Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 34: Mất mặt! (length: 11516)

Trịnh Pháp nhìn Chu Càn Viễn, trong ánh mắt ẩn chứa chờ mong. Hắn cùng Chương sư tỷ thảo luận sở dĩ không hề e ngại Chu Càn Viễn, thứ nhất là bởi vì thân phận của bản thân hắn đã thay đổi.
Bây giờ hắn đã trở thành đệ tử của chưởng môn, lại có Chương sư tỷ ủng hộ, trong lòng khi nhìn những sư huynh đệ cùng thế hệ như Chu Càn Viễn cũng không còn chút ý cạnh tranh nào.
Thậm chí hắn còn hy vọng thông qua hình thức nghiên cứu thảo luận chung này, để bồi dưỡng một vài trợ lực cho tương lai.
Huống chi, bây giờ Bàng sư thúc đã ném Chu Càn Viễn đến bên cạnh hắn, người sư đệ này cũng có thể coi như là người của mình rồi.
Thực lực của Chu Càn Viễn mạnh thêm một chút, thì trong nhất mạch của Bàng sư thúc cũng sẽ có trọng lượng hơn.
Điều đó cũng có ích cho việc sau này hắn thu phục nhất mạch của Bàng sư thúc.
Nhưng lý do chủ yếu nhất là - Phù Đạo Trúc Cơ Pháp đều đã đưa cho Bàng sư thúc rồi, ngươi giấu diếm Chu Càn Viễn, lẽ nào Bàng sư thúc không dạy hắn sao?
Những thứ mà bọn hắn đang nghiên cứu thảo luận, trong Phù Đạo Trúc Cơ Pháp đã sớm viết rõ.
Với năng lực Nguyên Anh của Bàng sư thúc, sao có thể không nhìn ra huyền bí bên trong?
Chu Càn Viễn vốn đã là đệ tử thân truyền của hắn, sau này hầu như cũng sẽ được học.
Nhưng vẫn còn một chút, đó là sự mong chờ mà Trịnh Pháp và Chương sư tỷ ngầm hiểu với nhau - Bọn hắn muốn moi ra hết những hàng tồn trong bụng Bàng sư thúc thông qua miệng Chu Càn Viễn!
Từ khi nhận được Động Hư Linh Nhãn, Trịnh Pháp lập tức ý thức được một vấn đề:
Tự mình tu luyện Động Hư Linh Nhãn có thể nhìn thấy những đường cong phù đồ như ẩn như hiện kia.
Trong mắt Trịnh Pháp, công pháp này có thể sẽ thúc đẩy hắn cùng Chương sư tỷ hoàn thiện Phù Đạo Trúc Cơ Pháp hơn nữa.
Nhưng nói thật, bây giờ Động Hư Linh Nhãn cũng không giúp ích được gì nhiều cho cả hai người bọn họ.
Có lẽ điều này là do hắn và Chương sư tỷ tạo nghệ trên Động Hư Linh Nhãn vẫn còn non kém.
Nhưng Bàng sư thúc thì khác!
Đây chính là Nguyên Anh!
Cảnh giới của lão nhân trên Động Hư Linh Nhãn chắc chắn cao hơn hắn và Chương sư tỷ rất nhiều!
Ai nói kính hiển vi nhất định phải tự mình làm?
Bàng sư thúc đã làm việc này bao nhiêu năm rồi!
Cho nên, đối với Chu Càn Viễn, đệ tử được Bàng sư thúc coi trọng nhất, cả Trịnh Pháp và Chương sư tỷ đều ôm một phần chờ mong.
Nhưng cũng thật tiếc - dưới ánh mắt quan sát của hai người, Chu Càn Viễn ấp úng, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Trịnh Pháp khẽ than trong lòng, Chu sư đệ vẫn là vào môn quá muộn, tu vi còn hơi non.
E rằng Bàng sư thúc vẫn chưa kịp dạy những kiến thức sâu hơn cho hắn.
Hắn chuyển ánh mắt, nhìn về phía Nguyên sư tỷ đang cười trộm ở một bên.
"Nguyên sư tỷ, tỷ cũng nghe mấy ngày rồi, có ý kiến gì không?" Hắn thành khẩn hỏi.
"Hả?"
Chu Càn Viễn mặt ngây ra, chậm rãi chuyển sang nhìn Nguyên sư tỷ.
Trên đỉnh đệ bát phong, mắt Bàng sư thúc lóe lên ánh bạc, nhìn xuống chân núi, không khỏi lắc đầu.
"Sư tôn?"
Thấy dáng vẻ của lão nhân, Tôn Đạo Dư không khỏi tò mò hỏi.
"Càn Viễn mấy ngày nay chịu khổ rồi..."
Trong giọng Bàng sư thúc có chút xót xa, lại pha chút vui mừng mơ hồ.
"Chịu khổ?" Tôn Đạo Dư ngẩn người: "Có phải Trịnh sư đệ đối với hắn không tốt?"
Ánh bạc trong mắt Bàng sư thúc chậm rãi biến mất, trên mặt mang theo chút thất vọng:
"Ta thấy Càn Viễn, vào ngày đầu đến chỗ Trịnh Pháp, tuy sắc mặt có chút sa sút tinh thần, nhưng vẫn còn có chút chờ mong mơ hồ, hắn không chừng cũng vui vì có thể rời xa đám sư huynh đệ của ngươi."
"Nhưng sau hai ngày, nhà Càn Viễn đèn thắp suốt đêm không tắt, ta thấy hắn cả đêm ngủ không yên."
"Mấy ngày nay hắn lại càng tỏ ra thống khổ, mỗi lần Càn Viễn rời nhà đi đến nhà Trịnh Pháp, trên mặt hắn thậm chí còn lộ vẻ khẩn trương và sợ hãi..."
Tôn Đạo Dư nghe sư tôn nói vậy, trên mặt cũng không khỏi lộ ra chút lo lắng: "Vậy Trịnh Pháp đã làm gì Chu sư đệ?"
Bàng Chân Nhân lắc đầu, thần sắc có chút giận dữ: "Bọn hắn thường xuyên đến nhà Chương sư điệt, ta thấy mỗi lần từ sân nhà Chương sư điệt đi ra, Càn Viễn đều giống như mất hồn vậy - chắc chắn là bị ngược đãi."
"Vậy sư tôn gọi ta đến?"
"Đưa Càn Viễn đến đây!" Bàng sư thúc bá khí nói: "Bây giờ hắn cũng nên biết rõ, ai đối với hắn tốt nhất rồi!"
"Vâng!"
Tôn Đạo Dư vội vàng đi, lát sau liền mang Chu Càn Viễn lên núi.
Khi nhìn lại đệ tử của mình, Bàng Chân Nhân cũng thấy có chút chua xót trong lòng - So với khoảng thời gian trước cô đơn, Chu Càn Viễn bây giờ thậm chí có thể nói là nhếch nhác.
Đầu tóc mặt mũi như đã lâu không gội rửa, tóc tai rối bù, trên mặt còn lún phún râu.
Đạo bào trên người cũng trông có vẻ mấy ngày chưa được giặt giũ, bụi bặm bám đầy.
Điều khiến lão nhân lo lắng hơn cả là thần sắc của đệ tử này - ngơ ngác mà rời rạc, tựa như hồn bay đâu mất.
Thấy sư tôn của mình, đệ tử này phải một lúc lâu mới chậm rãi hành lễ.
Bàng sư thúc không khỏi thầm giận:
Lão nhân phái Càn Viễn đi qua cũng là vì một phần thiện ý đối với Trịnh Pháp!
Kết quả là Trịnh Pháp lại hành hạ đệ tử của lão nhân ra nông nỗi này?
"Càn Viễn, mấy ngày nay khổ cho con rồi..."
Lão nhân chậm giọng nói với đồ nhi của mình.
"Vâng..."
Chu Càn Viễn nghe vậy, cũng như nghĩ đến điều gì, thần sắc từ ngơ ngác chuyển sang buồn bã, thậm chí đôi mắt có chút đỏ hoe.
Nhìn hắn như vậy, Bàng Chân Nhân càng thêm tức giận, lập tức nói: "Từ hôm nay trở đi, con không cần đi theo Trịnh Pháp nữa!"
Điều khiến Bàng Chân Nhân và Tôn Đạo Dư không ngờ đến là, thần sắc Chu Càn Viễn ngẩn ra, mặt mày xoắn xuýt một hồi, thế mà lại mở miệng nói: "Đệ tử vẫn muốn đi!"
Bàng Chân Nhân nghe câu trả lời này, cau mày nhìn về phía đệ tử của mình: "...Con muốn đi?"
"Vâng!" Chu Càn Viễn do dự một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Cũng không phải là lúc nào cũng muốn đi, chỉ là muốn thường xuyên đến đó một chuyến."
"Hả?"
"Sư tôn, nếu người có thể nói với Trịnh sư huynh một tiếng, bảo hắn đừng làm mấy bài kiểm tra nhỏ trước mỗi buổi học nữa!" Chu Càn Viễn đột nhiên van xin: "Đệ tử, thực sự là không học hết được!"
"..." Bàng Chân Nhân có chút hiểu ra, hình như mình đã nghĩ lầm: "Con nói cho ta biết, bọn hắn đã làm gì con?"
Nghe Chu Càn Viễn kể lại, Bàng Chân Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Chu Càn Viễn, ánh mắt bên trong đã không còn xót xa.
Lão nhân thâm trầm hỏi: "Ý con là, hai người bọn hắn cùng nhau thảo luận phù đạo, mà cũng không kiêng kị con nghe?"
"Vâng..." Chu Càn Viễn lẩm bẩm: "Là hai người bọn hắn thảo luận xong, lại thích hỏi đệ tử."
"Còn nữa, mỗi khi bắt đầu thảo luận, hắn và Chương sư điệt đều muốn hỏi kiểm tra xem con có hiểu bài không?" Bàng sư thúc sắc mặt không vui không buồn, chỉ tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, hắn và Chương sư tỷ nói đó là cái gì mà vừa dạy vừa học cùng tiến bộ. Trịnh sư huynh còn nói đó là phương pháp học tập của một vị tiên hiền họ Phí gì đó..." Giọng Chu Càn Viễn thật thảm như tiếng chim cuốc kêu than, khiến người nghe phải rơi lệ: "Sư tôn, mấy ngày nay, đêm nào con cũng phải nhớ lại ôn tập những gì Trịnh sư đệ và Chương sư tỷ đã thảo luận, căn bản không có thời gian để ngủ!"
Hắn mong chờ nhìn sư tôn của mình, một lần nữa khẩn cầu: "Sư tôn người giúp con khuyên Trịnh sư huynh đi, mấy bài kiểm tra nhỏ kia thôi đừng làm nữa."
Bàng Chân Nhân nhìn đệ tử của mình, trầm mặc rất lâu.
Đột nhiên mở miệng nói: "Nói cách khác, hai người bọn hắn nói chậm rãi, còn con thì ở một bên mắt tròn mắt dẹt?"
Chu Càn Viễn đột nhiên có chút cảm giác không hay, giọng nói không khỏi nhỏ lại: "Vâng."
"Con kém bọn hắn còn chưa nói, vậy mà còn để con về nhà tự học, con cũng học không nổi?"
"Dạ..."
Chu Càn Viễn cúi đầu thấp hơn.
"Vậy nên con mới ngủ không được! Cửu Sơn Tông có ba người Nguyên Anh! Ba người Nguyên Anh!" Bàng Chân Nhân quát: "Họ Hoàng có Chương sư điệt, hiện giờ Trịnh Pháp là đệ tử của chưởng môn, con lại là đệ tử của ta!"
"Trong ba người đó, con là người yếu nhất! Con không nói ra được? Hay là ta không nói ra được!" Bàng Chân Nhân nói một cách đầy phẫn nộ: "Sau này ta gặp họ Hoàng, ả có thể cười vào mặt ta! Vậy mà con còn có mặt mũi mà than khổ!"
"Đệ tử...Sư tôn, người cũng có dạy con cái gì đâu!" Chu Càn Viễn thấp giọng nói.
"Vậy còn Trịnh Pháp! Trước kia Trịnh Pháp còn chưa bái sư!" Nghe vậy, Bàng Chân Nhân càng thêm giận dữ: "Chưởng môn con người đó ta có thể không hiểu sao? Nếu lão ta biết dạy dỗ đệ tử, thì sao có thể một đồ đệ cũng không giữ được hả?"
"Cái con nhỏ họ Hoàng đó! Ta nhổ vào mặt ả, ả biết dạy cái gì đồ đệ chứ, Chương sư điệt hoàn toàn là tự học thành tài!"
"Kết quả là, đồ đệ của ta lại là người tệ nhất?"
"Cái...con cũng đâu phải tệ nhất." Chu Càn Viễn yếu ớt phản bác một câu: "Còn có Nguyên sư tỷ nữa mà, nàng nghe lâu hơn con, cũng không khá hơn gì."
"Cái đó! Là! Con! Chim!" Bàng Chân Nhân nghe vậy, môi run lên: "Con đi so đo với một con chim, con còn kiêu ngạo được!"
Chu Càn Viễn im lặng.
Bàng Chân Nhân hít sâu mấy hơi, chậm rãi dịu giọng lại: "Được rồi, cái này cũng không trách con được."
"Sư tôn..."
Trên mặt Chu Càn Viễn lộ ra vẻ cảm động.
"Trách ta!"
"Dạ?"
"Trách ta không có hảo hảo dạy bảo, đốc thúc con!" Bàng Chân Nhân nghiến răng nói: "Sau này con từ chỗ Chương sư điệt trở về, phải đến chỗ ta trước!"
"Sư tôn người nói là..." Sắc mặt Chu Càn Viễn từ từ trở nên sợ hãi.
"Đồ đệ không xong thì ta chỉ có thể thiên vị cho con rồi!" Bàng Chân Nhân giận dữ nói: "Sư phụ ngươi đây không thể mất cái mặt này được!"
Lát sau trên đỉnh đệ bát phong, sắc mặt Chu Càn Viễn vẫn còn chút hoảng hốt.
"Ta là cầu xin sư tôn giảm bớt chút gánh nặng cho con mà..." Hắn ủy khuất nói với Tôn Đạo Dư ở một bên: "Sao lại có cảm giác gánh nặng càng lớn vậy?"
"Nếu không, sư huynh ta đổi với ngươi đổi?"
Tôn Đạo Dư liếc mắt nhìn, nhìn hắn.
"Cái này đau khổ vẫn là sư đệ ăn đi!" Chu Càn Viễn hiên ngang lẫm liệt nói, chân bước nhanh chóng.
"Phi!" Tôn Đạo Dư nhìn bóng lưng hắn, lại nhìn về hướng sân nhỏ của Trịnh Pháp.
Trên mặt lộ vẻ, liền có chút - hận không thể gả.
······· Phường thị, Hàn Kỳ ba người đứng giữa đám người, nhìn đám sư huynh đang xây dựng một kiến trúc có phần mới lạ.
Mấy sư huynh Trúc Cơ Kỳ ném ra mấy lá Lực Sĩ Phù, triệu hồi ra mấy Nham Thạch Cự Nhân cao mấy trượng, từ trên núi xa vận chuyển đến từng khối đá lớn.
Chỉ một buổi tối, kiến trúc mới này đã dần thành hình.
Kiến trúc này toàn thể hình trụ tròn, phía trên không có mái vòm, ở giữa có một khoảng đất trống lớn.
Bốn phía xung quanh là từng dãy chỗ ngồi từ cao xuống thấp, đại khái có thể chứa vạn người.
Đây đã là kiến trúc lớn nhất của Cửu Sơn Tông - phải biết Cửu Sơn Tông từ trên xuống dưới, dù có thêm cả người nhà trong phường thị, cũng chỉ khoảng mấy ngàn người.
"Xây lớn như vậy, có ngồi đầy không?" Người cao gầy bên cạnh Hàn Kỳ khẽ nói.
"Im miệng!" Hàn Kỳ mắng: "Đây chính là Trịnh sư đệ muốn xây!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận