Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 198: Thêm tiền (length: 11990)

Hình như biết mình thái độ quá kiên quyết, Tiền chân nhân lập tức giải thích nói: "Ta Thiên Hòa Tông những ngày này nhờ quý tông mà có thời gian tốt hơn không ít, nếu Trịnh đạo hữu ngươi muốn hỏi chút chuyện khác, ta liền nói. Nhưng việc này thì bây giờ không phải có thể tùy tiện thổ lộ."
Trịnh Pháp nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng ngược lại không tức giận.
Mời người đến, vốn là nói là thỉnh giáo, đối phương có trở ngại tông môn không tiện lộ ra cũng là bình thường.
"Tiền chân nhân, trước đó vài ngày hai ta tông hợp tác không sai, cái kia Hoàng Nha Mễ đệ tử Cửu Sơn Tông ta cũng cực kỳ thích, ta cố ý lại mua chút linh thực khác."
"Vậy thì tốt quá!" Tiền chân nhân vui vẻ nói: "Đừng nhìn tông ta chỉ có Hoàng Nha Mễ nổi danh, nhưng đó là bởi vì Hoàng Nha Mễ là đặc hữu của môn phái, các loại linh thực khác Thiên Hòa Tông ta cũng có."
Trịnh Pháp cười không nói.
Chỉ là nhìn xem ý cười trên mặt Tiền chân nhân chậm rãi thu liễm biến thành sầu khổ.
"Ý của Trịnh chân nhân là...?"
Trịnh Pháp gật gật đầu.
Ý của hắn rất đơn giản, ta thêm tiền!
Mua nhiều chút linh cốc và linh thực thật đúng là không phải ý nghĩ bột phát của Trịnh Pháp, hiện giờ Lôi Trì phường thị nhờ địa lợi, kiếm lời so phường thị của Cửu Sơn Tông còn nhiều hơn, việc cung cấp rau xanh cũng nên phong phú cho hợp lý.
Nhưng những đơn hàng này có cho Thiên Hòa Tông hay không, đó là đương nhiên phải xem thái độ đối phương.
Tiền chân nhân cũng không phải ngốc, dường như lập tức liền hiểu ý chưa nói hết của Trịnh Pháp. Sắc mặt hắn phi tốc biến ảo, dường như xoắn xuýt hồi lâu, mới cắn răng nói ra: "Việc này...vẫn là không thành."
Trịnh Pháp nghe hắn tiếp tục nói: "Trịnh chân nhân, ta không nói dối ngươi, từ chỗ Cửu Sơn Tông kiếm được nhiều chút linh thạch, đối với ta chỉ có chỗ tốt."
Đây cũng là lời nói thật.
Tiền chân nhân trước kia chính là người phụ trách phường thị của Thiên Hòa Tông, một mực đóng vai nhân vật túi tiền của Thiên Hòa Tông.
Địa vị của hắn trong môn bây giờ phải cùng độ cao đơn hàng với Cửu Sơn Tông móc nối.
"Nhưng ta mà cái gì cũng hướng ra ngoài nói, thì..." Tiền chân nhân lộ ra một nụ cười khổ: "Ta có khác gì kẻ phản bội môn phái."
Trịnh Pháp nghe vậy cũng không khỏi có chút kính ý.
Lúc mới thấy người này, hắn luôn cảm thấy người này có chút láu cá, không ngờ lúc này lại biểu hiện khiến hắn nhìn với con mắt khác. "Nếu Tiền chân nhân ngươi không nguyện ý, vậy chuyện này coi như ta chưa từng đề cập qua."
Trịnh Pháp cũng không ép buộc, chỉ vừa cười vừa nói.
"Vậy thì tốt...Vậy Hoàng Nha Mễ..."
"Hết thảy như cũ." Trịnh Pháp nhìn hắn có vẻ lo lắng đắc tội mình, còn vừa cười vừa nói: "Tiền chân nhân ngươi chịu khó nhọc đến đây, ta đã cảm kích rồi."
Tiền chân nhân đánh giá hắn hai mắt, thấy ngữ điệu hắn thành khẩn, nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân chuẩn bị cáo từ với Trịnh Pháp.
Trước khi đi, hắn dường như có chút không cam tâm, lại hỏi: "Vậy... chuyện linh cốc khác thì sao..."
"Ta không chỉ mời Tiền chân nhân một mình ngài, Bách Tiên Minh ta ở gần đây, còn có một môn phái am hiểu bồi dưỡng linh thực..."
Tiền chân nhân mặt cứng đờ. "Huyền Đạo Môn?"
"Đúng vậy."
Trịnh Pháp cười híp mắt gật đầu, dường như căn bản không biết Thiên Hòa Tông và Huyền Đạo Môn hai nhà này là oan gia ngõ hẹp.
"...Bọn hắn có thể có thứ gì tốt?" Tiền chân nhân không đi, không những không đi mà còn đứng tại chỗ, hung hăng nói ra: "Đồ đạc nhà bọn hắn, Thiên Hòa Tông ta cái nào chẳng hơn bọn hắn?"
"Ừ ừ."
Trịnh Pháp nghe vậy đồng ý.
"Vậy... nếu không..." Tiền chân nhân mặt dày mày dạn nói ra.
"À, bọn hắn chắc hào phóng hơn các ngươi."
Một câu của Trịnh Pháp khiến Tiền chân nhân á khẩu không trả lời được, hắn thậm chí không cảm thấy Trịnh Pháp đang dọa mình. Huyền Đạo Môn lẫn vào còn kém cả ngàn lúa môn trước đây. Ngàn Lúa Môn dù sao cũng có độc môn Hoàng Nha Mễ, Huyền Đạo Môn thì không. Bởi vậy, đối mặt với những đơn đặt hàng lớn và dụ hoặc được ôm vào đùi Cửu Sơn Tông, thì cái gì Huyền Đạo Môn cũng nói thật là rất có khả năng!
"Cái này...Kỳ thật cũng không phải không thể nói," sắc mặt Tiền chân nhân biến đổi nửa ngày, rốt cục lắp bắp mở miệng nói: "Quan hệ giữa thiên lôi và linh thực, nói trắng ra cũng chỉ là hai chữ."
"Hai chữ nào?"
"Thời cơ!"
"Tỉ như loại trái cây, Bích Linh Quả phải gieo hạt đúng vào tiết Kinh Trập khi sấm xuân vừa nổ, hơn nữa nếu lấy Xuân Lộ Phù tưới vào thì mọc rất tốt."
"Vào thời điểm tiểu thử có sấm hạ, rất thích hợp cho linh thực sinh trưởng, đôi khi nếu không có sấm, rất nhiều linh thực thậm chí sẽ không có linh khí."
Trịnh Pháp nghe vậy sững sờ, điều này nghe có chút giống vấn đề hiện tại mình gặp phải.
"Thu lôi đông lôi, cũng mỗi loại có tác dụng. Linh nông vốn có rất nhiều bí pháp về việc phối hợp sấm sét tẩm bổ linh thực." Tiền chân nhân vừa mở miệng đã không che giấu nữa, ngược lại còn nói cho Trịnh Pháp mấy bí pháp sơ đẳng.
Nghe hắn kể xong, trong lòng Trịnh Pháp cảm kích, còn có chút lo cho hắn: "Tiền chân nhân, ngươi nói những điều này, nếu về Thiên Hòa Tông. Có thể sẽ bị trách phạt không?"
"Vậy thì không!"
Tiền chân nhân khoát tay thản nhiên nói.
Trong lòng Trịnh Pháp có chút yên tâm, liền nghe Tiền chân nhân nói ra: "Ta có nói đây là bí pháp của Thiên Hòa Tông đâu!"
"A? Thế những cái vừa nãy..."
"Đều là của Huyền Đạo Môn." Tiền chân nhân thẳng thắn nói.
"...Vậy cái gì, không cần bọn họ hào phóng rồi." Tiền chân nhân cười híp mắt: "Ta hào phóng thay bọn hắn."
"... "
Người này đúng là... có tiền đồ!
"Vậy những đơn hàng..." Tiền chân nhân thấy Trịnh Pháp trầm mặc, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ngươi đưa chút đồ am hiểu linh thực qua đây, để..." Trịnh Pháp nhìn Nguyên sư tỷ bên cạnh nói ra: "Để Nguyên sư tỷ đánh giá cho tốt."
"Sư đệ là Chương sư tỷ, Chương sư tỷ là đánh không lại, tỉnh táo!" Nhìn Tiền chân nhân vạn tạ thiên ân rời đi, Nguyên sư tỷ thấp giọng lặp lại.
"... "
Hiện đại.
Viện dưỡng lão.
"Điền lão sư, ta tra chút tư liệu, có thuyết pháp nói rằng, mấu chốt để linh thực sinh trưởng là ở lôi điện."
"Lôi điện?"
Điền lão sư nhíu mày, có chút mờ mịt.
Trịnh Pháp đem phiên bản bí pháp của Huyền Đạo Môn từ Tiền chân nhân kể đại khái một lượt.
"Lôi điện không theo thời tiết?" Nghe vậy, Điền lão sư trầm tư một chút, ngược lại gật gật đầu: "Cái này cũng không phải là không có lý."
Ánh mắt Trịnh Pháp sáng lên, nghe ý nghĩ của Điền lão sư.
"Lôi điện đối với thực vật mà nói, vốn là một nguồn cung cấp đạm quan trọng." Điền lão sư vừa nghĩ vừa nói ra ý nghĩ của mình.
Trịnh Pháp nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn biết rõ điều này, nhưng cái này không đủ để giải quyết nghi hoặc của Trịnh Pháp: "Viện dưỡng lão của chúng ta cũng đâu thiếu đạm. Nếu linh thực này chỉ là phụ thuộc vào nguyên tố nitơ thì Trịnh Pháp bọn hắn đã sớm bồi dưỡng thành công rồi."
"Đúng vậy, còn có một thí nghiệm rất nổi tiếng là thí nghiệm Urey-Miller." Điền lão sư tiếp tục nói: "Bọn họ mô phỏng môi trường khí quyển ban đầu, đồng thời sử dụng hồ quang điện để mô phỏng sấm sét, tạo ra mấy loại axit amin."
"Axit amin? Nguồn gốc của sự sống?"
"Một loại giả thuyết thôi, bất quá cái này cũng chứng tỏ lôi điện vốn có thể liên quan đến sự sống."
Trịnh Pháp không khỏi nhớ lại miêu tả của Huyền Vi về sức mạnh sinh diệt của lôi pháp trong điển tịch.
Trong thí nghiệm này lại tỏ ra đặc biệt chuẩn xác.
"Ý của Điền lão sư là... Lôi điện trong môi trường linh khí có thể sinh ra một vài vật chất đặc thù, từ đó ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của linh thực?"
"Đúng, đây là một suy đoán." Điền lão sư chậm rãi gật đầu, nhưng lại nói đến một hướng khác: "Một hướng khác mà ta nghĩ ra bây giờ là tác dụng từ trường của lôi điện."
"Từ trường?"
"Đây cũng là một hướng nghiên cứu tương đối mới, ngươi chờ một chút."
Điền lão sư trở về phòng, lát sau cầm một chiếc máy tính bảng quay lại.
"Ngươi xem một chút, đây là mấy bài luận văn."
Nàng chỉ vào mấy file trên màn hình và lần lượt giải thích: "Bài luận văn này dùng tế bào ung thư làm tài liệu, đem nó đặt trong các từ trường khác nhau để quan sát, phát hiện từ trường cường độ thấp sẽ thúc đẩy tế bào ung thư phát triển, còn từ trường cường độ cao sẽ ức chế sự phát triển của nó."
"Bài này, lấy mô phỏng giống cây làm tài liệu, nghiên cứu ảnh hưởng của từ trường tĩnh lên sự sinh trưởng của chúng. Phát hiện từ trường 6000 Gauss có thể xúc tiến rõ rệt sự sinh trưởng rễ chính của mô phỏng cây. Nghiên cứu sâu hơn cho thấy từ trường tác động vào chất xúc tác trong tế bào rễ, làm cho sự phân chia tế bào ở tổ chức phân sinh tăng nhanh, số lượng tế bào cũng tăng nhiều."
"Còn bài này, nghiên cứu ảnh hưởng của từ trường lên sự sinh trưởng hệ sợi của nấm kim châm. Điều này cho thấy từ trường không những ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật, mà còn có thể tác động lên sự sinh trưởng của các loại sinh vật khác như nấm."
Trịnh Pháp lướt từng trang từng trang các luận văn Điền lão sư đưa, dần dần hiểu được ý của Điền lão sư.
"Ý của lão sư là, có thể là từ trường sinh ra từ lôi điện đã ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật, thậm chí dẫn đến tiến hóa?"
"Đúng, đây là điều ta cảm thấy khả thi nhất."
Điền lão sư gật đầu nói. Trịnh Pháp biết, cả hai nói đến đây, cũng chỉ là hai suy đoán mà thôi. Muốn thật sự hiểu được lôi điện có thể tạo ra linh thực hay không, vẫn cần nhiều thí nghiệm và số liệu hơn nữa.
Hắn chợt phát hiện dường như không thấy Bạch lão đầu.
Lão nhân này gần đây vẫn luôn bám lấy Điền lão sư mà nhỉ.
"Bạch lão sư và Đường Linh Vũ đâu?"
"Bọn họ hả? Đằng trước." Điền lão sư giải thích: "Nghe nói phụ thân của Đường Linh Vũ giới thiệu một đầu bếp nhà hàng cao cấp ở Kinh thành, đang nấu cơm ở phía trước đấy, nghe nói cũng tốn không ít tiền."
"Nấu cơm?"
"Đúng vậy, chuyên nghiệp lắm, nồi niêu xoong chảo toàn bộ tự mang, chúng ta chỉ việc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn là được."
Trịnh Pháp ngẩn cả người.
Bọn hắn không phải chuẩn bị bán đồ ăn sao?
Sao lại mời người tới nấu cơm?
Hắn hướng khu nhà chính của viện dưỡng lão đi đến, quả nhiên, trong phòng bếp ở lầu một, có mấy người đàn ông lạ mặt đang làm rất khí thế.
Bạch lão đầu cùng Đường Linh Vũ đang tập trung ở trong phòng ăn, nói chuyện gì đó.
"Bạch lão sư?" Hắn hướng về hai người đi đến, liền thấy Đường Linh Vũ ngoắc tay với hắn, nói: "Mau tới, lát nữa là có thể ăn."
"Mời người đến nấu cơm là sao?"
"Chuyện này à... Đây là do tiểu não gân của Linh Vũ thôi." Bạch lão đầu cười, nhỏ giọng nói: "Muốn bán đồ ăn, chúng ta nói suông, vẫn phải nhờ nhân tình, chuyện này đâu phải mua bán."
Trịnh Pháp có chút hiểu rồi.
Hắn nhìn Đường Linh Vũ một cái, cô nàng đang cười híp mắt, không nhìn ra chút nào là một kẻ câu cá lão luyện.
Trong phòng bếp, Trịnh Pháp thấy người đàn ông trung niên có vẻ là bếp trưởng, xào một đĩa rau, trên mặt có chút không hài lòng, chắc là cảm thấy nguyên liệu hơi đơn giản.
Hắn theo thói quen đưa một miếng vào miệng.
...Không phải chứ, cắn câu rồi!
Người bếp trưởng kia nhìn hai tay của mình, lại nhìn quanh nồi niêu xoong chảo mình mang đến, hình như có loại nghi hoặc công lực vô tình tiến nhanh, trở thành vô địch thiên hạ.
Sau khi xào thêm mấy đĩa thức ăn nữa, hắn liền hiểu.
Nấu xong cơm, người bếp trưởng đó cũng không đi, chỉ là cười híp mắt chặn Bạch lão đầu đã ăn no đủ lại, chắc là coi ông lão lớn tuổi nhất này là người đứng đầu viện dưỡng lão.
Tiếng hai người lôi kéo nhau truyền đến.
"Cái này khó nói lắm, đây là cơ mật trong viện của chúng ta."
"Ta hiểu, ta thêm tiền!" Người bếp trưởng giọng kiên định nói: "Bữa cơm này coi như tôi mời lão ca!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận