Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 176: Lôi quang chiếu sơn hà (length: 12026)

Rất nhanh, đội ngũ của Trịnh San đã hội ngộ cùng đại quân của Nguyên chưởng môn.
Vốn dĩ là đám người di chuyển mấy vạn người lập tức liền mở rộng đến khoảng ba trăm ngàn người.
Gia gia chưởng môn đối với nàng cũng rất tốt, chỉ bất quá luôn luôn mang vẻ mặt ưu sầu, không để cho nàng quá thân cận.
"Sư huynh, tình hình như thế nào?"
Để những đệ tử kia tiến đến duy trì trật tự, Bàng sư thúc đi đến bên cạnh Nguyên chưởng môn khẽ hỏi.
"Không được tốt." Nguyên chưởng môn lắc đầu, "Đại Tự Tại Ma Giáo lần này đến thật rồi, ta một đường cẩn thận, dẫn theo bọn họ trốn tránh đường đi, mà vẫn đụng phải 7-8 vị Ma môn Nguyên Anh..."
Bàng sư thúc nghe những lời này, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Bây giờ bọn họ đều biết, Hóa Thần dường như bị hạn chế, bình thường sẽ không xuất hiện.
Nhưng Nguyên Anh cũng là cường giả khó có.
"Bách Tiên Minh đâu?"
Trong vẻ mặt của Nguyên chưởng môn lộ ra chút bội phục: "Thông Minh Thượng Nhân dũng cảm đoạn tay, hạ lệnh Bách Tiên Minh các tông môn rút lui, muốn là muốn chỉnh hợp Bách Tiên Minh, để tránh lại bị người thừa cơ, đồng thời canh gác hỗ trợ."
Bàng sư thúc suy nghĩ một hồi, cũng hiểu rõ ý đồ của Thông Minh Thượng Nhân. Chớ nhìn trước đó hắn không để ý nội bộ lục đục của Bách Tiên Minh.
Nhưng bây giờ tình thế thay đổi đột ngột, hắn cũng sẽ không cho phép sự việc của Ngự Linh Tông tái diễn nữa.
Thật sự coi Hóa Thần Tôn Giả không còn cách nào sao.
Bất quá... Hắn cũng không xem trọng Thông Minh Thượng Nhân.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sư huynh của mình, thấy trên mặt sư huynh tràn đầy suy tư, hiển nhiên ý nghĩ không khác gì mình:
Bách Tiên Minh dù sao chỉ có 1 vị Hóa Thần, Đại Tự Tại Ma Giáo phía sau có Ma Tổ, chênh lệch ở giữa rõ ràng, một cái Huyết Hà lão tổ thôi đã đủ cho Thông Minh Thượng Nhân một trận khổ rồi.
"Thông Minh Thượng Nhân giao thiệp rộng rãi, biết đâu sẽ tìm được chút trợ lực." Nguyên chưởng môn lắc đầu nói, "Ngược lại là chúng ta muốn trở về, chỉ sợ sẽ vướng bận."
Bàng sư thúc gật đầu, quay đầu nhìn xem hơn ba mươi vạn thường dân phía sau bọn họ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Bọn họ tuy là Nguyên Anh, nhưng muốn dẫn theo nhiều người như vậy cùng nhau tiến lên, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Những người này một mặt tính là người một nhà của Cửu Sơn Tông.
Mặt khác, lại nghe được tin gió Đại Tự Tại Ma Giáo xuất thế, trong lòng sợ hãi mới đi theo bọn họ di chuyển.
Nhưng rời khỏi quê hương, đối với bọn họ mà nói cũng xem như tương lai chưa rõ.
Đoàn người đi lại, ồn ào nhưng lại không nói gì, ẩn ẩn có loại bất an.
"Trịnh Pháp nói bây giờ Nhật Nguyệt Chung đã có thể di động, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, hắn cũng sẽ tới đón chúng ta." Nguyên chưởng môn ngược lại là nói một tin tức tốt, "4-5 ngày hẳn là có thể tụ hợp."
"Vậy thì dễ dàng hơn nhiều."
Trên mặt Bàng sư thúc nở nụ cười, tâm thần khẽ động, nhìn về phía không trung.
Hoàng sư thúc từ phương xa bay tới, trong tay mang theo một cái túi da màu vàng.
Hoàng sư thúc đưa túi cho Bàng sư thúc, Bàng sư thúc quăng túi ra, rơi trên mặt đất, hiện ra một cái môn hộ cao gấp hai người. Môn hộ sáng lên, bên trong là một cái nhà kho, trong kho lương thực chồng chất cao bốn năm người, càng là không nhìn thấy điểm cuối.
"Chư đệ tử, đến lấy lương thực, phân phát xuống dưới."
Bàng sư thúc lớn tiếng nói.
Những người đi theo bọn họ di chuyển nhìn thấy lương thực đầy kho khắp cốc này, loại bầu không khí nóng nảy lập tức tiêu tan đi không ít.
...
Đám người vui mừng phân phát khẩu phần lương thực, nhưng Bàng sư thúc lại nhìn ra Hoàng sư muội... Sư tỷ mang vẻ mặt nặng nề.
"Sao vậy?"
Hắn cùng chưởng môn liếc nhau, truyền âm hỏi.
"Giá lương thực tăng cao rất ghê gớm." Hoàng sư thúc mở miệng nói, "Ta nghe nói, Đại Tự Tại Ma Giáo đã chiếm không ít thành trì, bây giờ mua bán lương thực đều phải thông qua sự cho phép của bọn chúng."
Bàng sư thúc lập tức hiểu rõ: "Đắt thì không sao, chúng ta cũng không thiếu vàng bạc... Nhưng nếu Đại Tự Tại Ma Giáo nắm trong tay việc mua bán lương thực, để nuôi sống nhiều người như vậy..."
Hắn nhìn về phía đám người trải dài khắp núi đồi, không nhìn thấy bờ kia.
"Lúc ta trở về, còn gặp đệ tử của Đại Tự Tại Ma Giáo... Bọn chúng có vẻ như đang hướng về phía bên này."
Hoàng sư thúc nói thêm.
Nguyên chưởng môn nhíu mày, nhìn về phía hướng tây bắc, trên bầu trời phương xa, mấy thân ảnh màu đen hiện lên, giống như những con kền kền đang tìm cơ hội, tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người.
"Nguyên Anh của Đại Tự Tại Ma Giáo..."
Bàng sư thúc lên tiếng.
"Không sao, chúng ta sợ bọn chúng, bọn chúng còn sợ Cửu Sơn Tông chúng ta hơn..." Nhìn những người kia do dự không dám tới gần, Nguyên chưởng môn suy nghĩ liền hiểu được nguyên do, mở miệng nói, "Huyết Hà lão tổ bị thiệt nặng, chỉ sợ những người này trong lòng cũng không chắc chắn."
Bàng sư thúc vận Động Hư Linh Nhãn nhìn về phương xa, cũng gật đầu nói: "Sư huynh nói đúng, những người này dường như đến thăm dò."
Chưởng môn nghĩ một lát nói: "Không nóng nảy, đừng vội đi đường, đợi Trịnh Pháp đến chúng ta sẽ an toàn."
Bàng sư thúc hiểu ý đồ trấn định của sư huynh, nghe vậy cũng cảm thấy đó là một cách hay.
Một khi bối rối, ngược lại sẽ làm đám người kia nhìn ra sự thật.
Nhưng số người của Đại Tự Tại Ma Giáo bao vây tới càng ngày càng nhiều.
Nguyên Anh không dám tới gần, nhưng cũng không tiếc tính mạng những đệ tử tầng thấp, Đại Tự Tại Ma Giáo phái từng đợt Trúc Cơ đệ tử đến quấy rối.
Ba người Nguyên chưởng môn tất nhiên không sợ những người này.
Nhưng những người họ đang mang theo vốn là phàm nhân, không thể được an tâm như thế.
"San nhi?"
Trịnh San nhón chân, nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, mây đen và mây máu, trong gió có mùi tanh, bên tai bọn họ hình như có vô số oan hồn nỉ non, gào thét.
Tiếng gió trong đêm càng làm người khiếp sợ.
Khiến nàng cũng ngủ không được.
Trịnh San quay đầu lại, nhìn mẹ của mình.
Trịnh mẫu đầy vẻ lo lắng nói: "Những người kia nói, chúng ta bị Ma môn bao vây rồi sao?"
Trịnh San gật đầu, các nàng đã một ngày không nhúc nhích, ai cũng thấy được là vì sao bọn họ bốn phương tám hướng, đều có đệ tử Ma môn nhìn chằm chằm.
"Còn có lời đồn, nói đồ ăn cũng sắp hết rồi..."
Trịnh mẫu lại nói.
Một bên Hoàng Vũ cùng cha là Hoàng quản sự đứng ở một bên, nghe vậy cũng mang vẻ mặt nặng nề.
Hoàng quản sự nghĩ một hồi nói: "Mấy vị Chân Nhân cũng không dám tự ý rời đi, chắc là không mua được lương thực. Lương thực trước mắt xem ra còn không thiếu... Chỉ là không biết có thể chống đỡ được mấy ngày."
"Đến chỗ của ta."
Trịnh San vừa định nói chuyện, bên tai đã nghe thấy tiếng truyền âm của Hoàng sư thúc, nàng sững sờ, nhìn mẹ mình, từ nét mặt của mẹ mình thấy được, bà ấy cũng đã nghe được tiếng truyền âm này.
Mấy người đi vào trong trướng.
Hoàng Chân Nhân lúc này thấy bọn họ cũng mất đi nụ cười.
Nàng dặn dò các nàng: "Về sau các ngươi liền theo ta, đừng có chạy lung tung, đã hiểu chưa?"
Trịnh San ngoan ngoãn gật đầu, trầm mặc một chút, đánh bạo hỏi: "Chân Nhân, chúng ta đi không được nữa sao?"
Hoàng Chân Nhân nhìn nàng một cái nói: "Bọn họ đi không được, ta vẫn có thể mang các ngươi đi."
Lời này Trịnh San không hiểu lắm.
Nhưng hai cha con Hoàng Vũ lại hơi rung động trong lòng, lời này có hai tầng ý nghĩa.
Một, là ba vị Chân Nhân đã có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Hai, có thể thấy được Cửu Sơn Tông coi trọng Trịnh gia.
Trong lòng bọn họ nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn...
...
Ngày hôm sau, những tu sĩ Ma môn xung quanh càng thêm lớn gan, đến gần hơn, đến quấy rối các đệ tử cũng nhiều hơn không ít.
Trịnh San thường nhìn thấy gia gia chưởng môn đột nhiên biến mất trước mặt, sau đó từng đạo lôi quang màu vàng xé rách bầu trời, khiến cho một vòng mây đen kinh sợ thối lui.
Nhưng sau lôi quang, mây đen kia lại càng tiến lại gần ba phần.
Đến giữa trưa, Trịnh San ngẩng đầu nhìn lên trời, mở to mắt, tìm kiếm dấu vết của mặt trời nhưng không thấy, trên đầu toàn là mây đen mây đỏ, giữa đất trời một màu mờ mịt.
Trịnh San không khỏi nắm chặt lấy ống tay áo của Hoàng sư thúc bên cạnh.
"Đừng sợ, đi theo ta."
Hoàng sư thúc vỗ nhẹ nàng hai cái, nhẹ giọng nói.
"Một lát nữa ta sẽ mang các ngươi ra ngoài."
"Chân Nhân..." Trịnh San dường như đã hiểu ra, nhìn những người còn lại bên kia, "Vậy bọn họ thì sao?"
Hoàng sư thúc trầm mặc, khiến cho Trịnh San còn nhỏ tuổi, bỗng nhiên cảm nhận được một sự nặng nề mà chưa từng hiểu.
Hình như biết rõ nàng đang nghĩ gì, Hoàng sư thúc xoa đầu nàng, thật lâu không nói gì.
Mãi về sau, nàng mới khẽ nói: "Chúng ta không đi, ngược lại sẽ hại những phàm nhân này..."
Nàng dường như đang giải thích cho Trịnh San.
"Những người Đại Tự Tại Ma Giáo kia càng ngày càng táo tợn, nếu như thật sự đánh nhau, chúng ta không bảo hộ được những người này."
Trịnh San mờ mịt gật đầu.
"Bọn họ sẽ thế nào?"
Hoàng sư thúc dừng một chút, dường như muốn nói dối, nhưng nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trịnh San, lại không biết nói thế nào, chỉ thẳng thắn nói: "Ta không biết..."
"..."
"Đây cũng là Huyền Vi... Số mệnh của phàm nhân, xưa nay không do bản thân mình quyết định."
Trịnh San ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy câu nói này, so với những lời nói mơ hồ, không rõ ý nghĩa trong đêm tối, còn khiến người sợ hãi hơn.
Nàng nhìn xung quanh doanh trại san sát, sắc mặt bàng hoàng của đám người, nghĩ về vận mệnh bất định của họ.
Lúc này cảm thấy những bài toán khiến nàng đau khổ suốt hai năm, ngược lại khiến người ta cảm thấy an tâm hơn...
"Các ngươi vào Ngũ Long Thiên Cung của ta!"
Buổi chiều, Bàng sư thúc nói với Trịnh San và đệ tử Cửu Sơn Tông.
Đám người bắt đầu rối loạn, bọn họ dường như đã biết được chuyện gì.
Trịnh San bị mẹ nắm chặt tay, quay đầu, nhìn về phía xa xăm.
Màu vàng thiên lôi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, cũng rốt cuộc không ngăn cản được những đám mây đen kia tới gần.
Đêm tối tăm không thể tả khiến người ta tuyệt vọng.
Tiếng khóc, từ trong đám người tràn ra.
Bắt đầu là tiếng nức nở thấp giọng.
Về sau là tiếng khóc lớn hoảng loạn.
Cuối cùng là mang theo tiếng kêu rên tuyệt vọng.
Trong tiếng khóc cuồn cuộn này, Trịnh San vùi đầu vào lòng mẹ, không sao kìm được nước mắt.
Đột nhiên.
Một tiếng chuông vang từ phương xa truyền đến.
"Trịnh Pháp đến rồi!"
Bàng sư thúc vừa mừng vừa sợ nói.
Trịnh San đột nhiên ngẩng đầu, gặp cảnh tượng mà cả đời nàng khó mà quên được.
Một chiếc chuông vàng, ở trên không trung xuất hiện.
Từng tiếng chuông vang, vượt qua tiếng khóc bi thương của mấy chục vạn người.
Một tiếng chuông vang, là cả trăm đạo lôi quang.
Sau trăm tiếng chuông, mây đen từng che kín cả thiên địa kia tản đi như kẻ bại trận, chỉ còn chiếc chuông vàng trên đỉnh đầu, và vầng trăng sáng trong ở chân trời.
Đêm tối bình yên khiến lòng người an tâm, không khí căng thẳng mấy ngày qua như một giấc mộng ảo.
Liền nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
"Đừng sợ."
Chiếc chuông vàng rơi xuống, trên mặt đất hóa thành một cổng vòm phát ra ánh sáng, trong cổng, có thân ảnh mà nàng mong nhớ ngày đêm.
"Ca!"
Trịnh San lập tức nhảy xuống từ người mẹ, nước mắt chưa kịp lau, chạy như điên về phía Trịnh Pháp.
Trịnh Pháp ôm nàng lên, đặt trong ngực cân đo, gật đầu, dường như rất hài lòng với cân nặng của nàng.
Đứng ở một bên Chương sư tỷ, Nguyên sư tỷ, Tiểu Kim Ô, hai người một chim... một người hai chim, nhìn nụ cười trên mặt Trịnh Pháp, lại nhìn Trịnh San, vẻ mặt đều như có điều suy nghĩ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận