Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 1: Ẩu đả (length: 12525)

Trịnh Pháp chưa từng nghĩ rằng, mình vừa đến Cửu Sơn Tông đã phải học cách kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Tình huống này khiến Trịnh Pháp rất khó hiểu - chuyện này hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn về mức độ cạnh tranh giữa hai mạch của Cửu Sơn Tông, cũng khó hiểu vì sao cao tầng Cửu Sơn Tông lại cho phép tình huống như vậy xảy ra.
Hắn sớm đã nghe nói hai mạch Cửu Sơn Tông có chút bất hòa, nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã muốn động thủ đến vậy.
Trang sư huynh vừa ra ngoài đã có thể đánh nhau với người khác.
Ngược lại, Hàn Kỳ có vẻ rất quen thuộc với chuyện này.
Hắn đứng trước đám đông, vẻ mặt hăng hái, vung tay phải lên không trung, lớn tiếng nói với những người trong phòng: "Chúng ta cùng là nhất mạch, có thể thấy Trang sư huynh một mình chiến đấu sao?"
"Không thể!"
"Vậy thì tốt, các sư đệ, theo ta đến trợ chiến!"
Nói xong, hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông về phía chiến trường của Trang sư huynh.
Theo bóng dáng anh dũng tiến lên của hắn, một nửa số người trong phòng đều chạy ra ngoài, đặc biệt là mấy đệ tử cũ, rõ là quá quen thuộc chuyện này, vừa đi vừa lấy bùa chú, trên mặt còn lộ vẻ hưng phấn.
Bên đối diện cũng có một số đệ tử, biểu cảm trên mặt kiểu như "Ta đến đây chỉ để vui một lần này".
Trịnh Pháp không nhúc nhích, hắn đứng trong phòng quan sát, chủ yếu xem mức độ thảm khốc của cuộc chiến.
Nếu thực sự đánh nhau nảy lửa, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Chương sư tỷ để nhờ người.
Nhưng xem một hồi lâu, Trịnh Pháp đã xác định, đây là một trận giao đấu kịch liệt nhưng vẫn giữ được tinh thần đoàn kết.
Hình dung như thế nào nhỉ?
Hiệu ứng thì rất tốt, thiệt hại thì rất nhỏ.
Âm thanh thì lớn, uy lực thì không bao nhiêu.
Hai vị sư huynh đó thi triển đủ mọi chiêu trò nhưng chỉ dừng ở mức điểm đến, vừa đảm bảo tính hấp dẫn của cuộc đấu, lại vừa không làm hại đến sự an toàn của những người tham gia.
Đến đây Trịnh Pháp hiểu ra, đám người gác ở Phù Pháp Các này đại khái là đánh nhau thành lệ, gần như đã đạt đến mức độ đánh nhau để tăng cường tình hữu nghị.
Chủ yếu nhất là, bọn họ đều không dùng bùa chú có tính sát thương.
Những người không đi ra ngoài đều là đệ tử mới, họ không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này, nên có chút luống cuống.
Lý do quan trọng hơn là, những người này không ngốc, biết tu vi của mình như vậy đi tham gia chỉ là vướng chân.
Trịnh Pháp nghĩ ngợi, lấy ra một tờ giấy bùa, cầm bút lên bắt đầu vẽ.
Hắn vẽ một tấm Thủy Lao Phù, sau đó linh lực trong cơ thể liền cạn sạch.
Dù sao hắn chỉ có chút linh lực yếu ớt, trước đó còn luyện tập Kim Giáp Phù đã tiêu hao hơn một nửa.
Hắn cất Thủy Lao Phù vào tay áo, bắt đầu ngồi tĩnh tọa tại chỗ.
Những người khác nhìn động tác của hắn, liếc nhau, cũng nhao nhao lấy bùa ra, bắt đầu lâm trận mài gươm, không, là tạo thương.
Đến khi pháp lực trong cơ thể khôi phục được khoảng một thành, Trịnh Pháp mới bước ra khỏi phòng, tiến về phía chiến trường.
··· Trên không Phù Pháp Các đầy bùa chú vút qua tạo thành những vệt sáng bay múa, phía dưới người chạy tán loạn, kẻ đến người đi, rất kịch liệt.
Nhìn kỹ lại, hắn thấy Trang sư huynh đang bị đánh.
Thật sự là đang bị đánh, Trịnh Pháp vừa nãy đã thấy rõ ràng rồi, nói về. . . . . Luận về phù chú, Trang sư huynh ngược lại không thua gì sư huynh đối diện.
Nhưng Trang sư huynh có một điểm yếu lớn nhất - đồng đội quá là gà.
Chủ yếu là những đệ tử mới lao ra theo Hàn Kỳ.
Trịnh Pháp vừa rồi đã nhận ra, trong ngày luận phù lần này, số lượng đệ tử mới ở bên Trang sư huynh khoảng 20 người - hơn một nửa đệ tử mới của Cửu Sơn Tông lần này.
Nghĩ cũng phải, Chương sư tỷ có tiếng tăm, tự nhiên thu hút được một nhóm lớn đệ tử mới.
Nếu là bình thường, người đông đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lúc này lại không phải.
Đám người này bị Hàn Kỳ kích động bằng vài ba câu liền ào ào xông lên.
Kết quả đến nơi mới phát hiện, mình ngoài việc làm bia ngắm thì chẳng có tác dụng gì khác.
Những người này không những không giúp được gì cho Trang sư huynh mà ngược lại còn làm vướng chân hắn.
Thành ra đối diện tuy có vẻ ít người hơn, nhưng số lượng đệ tử mới lại không nhiều bằng, mà số đệ tử cũ thì nhiều hơn hai người. Cứ như thế này, bên họ lại càng thêm yếu thế.
Trịnh Pháp thấy Trang sư huynh đang chống đỡ một tấm Kim Giáp Phù, che chắn cho một đệ tử mới đang có vẻ ngơ ngác, đỡ thay cậu ta một bùa dây leo khô.
Chắn bằng thân thể vẫn chưa đủ, hắn còn tăng thêm kim giáp cho một đệ tử mới khác đang đứng đờ người ra.
Vừa phải lo đánh vừa lo phòng thủ, xem ra quá bận bịu.
Trịnh Pháp thấy vậy, lớn tiếng hô: "Những ai không có bùa chú thì lui lại hết!"
Những đệ tử mới đang như ruồi không đầu nghe được câu này, cuối cùng cũng tỉnh ngộ trong cơn hỗn loạn, bắt đầu lùi về sau.
Lúc này, những đệ tử mới khác vẽ xong bùa trong phòng cũng chạy ra, bùa chú trên tay họ tuy mới vẽ ra, số lượng ít và uy lực yếu.
Nhưng cũng là một luồng sinh lực mới, nhanh chóng giúp phe của Trang sư huynh ổn định đội hình.
Trịnh Pháp không tùy tiện xông lên, mà ngồi xổm xuống phía sau đám người, sau đó, hắn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa hèn mọn đang ngồi xổm trước mặt mình, đầu ngó nghiêng nhìn về phía trước.
" . . . . Ngươi vừa nãy không phải xông lên nhanh lắm sao?"
Hắn nhìn Hàn Kỳ, vẻ mặt không hiểu.
Vừa rồi ngươi ra vẻ oai phong thế kia, xông lên mạnh thế kia, ta cứ tưởng ngươi muốn xung phong đi đầu chứ.
Kết quả ngươi lại ngồi xổm ở đây?
"Khục. . . ." Hàn Kỳ đứng lên, mặt có hơi đỏ: "Cái này. . . . . Ngươi là người mới không hiểu, ta đây là chiến thuật! Rõ ràng chúng ta đang yếu thế, ta chỉ có thể tìm cơ hội đợi đối phương sơ hở, đến lúc đó lại tung kỳ binh, định đoạt cục diện!"
"Thật sao?" Trịnh Pháp hoài nghi nhìn hắn.
"Đương nhiên!" Hàn Kỳ nghểnh mặt nói: "Không đúng, sư đệ sao ngươi cũng ở đây?"
"Tìm kiếm chiến cơ chờ đối phương lộ sơ hở, rồi tung kỳ binh!"
Trịnh Pháp thực sự không phải đang mỉa mai Hàn Kỳ.
Trong tay hắn chỉ có một tấm phù, đương nhiên là phải tìm thời cơ rồi mới ném.
Lúc này Trang sư huynh coi như cũng lật lại được một chút thế yếu, nhưng vẫn ở thế hạ phong.
Trịnh Pháp thấy rõ Trang sư huynh không còn phù.
Đặc biệt là loại Kim Giáp Phù có xu hướng phòng thủ này, hắn vừa rồi vì bảo vệ đám đệ tử mới mà dùng liền mấy tấm, hiện giờ chắc là chẳng còn gì.
Mất đi khả năng phòng thủ, Trang sư huynh liền bị bó chân bó tay.
Trái lại, vị sư huynh đối diện lại dần nắm được quyền chủ động của trận đấu này, bắt đầu thi triển kỹ năng thuần thục.
Cảnh tượng này khiến Trịnh Pháp càng nhận thức sâu sắc, không có tiền thì không có sức mạnh, dù ở đâu thì cũng là chân lý tuyệt đối.
Theo số lượng bùa chú dự trữ dần cạn đáy, Trịnh Pháp thấy Trang sư huynh đã có dấu hiệu thua - sư huynh đối diện tung ra một đạo Thủy Lao Phù, mà Trang sư huynh đã không còn bùa chú nào để đỡ một chiêu này.
Quả nhiên, Trang sư huynh bị bao bọc trong một cột nước lớn, cột nước này dường như cực kỳ đặc quánh, quấn lấy Trang sư huynh, khiến hắn không thể nào động đậy, chỉ có thể vùng vẫy để mất sức.
Sư huynh đối diện không khỏi nở nụ cười, bàn tay nắm bùa chú dần buông lỏng, kim giáp bảo vệ quanh người hắn cũng dần biến mất - dù sao một tấm Kim Giáp Phù cũng rất đắt.
Hắn mang theo chút đắc ý hỏi Trang sư huynh đang ngồi bệt trên đất:
"Sư đệ, tư vị của Thủy Lao Phù này có dễ chịu không?"
Một cột nước y như vậy đáp trả hắn.
Sau khi cột nước biến mất, hắn ngã ra đất, kinh ngạc nhìn xung quanh hỏi: "Vị sư huynh nào đã ám tiễn đả thương người?"
Thấy không ai trả lời, hắn lại nghiến răng nói với Trang sư huynh: "Họ Trang, ngươi lấy đông hiếp yếu?"
Trang sư huynh ngơ ngác: "Ta. . . . . Ta không có. . . . ."
"Ngươi còn tự xưng quân tử, thế mà cũng chơi trò thấp hèn này! Ta khinh!"
Vị sư huynh này có lẽ tức giận, tóm lấy Trang sư huynh mà mắng.
"Ta thật sự không có mà!"
"Vậy vừa rồi cái Thủy Lao Phù huyền phẩm kia là ai thả?"
"Sư đệ, ngươi không lên tiếng?" Bên cạnh Trịnh Pháp, Hàn Kỳ mặt mày cổ quái hỏi hắn.
"Hắn đâu có gọi ta."
"?"
"Hắn gọi sư huynh mà, ta là sư đệ, đừng loạn trên dưới tôn ti."
". . ."
Nhìn Trang sư huynh đang ngồi bệt trên đất, bị mắng không thể cãi lại, trong nghi hoặc mang theo không hiểu, trong không hiểu lại dẫn chút nghi ngờ về bản thân.
Hàn Kỳ mím môi một cái, khô khan mở miệng nói: "Sư đệ, ta thừa nhận khi nãy, ta có chút manh động. . . ."
"Các ngươi đang làm gì đấy?"
Một đạo lưu quang hiện lên trên bầu trời bên ngoài Phù Pháp Các, một đạo sĩ trung niên mặc áo đen hạ xuống trước mặt Trịnh Pháp và họ.
Ngoài cửa viện còn có mấy vị sư huynh thở hồng hộc chạy đến.
"Xong! Sư thúc Giới Luật Đường!"
Hàn Kỳ thì thầm nhỏ giọng.
"Giới Luật Đường?" Trịnh Pháp sững sờ: "Chẳng lẽ Cửu Sơn Tông cấm tư đấu?"
Vậy thì có hơi trái lẽ rồi.
Mọi người đánh nhau thuần thục như vậy, hóa ra đánh cả buổi lại là vi phạm luật?
"Không phải vậy, chỉ cần không ai bị thương thì không vi phạm giới luật." Hàn Kỳ giải thích: "Chỉ là thủ tọa Giới Luật Đường là Bàng Chân Nhân, cho nên chúng ta thường hay chịu thiệt một chút."
Đã hiểu, đối phương đang dựa vào người.
"Vậy chúng ta thì sao?"
"Sư phụ của Chương sư tỷ là Đoàn Chân Nhân, chấp chưởng Thứ Vụ Các." Trịnh Pháp nhớ tới vị trung niên nhân cực kỳ khách sáo tại Thứ Vụ Các lúc trước.
Giờ mới hiểu được lý do - thì ra đúng là người một nhà.
Vị đạo sĩ trung niên vừa đáp xuống đất đã xem qua một lượt đệ tử hai bên xem có ai bị thương không.
Thì ra cũng có: bên Trịnh Pháp có một đệ tử quá hăng hái, lao đến quá nhanh, bị đau chân.
Nhưng bởi vì đệ tử cũ giàu kinh nghiệm ẩu đả, đệ tử mới yếu ớt, tu vi lại thấp, nói chung kết quả ẩu đả lần này vẫn rất hoàn hảo - về cơ bản có thể nói là đánh nhau mà không được gì.
"Ai nói cho ta một chút, hai ngươi vì cái gì đánh nhau?" Vị đạo sĩ trung niên này cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện này, mà mặt mày trầm xuống nói: "Mấy đệ tử mới này vừa mới nhập môn, chính là lúc phải dạy dỗ cẩn thận, hai ngươi thân là sư huynh, làm như vậy, có làm gương được không?"
Trang sư huynh trầm mặc cúi đầu, không hé răng.
Ngược lại vị sư huynh đối diện mở miệng: "Ta cũng không nói gì, chỉ là hỏi thăm một chút tình hình sư đệ, liền bị vị Trang sư đệ này trách mắng một hồi."
"Sau đó các ngươi liền đánh nhau?"
"Đúng, ta nói nhiều hai câu, Trang sư đệ liền động tay."
"Bẩm báo sư thúc." Trang sư huynh nhịn không được mở miệng nói: "Lý sư huynh nói năng hành động không đúng mực, nói bóng nói gió còn làm nhục sự trong sạch của Chương sư tỷ và vị sư đệ kia..."
"Vậy cũng không phải là lý do ngươi ra tay!" Sư thúc Giới Luật Đường trực tiếp ngắt lời hắn, quay sang hỏi: "Là vị sư đệ nào, khiến ngươi ra sức giữ gìn như vậy?"
Trang sư huynh mím môi không nói gì.
Ngược lại Lý sư huynh như đang tố cáo, mở miệng nói: "Là vị Trịnh Pháp sư đệ kia."
"Cái kia Trịnh Pháp?" Trên mặt sư thúc Giới Luật Đường hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trịnh Pháp ngẩn người, nhìn Trang sư huynh, không ngờ người này ra tay vì mình.
Lúc này, có lẽ vị sư thúc Giới Luật Đường kia cũng hỏi rõ ai là Trịnh Pháp, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút không thiện ý.
Trịnh Pháp cũng đoán không ra trong đó có bao nhiêu là tranh chấp giữa hai phe, bao nhiêu là vì trận tỷ thí kia.
Còn có bao nhiêu là vì đã nghe danh thiên phú của hắn.
Ngay lúc vị sư thúc này trầm mặt muốn nói gì đó với Trịnh Pháp thì một giọng nói quen thuộc của Trịnh Pháp vang lên: "Ta cũng muốn nghe thử, vị sư đệ này nói gì về ta rồi."
Trịnh Pháp nhìn về phía sau lưng, bóng dáng xinh đẹp của Chương sư tỷ đứng sau lưng hắn, vừa hay chắn tầm nhìn sư thúc đang muốn răn dạy.
Ừm, sắc mặt của hắn có vẻ hơi nghẹn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận