Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 200: Phương trình (4K ) (2) (length: 7831)

Nói đến đây, lão Bạch lại cảm thán một lần: "Cái việc tu tiên nghiên cứu này, sao mà cứ tùy tiện là lại có thành quả mới thế này. . ."
Hắn lại có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc chỗ của chúng ta không có tạp chí hàng tuần. . . Nếu không ta ở đây phát luận văn, chả khác gì lão mẫu heo đẻ con!"
Trịnh Pháp cười cười, nếu thật sự có thể khống chế Thiên Bi Giới, có được chỗ dựa vững chắc, tạp chí hàng tuần ư. . . Hắn không phải là không có ý định.
Huyền Vi Giới.
Trịnh Pháp vào phòng ngồi xuống tu luyện, chậm rãi khôi phục thần hồn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về phương trình năng lượng linh lôi thiên kiếp.
Phương trình này cho thấy một hiện tượng cực kỳ đơn giản nhưng bị xem nhẹ từ lâu: uy lực pháp thuật quyết định ở việc linh lực, hay nói cách khác, linh khí đi qua con đường hiệu quả dài bao nhiêu.
Thật ra, người trong Huyền Vi Giới không phải không có cảm giác này, họ biết rõ linh phù hấp dẫn số lượng phù đồ càng nhiều thì uy lực linh phù càng lớn, nhưng muốn hiểu rõ mối quan hệ số lượng bên trong thì lại là một chuyện khác.
Đến bây giờ, ít nhất về việc khống chế uy lực lôi kiếp, đối với Trịnh Pháp đã có phương hướng.
Trong lúc Trịnh Pháp chuyên tâm tu luyện, tại đại điện, sư thúc Bàng cũng đang nói chuyện phiếm với sư tỷ Chương, chủ đề của hai người không gì khác chính là Trịnh Pháp.
"Nếu có thể khống chế Thiên Bi Giới. . ." Trong mắt sư thúc Bàng lộ rõ vẻ hưng phấn: "Cửu Sơn Tông ta sau này coi như không lo. . . Chỉ là không biết Trịnh sư chất có mấy phần chắc chắn."
Sư tỷ Chương hiểu rõ, đây không phải do sư thúc Bàng không đủ tin tưởng Trịnh Pháp, mà là khi đối mặt cơ duyên quá lớn như vậy thì không tránh khỏi việc lo được lo mất, nghĩ ngợi lung tung, nàng an ủi: "Trịnh sư đệ là người như thế nào. . . sư thúc ngươi cũng rõ."
"Ừm?"
"Sợ!"
"Ừm. . . Cũng đúng!"
"Trịnh sư đệ xưa nay luôn cẩn thận, khi hắn giúp ta quản lý phường thị ta đã phát hiện ra điều đó. . . Hắn không bao giờ nói hết, việc có mười phần chắc chắn thì hắn chỉ nói tám phần thôi."
Lời sư tỷ Chương khiến sư thúc Bàng từ từ gật đầu: "Bây giờ hắn nói với chúng ta muốn khống chế Thiên Bi Giới, chỉ sợ trong lòng đã nắm chắc đến mấy phần rồi."
Nghe nàng nói vậy, trên mặt sư thúc Bàng dần lộ ra ý cười, thậm chí còn hơi thẹn thùng: "Vẫn là sư chất ngươi nhìn thấu đáo, ta ngược lại mất bình tĩnh, lại cần ngươi đến dỗ dành ta."
Sư tỷ Chương lắc đầu nói: "Sư thúc đâu phải không rõ điều này, chỉ là đặt nặng Cửu Sơn Tông quá thôi. . ."
Nghe vậy, trong nụ cười của sư thúc Bàng càng có chút ngượng ngùng, hắn nhìn về phía phòng của Trịnh Pháp, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc đệ tử Cửu Sơn Tông bây giờ tu luyện lôi pháp rất ít. . . không giúp được gì cho Trịnh Pháp. . . Không được, ta phải lại sai người đi phường thị xem có linh tài mới nào không!"
Thấy bộ dạng quan tâm của hắn, sư tỷ Chương không khỏi bật cười.
Ngay khi sư thúc Bàng chuẩn bị gọi đệ tử tới phường thị thì hai người bỗng nhiên như cùng cảm nhận được điều gì đó, cùng nhau nhìn về phía bên ngoài phường thị.
Một đạo tử hà từ chân trời bay tới, trong nháy mắt đã hạ xuống trước Lôi Trì phường thị, hào quang tan ra, một thân hình cao gầy, búi tóc cài một chiếc linh đang nhỏ nhắn, nữ tử xinh đẹp đứng trước phường thị, nàng chắp tay về phía Ngũ Long Thiên Cung nói: "Cửu Sơn Tông Bàng chân nhân có đó không? Tiêu Ngọc Anh đến chơi." Nàng nhìn có vẻ chỉ hơn 20 tuổi, nhưng trong lời nói lại mang ý ngang hàng với Bàng chân nhân.
Lôi Trì phường thị ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ, người trong phường thị cẩn thận nhìn nữ tử này, không biết vì sao nàng lại có giọng điệu lớn như vậy.
"Tiêu Ngọc Anh?" Sư thúc Bàng của Ngũ Long Thiên Cung ngẩn người, dường như nhớ ra điều gì, sắc mặt thay đổi lớn, bước ra ngoài.
Cửa Ngũ Long Thiên Cung mở rộng, sư thúc Bàng bước nhanh về phía bên ngoài phường thị, đúng là muốn đích thân nghênh đón.
"Linh Diệp tiên tử giá đáo, Ngũ Long Thiên Cung chúng ta vẻ vang cho kẻ hèn này. . . Mau mời vào, mau mời vào!"
Nghe thấy lời hắn nói, người trong phường thị mới hiểu nữ tử này là ai.
"Thì ra là Linh Diệp tiên tử. . . Thảo nào Bàng chân nhân trịnh trọng như vậy."
"Nàng đến, cũng là vì Lôi Trì này?"
Chớ có nói nhảm, Linh Diệp tiên tử ở Kim Đan kỳ đã có danh xưng Kim Đan lôi pháp đệ nhất, cùng với Chương tiên tử của Cửu Sơn Tông nổi danh, thậm chí còn sớm vào Nguyên Anh hơn Chương Vô Y. . . Nơi này ngoài Lôi Trì ra thì còn có cái gì đáng để nàng ta đến chứ?
"Ai bảo là không có? Thiên Bi không phải đấy sao?"
"Tiêu tiên tử, ngươi cũng là vì Thiên Bi mà đến sao?"
Trong Ngũ Long Thiên Cung, sư thúc Bàng đang cùng sư tỷ Chương tiếp đón Linh Diệp tiên tử Tiêu Ngọc Anh, nói vài câu sau đó, người này mới nói rõ mục đích của mình.
"Chính xác, nghe nói Thiên Bi ở đây có liên quan rất lớn tới lôi pháp, ta đặc biệt tìm tới, đến bái kiến Bàng chân nhân cũng là muốn hỏi thăm một chút về việc quý tông có chút hiểu biết nào về Thiên Bi này không?"
"Hiểu biết. . . Đương nhiên là có chút." Sư thúc Bàng liếc sư tỷ Chương, biết rằng có một số việc, đối với 1 vị Nguyên Anh chân nhân mà nói, hỏi thăm thì cũng dễ dàng, che giấu cũng không được khoáng đạt.
Hắn dứt khoát đem sự tình bên trong liên quan tới phong thổ và lôi pháp của Thiên Bi kể lại, nghe Tiêu Ngọc Anh hai mắt đẹp liên tục lóe lên, dường như vô cùng hứng thú.
Sư thúc Bàng và sư tỷ Chương nhìn nhau một cái, trong lòng càng cảm thấy không ổn, hắn gượng gạo hỏi Tiêu Ngọc Anh: "Lôi Trì xuất thế đã lâu, vì sao tiên tử bây giờ mới đến?"
Tiêu Ngọc Anh dường như có chút xấu hổ: "Lôi Trì vốn hiểm ác, lại có Đại Tự Tại Ma Giáo ở đó. . . ta đương nhiên phải cẩn thận một chút."
Sư tỷ Chương có chút im lặng, ý là bọn hắn bây giờ đánh cho Đại Tự Tại Ma Giáo co đầu rụt cổ thì ngươi mới tới hả?
"Nhưng. . . nếu như người khác tới trước, lấy được Thiên Bi này, vậy chẳng phải tiên tử lỡ dở rồi sao."
Tiêu Ngọc Anh cười: "Người khác? Ai? Yến Vô Song của Thiên Hà Phái sao?"
Nàng ta lại bắt đầu bình phẩm về Yến Vô Song: "Người này cũng không thiếu nghị lực và lòng dạ, chỉ là ngộ tính thiên phú hơi kém một chút. . . Ta có cho hắn mấy tháng cũng chẳng sao."
Trong giọng điệu này lộ ra sự tự tin tuyệt đối về bản thân.
Nghe ngóng xong tin tức, Tiêu Ngọc Anh bỗng nhiên nói: "Chỗ ta còn có một việc. . ."
"Ừm?"
"Nếu như ta nắm giữ Thiên Bi kia, chỉ sợ Lôi Trì này không thể nào ngăn được Đại Tự Tại Ma Giáo rồi." Tiêu Ngọc Anh lại nói ra những lời này: "Đến bái phỏng Bàng chân nhân là cũng muốn nhắc nhở một tiếng để Cửu Sơn Tông các ngươi chuẩn bị trước."
"Cái này. . ." Sư thúc Bàng ngẩn ngơ, không biết phải nói sao: "Đa tạ tiên tử đã nhắc nhở."
"Vậy thì tốt." Tiêu Ngọc Anh gật đầu, nói với hai người: "Vậy ta xin cáo từ, đa tạ Bàng chân nhân đã cho biết tin tức."
"Dễ nói, dễ nói. . ."
Nhìn nàng ta dần đi xa, sư thúc Bàng trầm mặc một hồi lâu, bỗng nói: "Người này quả thật bất phàm."
"Ừm?"
"Nếu không có năng lực kinh người, loại người đem hảo tâm nói bằng cái kiểu tự tin như vậy. . ." sư thúc Bàng tức giận nói: "Có thể sống đến Nguyên Anh sao?"
Sư tỷ Chương nghĩ nghĩ, rồi nhìn lại bản thân, cảm thấy lời của sư thúc Bàng. . .
Rất có đạo lý!
"Chỉ là, thiên phú về lôi pháp của người này tuyệt không kém hơn thiên phú về phù đạo của sư chất Chương, có lẽ là đối thủ đáng gờm của Trịnh Pháp. . ." Trong giọng nói của sư thúc Bàng lộ ra nỗi lo lắng sâu sắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận