Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 134: Đoạt nam nhân (length: 11804)

"Lôi Thần lão gia nói! Không cần các ngươi xây miếu!" Tiểu Thanh đi giữa đám người, hướng về mọi người hô, "Tản đi đi."
Ai ngờ những người này nghe Tiểu Thanh nói, căn bản không nhúc nhích, chỉ là nhìn Tiểu Thanh.
"Các ngươi... Đến lời Lôi Thần lão gia cũng không nghe?"
"Không phải không nghe..." Người đàn ông cầm đầu quay đầu nhìn mọi người, hướng về Tiểu Thanh nói, "Là không nỡ."
Tiểu Thanh sững sờ.
Liền nghe hắn tiếp tục nói: "Chúng ta không thể lấy không nấm núi của Lôi Thần lão gia đi."
"... "
"Nếu mà... Lôi Thần lão gia cảm thấy chúng ta không biết ơn thì sao?"
Mặt Tiểu Thanh tái nhợt, thế mà chậm rãi gật gù.
"Cho nên ngươi liền phản rồi?"
Nhìn tượng thần dưới chân Tiểu Thanh, Trịnh Pháp có chút cạn lời.
Sợ mình chạy đến vậy sao?
Tiểu Thanh ngượng ngùng nói: "Thì... Bọn họ nói cũng có chút đạo lý."
Trịnh Pháp vẫn không tình nguyện lắm tu miếu, đám người này mới có hai ngày yên ổn, tu miếu công trình này quá lớn, tốn người tốn của.
Nếu có ích lợi thật sự cho hắn cũng được.
Nhưng hắn chỉ cần thiên công, đám người này sống tốt quan trọng hơn với hắn...
"Như này, ngươi đi nói với bọn họ, sửa sang lại lòng chảo sông dưới núi cho chỉnh tề."
"Làm đất?" Tiểu Thanh ngơ ngác nói, "Cái gì gọi là làm đất?"
"... "
Trịnh Pháp là định coi Thiên Bi Giới là căn cứ của Cửu Sơn Tông.
Hắn mọi thứ đều thích chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Ví như, vì nghiên cứu tân pháp, Cửu Sơn Tông có thể bị cả tiên môn lẫn ma môn căm ghét.
Vậy thì Thiên Bi Giới nhất định phải có sức sản xuất cao hơn, có thể sản xuất linh thực cùng linh tài, nuôi sống Cửu Sơn Tông, thậm chí cung cấp lớp lớp đệ tử không ngừng nghỉ cho Cửu Sơn Tông.
Phát triển nông nghiệp là điều bắt buộc phải làm.
Bán Sơn Thành trước kia có làm nông hay không Trịnh Pháp không biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn không.
Bọn họ sống kiểu đánh bắt và săn bắn.
Cho nên Tiểu Thanh hoàn toàn không biết làm đất là gì.
Trước đây Trịnh Pháp không cho họ khẩn hoang ruộng đất, thứ nhất là lôi pháp khống chế không đủ, rất khó tạo điều kiện thời tiết ổn định cho thu hoạch sinh trưởng.
Một mặt khác vẫn là vì xem xét thể chất của cư dân Bán Sơn Thành, thể trạng đó làm ruộng chắc chết mất.
Bây giờ đám người này được bồi dưỡng hai tháng, Trịnh Pháp mới an tâm chút.
Quan trọng hơn là, dù không nắm giữ linh mộc lôi, Trịnh Pháp dựa vào Phù Tang Mộc cũng có hướng bồi dưỡng linh thực.
Có thể bắt đầu chuẩn bị giống ruộng.
...
Lòng chảo sông.
Người Bán Sơn Thành chia làm hai tốp.
Một tốp ở dưới sông giăng lưới bắt cá.
Tốp còn lại theo Tiểu Thanh, đang khai hoang bờ sông.
Khai hoang phần lớn là nữ tử trẻ con, việc cũng không nặng, đất lòng chảo sông rất mềm, vốn là bùn lầy chồng chất mà thành, rất phì nhiêu, xới đất tương đối dễ dàng.
Công việc chủ yếu của họ, chính là nhổ cỏ dại vừa mới nhú, dọn một chút đá trong đất.
Bên cạnh Tiểu Thanh có một bé trai, nó vừa nhổ cỏ, vừa nhìn thuyền trên sông.
Hay nói đúng hơn, là nhìn những con cá nhảy tanh tách trên thuyền.
Nhìn một hồi, khóe miệng bé trai chảy cả nước miếng.
"Sao vậy? Muốn đi bắt cá?" Nhìn vẻ mặt nó, Tiểu Thanh cười nói.
"Không muốn!" Nào ngờ bé trai liếm môi, lắc đầu liên tục.
"Ừm?"
"Con muốn làm việc cho Lôi Thần lão gia!" Bé trai ngẩng đầu cười nói: "Cha con còn ghen tị với con với mẹ nữa đó!"
"... "
"Cha cũng muốn làm việc cho Lôi Thần lão gia!"
...
Trịnh Pháp lén lút, lén la lén lút tiến vào Bách Bảo Điện.
Lần trước mình đổi nhiều linh tài tại Bách Bảo Điện như vậy, mặt Tiêu Ngọc Anh thúi nghếch.
Hắn thấy mình hơi trương dương.
Lần này hắn ở phong thổ, khai thác một đợt dùng ăn nấm nuôi trồng, thêm dùng mưa sét điều tiết vài lần mây mưa.
Thiên công trên Phong Thần Sách nhiều hơn lần trước, khoảng chừng hơn bảy ngàn điểm.
Sách... Nếu lại đổi trước mặt người khác thì thật là chói mắt.
Lần này, hắn dứt khoát đợi đến lúc mọi người đi hết, mới chạy đến Bách Bảo Các đổi.
Trên bia ngọc tìm một hồi, Trịnh Pháp lại đổi linh tài cần thiết cho bí pháp tu luyện Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp.
Số điểm thiên công còn lại, hắn đổi hết thành linh tài rẻ, số lượng nhiều.
Đổi xong linh tài, Trịnh Pháp cũng không ra Bách Bảo Điện, trực tiếp triệu hồi Phong Thần Sách, bắt đầu tu luyện.
Trên lôi điền, Phù Tang Mộc khẽ đung đưa thân cành, tựa hồ đang tranh công.
Nuôi cái của nợ này tốn kém thật.
Sách... Nhưng nó cũng tính rất cố gắng... Đáng thưởng!
Trịnh Pháp nuốt số linh tài vừa đổi được vào, một cỗ linh khí tinh thuần, hướng về lôi điền mà đi.
Trịnh Pháp đầy mong đợi nhìn Phù Tang Mộc.
Hắn trước sau dùng nhiều linh tài, đều có thể khiến Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp Trúc Cơ viên mãn.
Phù Tang Mộc này có khó nuôi cỡ nào, cũng nên nở hoa một chút chứ?
Quả nhiên, hấp thu nhiều linh khí, Phù Tang Mộc bắt đầu sinh trưởng dữ dội, thân cây dần tráng kiện, trên vỏ cây sinh trưởng hoa văn huyền diệu thâm ảo.
Trịnh Pháp cảm thấy đan điền mình ấm dần lên.
Toàn thân kinh mạch lại ngứa, tựa như đang sinh trưởng hò reo.
Nhưng...
Không nở hoa!
Nhìn cái Phù Tang Mộc vẫn chỉ có thân cây, đến cành cũng không có.
Trịnh Pháp kéo khóe miệng, cái đồ chơi này thật giống đúng là có chút tác dụng.
Nhưng khẩu vị lớn quá!
...
Phù Tang Mộc không nở hoa, cảnh giới Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp của Trịnh Pháp vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn ươm mầm lôi.
Nói cách khác, tu vi của hắn còn dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Trịnh Pháp chỉ có thể lấy ba loại linh tài khác là Tử Tiêu hoa, phong lôi quả cùng Ngũ Lôi thảo ra.
Hai lần trước hắn đều đổi chút ít linh tài bí pháp tu hành Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp, cộng thêm lần này đổi phong lôi quả, lúc này hắn có thể tu hành loại bí pháp thứ hai sư tôn truyền cho là Phong Lôi Thân.
So với bí pháp thứ nhất là Thiên La Lôi Võng, hắn càng coi trọng Phong Lôi Thân hơn.
Vì đây là một môn thân pháp.
Đương nhiên, Trịnh Pháp tự nhận mình coi trọng Phong Lôi Thân không phải vì sợ chết, ngày nào cũng nghĩ trốn, mà là vì nguyên lý thân pháp này.
Thiên La Lôi Võng vẫn chỉ là khống chế dòng điện.
Nhưng Phong Lôi Thân trong mắt Trịnh Pháp, tựa như đã bắt đầu tiếp xúc tới việc khống chế lực điện từ.
Nguyên lý Phong Lôi Thân có chút giống tàu đệm từ trường, chỉ là tàu đệm từ trường lực từ phần lớn dùng để lơ lửng, còn Phong Lôi Thân thông qua chế tạo từ trường trong cơ thể và xung quanh, không chỉ có thể làm tu sĩ lơ lửng, còn có thể tạo lực đẩy sau lưng, phi hành nhanh chóng.
Trong mắt Trịnh Pháp, tu hành Phong Lôi Thân ngoại trừ tăng cường khả năng bảo toàn tính mạng của mình.
Nhiều hơn là trợ giúp hắn thăm dò mối quan hệ giữa lôi pháp và lực điện từ, từ đó giúp chính mình chưởng khống linh mộc lôi tốt hơn.
Việc tu luyện Phong Lôi Thân ngược lại rất thuận lợi.
Rời khỏi Phong Thần Sách, quanh người hắn điện quang chớp động, gần như trong nháy mắt, đã vọt ra khỏi điện.
Sách... Tốc độ nhanh đến mức Trịnh Pháp trở tay không kịp, đầu bay thẳng vào cửa chính điện đang đóng chặt.
Hắn không khỏi nhắm mắt lại, lại phát hiện cửa điện không gió tự mở, cả người hắn bay thẳng vào chủ điện.
Sau khi đứng vững, Trịnh Pháp đầu đầy dấu chấm hỏi.
Trước đó không phải không ai muốn vào xem chủ điện này.
Tiêu Ngọc Anh từng thử, cũng bị ngăn lại.
Chẳng lẽ... Cửa này muốn dùng đầu đẩy vào sao?
Trong chủ điện tối om, không thấy rõ gì.
Trịnh Pháp vận Động Hư Linh Nhãn nhưng trước mắt vẫn cứ tối mịt.
Chuyện này trước đây Tiêu Ngọc Anh cũng đã kể với hắn, lúc ấy Thanh Dương Đạo Thể nổi hứng, Phù Tang Mộc xuất thế, cửa chủ điện này cũng mở, Tiêu Ngọc Anh nhưng cũng chỉ thấy một mảng tối tăm.
Lần này Phù Tang Mộc cũng có đâu hóa hình đâu?
Sau một khắc, Phong Thần Sách cho hắn đáp án.
Đồ chơi này bay ra từ trong ngực hắn, lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng chói mắt.
"Lôi Thần Trịnh Pháp, tích công 1 vạn, đặc biệt ban thưởng thần tỉ..."
Một tiếng nói uy nghiêm vang lên trong chủ điện, lúc này Trịnh Pháp mới hiểu, đại khái là điểm thiên công mình tích đủ rồi, Phong Thần Sách lại thăng cấp.
Quả nhiên, trong ánh sáng, Phong Thần Sách từ từ co lại thành một khối, lộ ra một cái đồng tỉ hình vuông.
Nhưng Trịnh Pháp lại không nhìn đồng tỉ, mà là ngơ ngác nhìn đại điện vừa bị ánh sáng đồng tỉ quét qua.
Trong điện ở tận cùng bên trong hình như có cái bục cao, một cái bóng đen hình chữ nhật đứng ở phía trên.
Giống như mộ bia.
...
Bên ngoài Thiên Bi Giới.
"Tiêu tiên tử, ngươi còn chưa đi sao?"
Yến Vô Song nhìn Tiêu Ngọc Anh đang ở lại đây, dò hỏi.
"Ngươi chẳng phải cũng chưa đi đó sao?"
Tiêu Ngọc Anh liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút chế nhạo, Yến Vô Song khẽ cắn môi, hắn càng nghĩ, vẫn không muốn bỏ qua việc thuyết phục Trịnh Pháp.
Trịnh Pháp thiên phú là một mặt.
Một mặt khác là, hắn kỳ thực chưa nói hết nguyên văn của Hàn lão cho Trịnh Pháp nghe: Nếu có thể thuyết phục được Trịnh Pháp, Hàn lão sẽ đáp ứng cân nhắc giúp mình.
Đây chính là Tàn Dương Kiếm Tiên!
Một người ra ra vào vào ngưỡng cửa Hóa Thần!
Vì vậy, sau khi rời Thiên Bi Giới hắn liền đợi ở đây, cố gắng lại nói chuyện với Trịnh Pháp.
Nhưng... Có người đoạt nam nhân!
Tiêu Ngọc Anh cũng đang đợi ở đây.
Hắn biết, Tiêu Ngọc Anh cũng có ý định lôi kéo Trịnh Pháp.
Hai người nhìn nhau.
Khóe miệng Tiêu Ngọc Anh hơi nhếch lên, tựa hồ rất tự tin.
Yến Vô Song thật sự có chút thất bại, hắn cùng Tiêu Ngọc Anh đương nhiên tu vi bất đồng, Nguyên Anh dù sao cũng so Kim Đan mạnh hơn.
Cái này còn chưa tính, dù sao hắn còn có cái thân phận con trai chưởng môn Thiên Hà Phái.
Nhưng vấn đề là hắn làm chuyện chính là phản Thiên Hà Phái!
Thân phận này chẳng có tác dụng gì!
Nói thật, hắn là Trịnh Pháp, thật muốn cùng người hợp tác, e rằng cũng phải chọn Tiêu Ngọc Anh.
"Tiêu tiên tử, mục đích của hai ta không xung đột..." Yến Vô Song mắt sáng lên, cảm thấy mình lâm vào chỗ nhầm lẫn.
"Xung đột." Lại không ngờ Tiêu Ngọc Anh lắc đầu: "Ta không biết ngươi muốn Trịnh Pháp làm cái gì, nhưng nếu hắn đi theo ta thì ta sẽ không để hắn chịu chết."
"... "
Yến Vô Song trầm mặc, trước mặt Thiên Bi bỗng nhiên rung động.
Trong lòng hai người đều có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn, đã thấy tên Trịnh Pháp phía trên kim quang lập lòe, tựa hồ chính là sự lập lòe này, khiến Thiên Bi không ngừng rung động.
"Cái này..." Yến Vô Song ngẩn người, bỗng nhiên nói: "Thiên Bi của Thiên Hà Phái ta, tên của thiên hà tổ sư cũng là màu vàng..."
"Ta tuyệt đối sẽ không để hắn chịu chết." Tiêu Ngọc Anh trầm mặc một lát, lại lặp lại nói.
"Tiêu tiên tử..." Yến Vô Song bỗng nhiên nói, "Vậy ta thật muốn cùng ngươi tranh một phen."
Tiêu Ngọc Anh nhíu mày, nhìn hắn.
"Hàn lão nói đúng!" Yến Vô Song vẻ mặt tràn đầy quyết tâm, "Trịnh huynh, chính là tổ sư tiếp theo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận