Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 75: Đưa tin (length: 11752)

Trong không trung đầy rẫy sấm sét, ba người Trịnh Pháp nhìn nhau mà đứng.
Bảo kính của Trần Đình sau khi va chạm vào ấn tỉ thì rung lên nhè nhẹ, ông ông bay về trong ngực Trần Đình, ánh sáng trên mặt kính mờ đi nhiều.
Ánh mắt Trần Đình cũng vậy.
Hắn nhìn Bàng sư thúc đang đứng bên cạnh Trịnh Pháp, môi mấp máy, tựa hồ đang do dự nên xưng hô thế nào.
Bàng sư thúc cũng nhìn hắn, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Trịnh Pháp đứng một bên không khỏi nhẹ cả hô hấp, đây là sư đồ gặp lại, tiến tới cảnh tương ái tương sát.
Hình như mình nên tránh đường thì hơn.
Trầm mặc một lát sau.
Trần Đình hai tay nâng lên.
Động tác đột ngột của hắn làm Bàng sư thúc giật mình, vội bước lên chắn trước mặt Trịnh Pháp.
Hiển nhiên là phòng bị hắn đánh lén Trịnh Pháp.
Trịnh Pháp chợt cảm thấy, ánh mắt Trần Đình nhìn mình có chút chói mắt: Kiểu như, bị NTR ngay trước mặt rồi, ánh mắt nhìn gã tóc vàng ấy. . .
Trần Đình thu tay về, hướng Bàng sư thúc hành lễ, nói: "Sư tôn, bây giờ người đã không tin tưởng ta sao?"
Bàng sư thúc cũng biết mình hiểu lầm rồi, cơ mặt cứng đờ, nhưng giọng nói lại không hề dịu dàng: "Ta đã từng tin."
"Ngươi nói ngươi chưa từng giết bất kỳ ai của Cửu Sơn Tông, ta tin."
Bàng sư thúc nhìn Trần Đình nói: "Cho nên ta để ngươi rời đi, nhưng hôm nay thì sao?"
Trịnh Pháp nhìn bảo kính trong tay Trần Đình.
Hắn không biết uy lực của bảo kính này, nhưng có thể khẳng định, nó không phải để chào hỏi mình.
Trần Đình mím môi, không nói gì.
Trịnh Pháp trong lòng không khỏi thở dài, Bàng sư thúc là một trong ba nguyên anh của Cửu Sơn Tông để ý đệ tử nhất.
Trước kia Trần Đình cũng được kỳ vọng nhiều.
Trước đó trốn một bên, chưa chắc đã không phải để xem tình hình của Trần Đình dạo gần đây.
. . .
"Bàng chân nhân, thế sự thường thường không do người lựa chọn." Trần Đình đổi cách xưng hô với Bàng sư thúc thành Bàng chân nhân: "Từ khi rời khỏi Cửu Sơn Tông, ta đã không còn con đường lui nào."
Bàng sư thúc không nói, chỉ là ấn tỉ trên đầu trong hư không phát sáng, dường như thay lời đáp trả Trần Đình.
"Bàng chân nhân, người muốn ra tay với ta sao?" Trần Đình nhìn vẻ mặt kia của ông, nhẹ nhàng cười nói.
Bàng sư thúc vẫn trầm mặc.
"Chân nhân nên nghĩ kỹ, người tuy là Nguyên Anh, nhưng ở trong lôi trì này, người cũng không mạnh hơn ta là bao." Giọng Trần Đình ẩn chứa sự uy hiếp: "Huống chi, người còn phải bảo vệ Trịnh sư đệ và các đệ tử Cửu Sơn Tông. . . Hả?"
Hắn vừa quay đầu, mới phát hiện ngay khi hắn và Bàng sư thúc căng thẳng, Trịnh Pháp không biết từ lúc nào đã ngồi lên Độ Ách Chu, mang theo đám đệ tử Cửu Sơn Tông đang điên cuồng chạy ra ngoài.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Trịnh Pháp còn xoay người lại, chắp tay cáo biệt, khắp mặt là vẻ quan tâm.
Tựa hồ không muốn quấy rầy sư đồ họ ôn chuyện.
"Bàng chân nhân. . . Cái tên Trịnh Pháp này. . ." Trần Đình nhớ lại hai lần mình gặp Trịnh Pháp, mỗi lần đều thấy người này bỏ chạy, thần sắc không khỏi có chút phức tạp: "Thật sự có thể một nhiệm kỳ làm chưởng môn sao? Không sợ hắn làm hỏng Cửu Sơn Tông từ trên xuống dưới sao?"
Bàng sư thúc nhìn Độ Ách Chu đã đi xa, cũng không nói gì.
Tuy rằng đã sớm bàn bạc xong, nhưng Trịnh Pháp chạy lưu loát như vậy, vẫn làm ông không hiểu có chút mất mặt. . .
Không phải, bây giờ ngươi là người của Cửu U Ma Môn, cái mông đều lệch cả rồi.
Quan tâm chuyện Cửu Sơn Tông làm gì?
Còn lo cho kẻ trộm nữa!
Trong phường thị, Trịnh Pháp thấy Bàng sư thúc quay về, liền hỏi: "Sư thúc, Trần Đình đâu?"
"Chạy rồi."
Trịnh Pháp ngây người, năng lực bảo toàn mạng sống của Trần Đình quả là rất mạnh.
Người bình thường gặp phải tình cảnh như hắn, sớm đã phải chuẩn bị đi đầu thai rồi.
"Kẻ này đã đứng đầu ba nhà, không thể xem thường." Bàng sư thúc giải thích: "Huống chi, trong Lôi Trì ta cũng phải cẩn thận."
Trịnh Pháp nghĩ lại, đúng thật - Bàng sư thúc vốn rất thích dạy dỗ đệ tử.
Trước kia còn có một lão gia gia đi theo.
Sau này hiến tế lão gia gia rồi, hắn lại được Cửu U Ma Tổ ưu ái.
"Vậy tại sao Cửu U Ma Môn không ai đến giúp hắn?"
Trịnh Pháp không khỏi nghi ngờ hỏi.
Lý do lớn nhất mà Cửu Sơn Tông truy tìm Trần Đình vẫn là vì tung tích của Chương sư tỷ.
Nhưng Đại Tự Tại Ma Giáo thì lại muốn báo thù.
Trần Đình gian nan như vậy, chẳng lẽ không muốn cầu viện Cửu U Ma Môn sao?
"Ma môn mà có thể đoàn kết hỗ trợ thì còn gọi là ma môn gì nữa?" Bàng sư thúc hừ một tiếng nói: "Nếu sau này còn gặp Trần Đình, tuyệt đối không được chủ quan."
"Vâng."
Trịnh Pháp hiểu ý của Bàng sư thúc, Trần Đình lúc mới rời khỏi Cửu Sơn Tông, có lẽ vẫn còn chút lưu luyến với Cửu Sơn Tông.
Nhưng bây giờ xem ra, chắc là không còn nhiều nữa.
"Thế gian này người giữ được bản tâm vốn đã ít, huống chi đệ tử của ta. . ." Trong giọng Bàng sư thúc không thể nói là tiếc nuối hay kiêng kỵ: "Từ khi phản môn, chỉ sợ đã trải qua không ít trắc trở."
Chuyện của Trần Đình không liên quan mấy đến Trịnh Pháp, nếu không phải hắn nói có tin tức của Chương sư tỷ, Trịnh Pháp cũng sẽ không đi tìm hắn.
Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là tìm Chương sư tỷ.
"Rất phiền phức."
Bàng sư thúc cau mày nói.
"Đúng vậy, Chương sư tỷ bây giờ ở quá gần bí cảnh của Ma Môn."
Lần này linh huyệt xuất thế, không chỉ có sinh ra một cái Lôi Trì, mà còn một cái bí cảnh của Ma Môn.
Mà Lôi Trì vừa vặn chắn lối ra của bí cảnh kia, chính vì vậy mà Đại Tự Tại Ma Giáo hiện giờ cũng không thể chắn được lối ra kia.
Chương sư tỷ bị người của Đại Tự Tại Ma Giáo vây công, chạy vào Lôi Trì.
Mấy người của Đại Tự Tại Ma Giáo kia tuy bắt không được nàng, nhưng lại âm thầm đẩy nàng về phía lối ra của bí cảnh, ở đó, việc điều binh khiển tướng của Đại Tự Tại Ma Giáo là thuận tiện nhất, nếu như có thể đẩy nàng vào bí cảnh của nhà mình, thì Chương sư tỷ sẽ mặc cho chúng xâm lược.
Hiện tại đối với Cửu Sơn Tông mà nói, muốn đi tìm Chương sư tỷ, liền phải đối đầu với tranh đấu của Đại Tự Tại Ma Tông.
"Không chỉ như vậy. . ." Bàng sư thúc lắc đầu nói: "Chương sư chất dùng tự phong chi pháp, ta cũng có biết, đó là pháp bảo 'cửa trước giám' của Hoàng gia."
"Cửa trước giám?"
Trịnh Pháp cau mày nói.
"Hoàng gia trước kia có một mối thù lớn, nhưng năm đó tu vi của nàng không cao, không thể báo thù. Mà bình thường tu luyện, nàng lại không nhịn được muốn ra ngoài trả thù, căn bản không khống chế được. . ."
"Cho nên. . ."
"Cho nên năm đó nàng năn nỉ sư tôn luyện cho mình pháp bảo này, mục đích duy nhất là tự nhốt mình, không thành Nguyên Anh thì không ra được pháp bảo này."
Bàng sư thúc nói đến đây, sắc mặt có chút đau răng.
"Nếu là người ngoài thì sao?"
"Người ngoài? Người ngoài chỉ có thể dùng tu vi Nguyên Anh để phá vỡ pháp bảo này, mà đây là Lôi Trì. . ."
Đúng rồi.
Trong Lôi Trì ai dám dùng pháp thuật tu vi Nguyên Anh?
Chương sư tỷ chắc là liệu được điểm này, mới dùng cửa trước giám để tự phong.
. . .
"Kim Đan của Chương sư chất có thiếu a. . ."
Bàng sư thúc thở dài một tiếng, nói ra điều lo lắng trong lòng Trịnh Pháp.
"Vô luận thế nào, tối thiểu bây giờ chúng ta đã có mục tiêu, tìm được Chương sư tỷ rồi tính."
Hiện đại.
Đường Linh đến thời gian đến trường đại học ở kinh thành báo danh.
Đường Linh Vũ hai ngày trước đã được mẹ đón đi, nghe nói là bố nàng cũng đến kinh thành, chuẩn bị đích thân đưa con gái nhập học.
Trịnh Pháp cũng không để Bạch lão đầu đưa.
Hắn một mình bắt xe tới cổng trường đại học kinh thành.
Ở đây đã có không ít học sinh và phụ huynh.
So với các bạn học thời cấp ba, Trịnh Pháp cảm thấy những sinh viên mới nhập học đại học kinh thành có chút tương tự, nhưng cũng có chút khác biệt: Điểm tương tự là tất cả đều là người cùng lứa tuổi, trong thời đại internet này, trang phục, kiểu tóc gần như thống nhất cả nước.
Điểm khác biệt là có chút mơ hồ, tuy trang phục không khác biệt nhiều, nhưng những người trẻ tuổi này lại vô hình toát ra vẻ tự tin.
Còn có một điểm mà Trịnh Pháp quan sát không thể kiểm chứng: Hình như điều kiện gia đình của họ cũng khá tốt.
Hắn nhìn một lúc, rồi đi theo dòng người đến cửa sân vận động, Trịnh Pháp cần phải báo danh ở đây, sau khi báo danh xong, sân vận động sẽ tổ chức lễ khai giảng.
Cổng sân vận động có rất nhiều lều, trên đỉnh lều viết tên viện.
Bên dưới bày bàn dài, phía sau bàn có vài thanh niên lớn tuổi hơn ngồi.
Chắc là phụ đạo viên hoặc là học trưởng học tỷ.
Trịnh Pháp cầm giấy báo nhập học, tìm được lều của học viện vật lý.
Trong lều có ba nam hai nữ.
Thấy Trịnh Pháp đến, ba nam sinh bên trong không hề nhúc nhích, nhưng hai nữ sinh lại đồng thời đứng lên.
Hai người nhìn nhau một cái.
Trong đó một nữ sinh đeo kính có vẻ ngại ngùng hơn, do dự một chút, rồi từ từ ngồi xuống.
Người tiếp đón Trịnh Pháp là nữ sinh còn lại, nàng có ngũ quan xinh đẹp, eo thon, nụ cười càng thêm thân thiện.
Đương nhiên, với nhãn lực của Trịnh Pháp, hắn có thể thấy, vẻ đẹp của người này có ít nhất hai phần là nhờ vào kỹ nghệ trang điểm tinh xảo.
Nhưng nhìn vào ánh mắt bất thiện của ba học trưởng phía sau nàng.
Tám phần còn lại là do nữ sinh này có địa vị cao trong học viện vật lý.
Chuyện này tưởng tượng cũng có chút bi thương.
"Niên đệ, em một mình đến sao?"
"Ừm."
"Đưa giấy báo nhập học cho chị." Cô gái kia nhận giấy báo nhập học của Trịnh Pháp, nhìn thoáng qua nói: "Trịnh Pháp? Là của học viện vật lý, tới đây, cầm cẩn thận nhé."
Nàng thật sự không nói nhiều.
Cứ như là đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, xử lý việc công, mang dáng vẻ của một học tỷ thận trọng.
Đưa cho Trịnh Pháp mấy túi giấy tờ lớn nhỏ.
"Trong này là sổ tay tân sinh, có bản đồ trường và các món ngon ở hai nhà ăn."
"Trong này là sách dành cho phụ huynh, không quan trọng đâu."
"Cái túi nhỏ này bên trong đồ vật quan trọng nhất, là thẻ học sinh của ngươi cùng chìa khóa ký túc xá, còn có số túc xá, ngàn vạn lần chớ làm mất."
Trịnh Pháp nhéo nhéo cái túi nhỏ kia, gật đầu nói: "Tốt, cảm ơn học tỷ."
"Đến, thêm Wechat."
". . ." Trịnh Pháp ngẩn người, nhìn về phía học tỷ, học tỷ này trên mặt một vẻ nghiêm túc nói: "Học viện yêu cầu, các ngươi mới nhập học, có cái gì không hiểu, trực tiếp hỏi ta là được."
Trịnh Pháp trầm mặc một hồi, lấy điện thoại ra, quét mã hai chiều trên điện thoại của đối phương.
Lại cảm ơn học tỷ này sau đó, Trịnh Pháp cầm lấy mấy cặp tài liệu đi vào sân vận động.
Sau lưng, ẩn ẩn truyền đến cuộc đối thoại của học tỷ kia với một tân sinh khác xếp sau Trịnh Pháp.
"Đây là đồ của ngươi, đều cầm cẩn thận, chớ làm mất."
Một lát sau, lại nghe được học tỷ kia nói ra: "Ngươi còn có việc gì sao?"
Tân sinh kia là một nam sinh, đại khái nghe được trước đó học tỷ này và Trịnh Pháp đối thoại, hắn lắp bắp hỏi: "Không phải có quy định phải thêm Wechat sao?"
"Ta làm sao không nghe nói quy định này?"
". . . Vậy ta mới nhập học, có cái gì không hiểu. . ."
Học tỷ kia hiện ra suy luận thuộc về khoa Khoa học và Kỹ thuật: "Cho nên ta cho ngươi phát sổ tay tân sinh."
Trịnh Pháp không khỏi lấy điện thoại di động ra, nhìn ảnh chân dung của học tỷ này.
Ảnh chân dung bên trong học tỷ cười đến thanh thuần lại thân hòa, thật không giống nhiều sáo lộ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận