Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 239: Nghe quen tai, Cửu Sơn diễn đàn (1) (length: 8543)

Tạ Tình Tuyết mang theo Yến Vô Song hướng núi Thông Minh bay đi.
Mà dưới núi Thông Minh, Thành Không Thượng Nhân đã sớm chờ đợi nàng.
Thông Minh Thượng Nhân đi theo bên cạnh hắn, cũng nhìn về phương xa, mỗi ngày xung quanh đều không có lấy một đám mây, không khỏi quay đầu nhìn Thành Không Thượng Nhân.
Hắn rất ít thấy Thành Không Thượng Nhân trang trọng như vậy.
Người rời núi Thông Minh không biết còn mấy vạn dặm, cái vị thượng sứ này thế mà đã bắt đầu chờ?
Thành Không Thượng Nhân dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, liếc mắt nói: "Ngươi có biết người đến là ai?"
"Thiên Hà Tạ Tình Tuyết." Thông Minh Thượng Nhân nhanh chóng đáp, sau đó lại nói: "Nàng này tuy rằng cũng không bình thường, nhưng dù sao Hóa Thần mới bất quá trăm năm..."
Đây cũng là chỗ hắn không hiểu:
Tạ Tình Tuyết đương nhiên lợi hại, nhưng dù sao còn trẻ.
Bối phận không nói, tu vi cũng tuyệt đối không đuổi kịp Thành Không Thượng Nhân.
Bây giờ Thành Không Thượng Nhân quá mức trịnh trọng chuyện lạ, khiến trong lòng hắn không khỏi bực bội.
Ánh mắt Thành Không Thượng Nhân cũng có chút kinh ngạc.
"Tạ Tình Tuyết năm trăm tuổi Hóa Thần, gần như là người đầu tiên trong vạn năm, gần như là tu sĩ có thiên phú nhất sau Thiên Hà Tôn Giả của Thiên Hà Phái..."
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi Thông Minh đứng đầu xem thường Tạ Tình Tuyết à?
"Năm trăm tuổi Hóa Thần..." Sắc mặt Thông Minh Thượng Nhân mờ mịt, "Người đầu tiên trong vạn năm?"
"Ừm."
"Vậy Trịnh Pháp tính là gì?"
"..."
Thành Không Thượng Nhân lập tức càng không có cách nào phản bác.
Nghĩ đến Trịnh Pháp, hắn cũng có chút đau đầu... Tu vi là tu vi, chiến lực là chiến lực, Trịnh Pháp bây giờ, ít nhất có thể coi như nửa Hóa Thần để đối đãi.
Hắn bỗng nhiên có chút lý giải việc Thông Minh Thượng Nhân không hiểu.
Thành Không Thượng Nhân lại lắc đầu nói: "Tạ Tình Tuyết còn không đơn giản như ngươi nghĩ, nàng này tuy tuổi trẻ, cũng không thể khinh thường..."
Trong lòng Thông Minh Thượng Nhân không khỏi kinh ngạc.
Hắn thật sự thấy trên mặt Thành Không Thượng Nhân có một tia kiêng kỵ.
Phải biết thanh danh của Thành Không Thượng Nhân năm đó, tuyệt không kém Tạ Tình Tuyết.
"Ngươi có biết vì sao lần này đối phó Đại Tự Tại Ma Giáo, Thiên Hà Phái lại để Tạ Tình Tuyết đến?"
Thông Minh Thượng Nhân lắc đầu.
"Trong truyền thuyết, Tạ Tình Tuyết bây giờ chấp chưởng một thanh kiếm."
"Kiếm?"
"Tiên kiếm tùy thân năm xưa của Thiên Hà Tôn Giả..."
Thông Minh Thượng Nhân lập tức liền hai chân khép lại một chút, nhưng trong lòng lại cảm thấy quá mức:
"Tiên kiếm của Thiên Hà Tôn Giả? Chẳng lẽ vẫn còn uy năng của Thiên Hà Tôn Giả năm xưa?"
"Đương nhiên không bằng Thiên Hà Tôn Giả bản thân, nhưng..."
Lời của Thành Không Thượng Nhân chưa nói hết, nhưng Thông Minh Thượng Nhân cũng hiểu ý nghĩa - khó trách, Tạ Tình Tuyết còn trẻ như vậy, Thành Không Thượng Nhân lại coi trọng như thế.
"Nếu muốn thắng Đại Tự Tại Ma Giáo, Tạ Tình Tuyết mới là mấu chốt."
Thông Minh Thượng Nhân ngơ ngác.
Lời này của Thành Không Thượng Nhân, lại ẩn hàm chút ý tự ti.
Nhưng nghĩ lại thấy bình thường, đây chính là tiên kiếm do Thiên Hà Tôn Giả lưu lại!
Sợ là bảo vật trấn phái của Thiên Hà Phái!
Hắn nhìn về phía phương xa, trong lòng sinh chút ngẩn ngơ mê muội.
Bên tai lại truyền đến lời Thành Không Thượng Nhân có chút thâm ý: "Nếu không thì, ngươi cho rằng Thiên Hà Phái, làm sao có thể cùng Huyền Vi ngũ tông bọn ta sánh ngang?"
"Chẳng lẽ không phải bởi vì Thiên Hà Tôn Giả?"
"Ha."
Một tiếng cười khẽ này khiến Thông Minh Thượng Nhân càng khó hiểu, hắn còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng gió như sóng lớn, một tiếng mạnh hơn một tiếng, từng đợt cao hơn từng đợt.
Thông Minh Thượng Nhân ngước mắt nhìn lên trời, liền thấy biển mây trên trời bị đẩy ra, hướng phía bọn họ lao đến.
Sau Vân Hải, là có thể thấy bằng mắt thường, cuồn cuộn gió lớn.
Giống như một tấm mành màu vàng nhạt chậm rãi kéo ra, quét sạch sành sanh mây mù trên bầu trời.
"Đến rồi."
"Cái này... Tạ Tình Tuyết cố ý sao?"
"Cố ý?" Thành Không Thượng Nhân lắc đầu cười khẽ, "Nàng là không thèm để ý."
"..."
"Tạ Tình Tuyết có danh xưng người thứ hai sau Thiên Hà Tôn Giả, cũng không chỉ có thiên phú... còn có tính cách."
Lời của Thành Không Thượng Nhân còn chưa dứt, một con Bạch Hổ cao ba người nhảy đến trước mặt hai người.
Trên Bạch Hổ, Tạ Tình Tuyết toàn thân áo đen, khuôn mặt mơ hồ, Thông Minh Thượng Nhân cũng nhìn không rõ.
Tạ Tình Tuyết mang theo Yến Vô Song rơi xuống trước mặt hai người, lúc này liền nhìn ra Thành Không Thượng Nhân có chút nói sai - Tạ Tình Tuyết vẫn là quan tâm cái nhìn của người khác, ít nhất Yến Vô Song không bị cột gặp người.
Yến Vô Song thật thà đến quá phận, cung cung kính kính hướng về hai người hành lễ.
"Thượng nhân."
Tạ Tình Tuyết mở miệng trước, nhìn ra được nàng quả thật quen Thành Không Thượng Nhân.
Trên mặt Thành Không Thượng Nhân cũng lóe lên chút phức tạp: "Tạ tiên tử..."
"Thượng nhân gọi ta Tình Tuyết là được."
Thông Minh Thượng Nhân càng cảm giác hai người rất quen.
"Tình Tuyết, lần trước gặp ngươi, ngươi còn chưa cao tới đầu gối của ta..."
Thông Minh Thượng Nhân không khỏi im lặng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được nỗi đau của Thành Không Thượng Nhân - lần trước gặp mặt vẫn chỉ là một bé tí, gặp lại không chừng đã có thể một kiếm đâm chết mình.
Nghĩ đến cảm giác này đều thấy khó tả.
Khó trách Thành Không Thượng Nhân lại để ý đến thiên phú của Tạ Tình Tuyết như vậy.
Tạ Tình Tuyết dường như cũng hiểu được sự phức tạp trong giọng nói của Thành Không Thượng Nhân, cười nói: "Vạn năm trước, thiên tư của thượng nhân chấn động Huyền Vi, thanh danh chỉ có hơn Tình Tuyết hôm nay chứ không kém."
Nghe nói vậy, Thành Không Thượng Nhân trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười, cảm thán nói: "Người ta đều nói giang sơn đời nào cũng có người tài, nhìn thấy Tình Tuyết ngươi, ta mới hiểu hơn câu nói này..."
"Thượng nhân nói đúng, Huyền Vi Giới đời nào cũng có thiên tài, nói không chừng bây giờ ở nơi nào đó, đã có người thiên tài hơn ta xuất hiện."
Tạ Tình Tuyết tiếp lời.
Nghe những lời này, Yến Vô Song không nhịn được trong lòng gật đầu, cũng không dám thể hiện ra ngoài, hắn còn nhớ Đại sư tỷ thì sao chứ.
Bây giờ Trịnh Pháp là người không thể nhắc đến!
Ai ngờ Thành Không Thượng Nhân cũng có chút sợ sệt, dường như cũng nghĩ đến điều gì.
"Xem vẻ mặt này của ngươi, Thái Thượng Đạo lại có kỳ tài xuất thế?"
Tạ Tình Tuyết hỏi.
"Xem như không phải người của Thái Thượng Đạo ta."
"E là cũng không xa." Dường như biết phong cách Thái Thượng Đạo thích thu người ngoài nhập môn, Tạ Tình Tuyết lắc đầu nói, "Chỉ không biết vị sư đệ này là ai, khiến thượng nhân ngươi coi trọng như vậy?"
Vẻ mặt Thành Không Thượng Nhân tươi cười, dường như là thật coi trọng người này.
"Hắn xuất thân từ Bách Tiên Minh."
Yến Vô Song sững sờ.
"Thiên phú phù pháp cực cao."
Yến Vô Song gãi đầu.
"Thiên phú Lôi Pháp lại càng bất phàm."
Yến Vô Song liếc mắt nhìn Đại sư tỷ nhà mình.
"Bây giờ tuy chỉ Kim Đan, nhưng có thể coi như Hóa Thần."
Biểu hiện Tạ Tình Tuyết cũng có chút cổ quái, mở miệng nói: "Người này, có phải họ Trịnh?"
"Tình Tuyết ngươi cũng biết sao?"
"...Nghe quen."
Tạ Tình Tuyết quay đầu nhìn về phía Yến Vô Song, Yến Vô Song che miệng, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
"....Làm gì quái vậy?"
"Đại sư tỷ, đây không phải ta đang khen Trịnh Pháp đâu!"
Thấy hai người nói vậy, Thành Không Thượng Nhân cũng thật tò mò, hỏi: "Ngươi và Trịnh Pháp quen biết?"
"Quen biết?" Giọng Yến Vô Song như hận không thể hai tay chống nạnh, "Ta với Trịnh Pháp quen quá rồi!"
"..."
"Cha ta đều biết! Nếu không thì ta có thể đến đây được sao?"
Tạ Tình Tuyết nhìn hắn, biểu lộ có chút muốn đánh người - cái tên này ăn cây táo rào cây sung, bị chưởng môn một cước đá ra.
Thế mà vẫn tự hào như vậy sao?
Không ngờ Thành Không Thượng Nhân cũng nhíu chặt mày.
Hắn đã nghe Tạ Tình Tuyết giới thiệu thân phận của Yến Vô Song, con trai của chưởng môn Thiên Hà Phái...
Cho nên lời Yến Vô Song nói, chẳng phải là nói Thiên Hà Phái cũng cực kỳ coi trọng Trịnh Pháp?
Thậm chí còn trước cả chính mình?
Hắn cùng Thông Minh Thượng Nhân liếc nhìn nhau, đều thấy lo lắng trong mắt đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận