Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 79: Nuôi dưỡng (length: 12109)

"Yến đạo huynh, việc làm ăn này... Cửu Sơn Tông tạm thời không làm."
Trịnh Pháp cự tuyệt đề nghị tà ác của Yến Vô Song.
Nguyên nhân cự tuyệt ngược lại rất đơn giản:
Nguyên nhân chủ yếu nhất là lần hành động này của Trịnh Pháp không phải nghĩ đến việc chế tạo linh phù quy mô lớn, mà là muốn dốc toàn lực sát thương đệ tử Ma môn.
Bắt sống để rút máu, đương nhiên máu càng nhiều thì càng tốt, nhưng nếu vậy thì đệ tử Ma môn chết chẳng phải ít đi sao?
Điều đó không phù hợp với mục đích của hắn.
Hơn nữa đệ tử Ma môn rất nhiều, còn lâu mới đến mức cần nhân công nuôi dưỡng.
Theo lời Lâm Bất Phàm, riêng Đại Tự Tại Ma Giáo đã có hơn trăm triệu người, trong đó số người có thể tu luyện nếu dựa theo tỉ lệ tu sĩ Huyền Vi Giới mà tính, tối thiểu cũng phải hơn mấy chục triệu người.
Nếu xét thêm đặc thù huyết mạch của Ma Tổ, e là số người còn tăng thêm rất nhiều.
Nếu về sau Ma môn thật sự chỉ còn lại mèo lớn mèo nhỏ hai ba con thì Trịnh Pháp mới có thể cân nhắc thành lập một khu bảo hộ tu sĩ Ma môn.
Nói cho cùng, thị trường linh phù còn lâu mới là vô hạn, cho dù chỉ dựa vào việc treo giải thưởng hiện tại thôi, Bàng sư thúc đã lo lắng giá linh phù giảm xuống rồi.
In phù cũng không thể giải quyết được vấn đề lá bùa và mực thiêng, máu của đệ tử Ma môn nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Nghe Trịnh Pháp cự tuyệt, trên mặt Yến Vô Song lộ vẻ hơi thất vọng, hắn nghĩ một lát rồi nói: "Bán rẻ cho ngươi."
"..."
Người này thật sự thiếu tiền à!
"Yến đạo huynh, thật sự không được, Cửu Sơn Tông ta nếu mà có nhiều đệ tử Ma môn như vậy, thì việc gì cũng không làm được nữa."
Trịnh Pháp bực mình nói.
Nuôi dưỡng cũng tốn chi phí.
Huống hồ, thứ này so với mua máu còn có thể chiêu hận từ Ma môn nhiều hơn, cho Bàng sư thúc lão nhân gia ông ta đoán chừng cũng không dám nuôi.
Yến Vô Song gật gật đầu, như thể đã hiểu. Hắn lại hỏi: "Vậy treo giải thưởng trước đó, xác nhận có hiệu lực chứ?"
"Cái này đương nhiên rồi."
Nhìn Yến Vô Song đi xa, Trịnh Pháp vừa quay đầu lại, đã thấy sắc mặt Lâm Bất Phàm rất không bình thường.
"Sao vậy?"
Hắn hỏi.
"Công tử, ta là tự mình dâng tới tận cửa, không cần linh thạch." Lâm Bất Phàm đột nhiên nói ra: "Hay là ngài cứ để Lý Nặc rút máu ta thêm đi?"
"..."
Không phải, cái này mà cũng muốn cuốn theo à?
Trong Ngũ Long Thiên Cung, Bàng sư thúc hiếm thấy không chơi game, vẻ mặt ông không đổi, nhưng thần thức luôn tập trung vào phòng Trịnh Pháp.
Mấy ngày nay, sóng linh khí khi Trịnh Pháp tu luyện càng lúc càng kịch liệt, có vẻ sắp đột phá.
Ông không khỏi chú tâm hơn một chút.
Bây giờ phường thị tung ra treo giải thưởng, rất có thể sẽ chọc giận Đại Tự Tại Ma Giáo, Trịnh Pháp ở trong đó vai trò không đặc biệt lớn này là một bí mật, ông cũng sợ có người ám toán Trịnh Pháp.
Trong phòng Trịnh Pháp, linh khí giống như thủy triều lúc nổi lên lúc xuống, cuối cùng xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Trên mặt Bàng sư thúc lộ ra nụ cười, căn cơ người này vững chắc, dù đột phá nhanh nhưng rất ổn, bây giờ đã nhanh hơn cả Chương sư chất ngày xưa rồi, đệ tử nhà mình còn kém xa.
Nghĩ đến đây, thần thức ông quét qua, rơi vào người đệ tử khác trong Ngũ Long Thiên Cung.
Mấy đệ tử của ông vừa đi qua gần điện nhỏ nơi Trịnh Pháp ở, giống như thấy được dị tượng đột phá này.
Một đệ tử nói:
"Trịnh sư đệ đây là đột phá? Hắn bây giờ chắc là luyện khí tầng chín rồi?"
Các đệ tử khác nghe vậy đều nhẹ nhàng gật đầu, không ai nói gì, trên mặt lộ vẻ uể oải.
Bàng sư thúc nhìn thấy không khỏi an ủi trong lòng, mấy đệ tử nhà mình dù không bằng Trịnh Pháp nhưng vẫn có chút xấu hổ, có Trịnh Pháp ở đây, sau này tu luyện có lẽ sẽ cố gắng hơn ba phần.
"Quá chậm rồi..."
Ông nghe thấy một đệ tử phá vỡ trầm mặc.
"..."
Trên mặt Bàng sư thúc lộ vẻ nghi hoặc, Trịnh Pháp từ khi nhập môn đến giờ luyện khí tầng chín, tốc độ có thể nói là nhanh nhất Cửu Sơn Tông, nếu nhìn tốc độ tiến giai hiện tại, thì so với Chương sư chất trúc cơ còn nhanh hơn.
Đệ tử của mình lại nói Trịnh Pháp tu luyện quá chậm?
Điều khiến ông không ngờ là các đệ tử khác cũng nhao nhao gật đầu, dường như có cùng cảm xúc.
Đệ tử đó tiếp tục nói: "Các ngươi nói sao Trịnh sư đệ lại không thể năm nay Trúc Cơ, năm sau Kim Đan, năm sau nữa kết Nguyên Anh, rồi trực tiếp tiếp quản chức chưởng môn?"
Khóe miệng Bàng sư thúc co giật.
Không phải chứ, nhân vật chính trong giấc mơ sao lại là người khác?
Nhưng lúc này, ông lại thấy mấy đệ tử khác nhao nhao thở dài.
"Cũng không cần đến năm sau Nguyên Anh, đợi hắn Kết Đan thôi, có lẽ đã có thể gánh vác trách nhiệm chưởng môn, đến lúc đó Giới Luật Viện cũng về tay hắn quản!"
Một đệ tử suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng nói ra: "Khi đó, ít nhất trên danh nghĩa, chúng ta có thể theo Trịnh sư đệ lăn lộn."
Giới Luật Viện...
Giới Luật Viện không phải là do ta quản sao?
Nghĩ thông suốt được đám đệ tử này đang chờ mong điều gì, ánh mắt Bàng sư thúc không khỏi nhìn về phía tiểu viện của Trịnh Pháp… Đại Tự Tại Ma Giáo Nguyên Anh đâu?
Các ngươi là rùa đen hả?
Vậy mà cũng chịu được!
Trong Lôi Trì, phần lớn đệ tử Đại Tự Tại Ma Giáo còn chưa nghe nói đến chuyện treo giải thưởng.
Mấy đệ tử Đại Tự Tại Ma Giáo dựa sát vào nhau, cẩn thận từng li từng tí tiến lên trong Lôi Trì.
"Sư huynh, chúng ta đi tuần tra này... đến bao giờ thì mới xong đây?"
Có một đệ tử trẻ tuổi hỏi một người trung niên bên cạnh.
Người trung niên này như là người cầm đầu trong đám người, ông lắc đầu nói: "Bí cảnh của chúng ta bị lộ, phía trên bảo chúng ta cẩn thận một chút, đừng để người lẻn vào."
"Phía trên... Phía trên lợi hại như vậy, tại sao phải sợ bọn hắn?"
"Lợi hại hơn nữa thì mấy vạn năm nay cũng không phải là ngồi lì trong bí cảnh không dám ló mặt ra à? Thánh Tổ không hiện thế, thánh môn chúng ta làm sao đấu lại tiên môn." Người trung niên kia lắc đầu nói: "Nếu không có Lôi Trì này, e rằng tiên môn đã sớm đánh vào bí cảnh rồi, có lẽ xung quanh cũng có đại tu sĩ nhìn chằm chằm."
"Có đại năng... Vậy chẳng phải là sai chúng ta đi chịu chết à?"
Đệ tử kia nói nhỏ, có vẻ cực kỳ bất mãn.
"Chúng ta tính là cái gì? Những đại tu sĩ kia nhìn cũng không thèm nhìn tới chúng ta..." Người trung niên cười nói: "Hơn nữa bọn họ cũng không dám vào Lôi Trì này."
"Vậy không có mấy tên đệ tử tiên môn nào tới sao?"
Nghe ông ta nói vậy, người trung niên chỉ im lặng cười, như đang cười chê kẻ đó không hiểu chuyện.
Gặp vẻ mặt đó của ông, sắc mặt đệ tử kia có chút không cam lòng.
Nhưng cũng không dám nói gì.
Tựa hồ vì việc tuần tra quá nhàm chán, người trung niên lại tiếp tục trả lời vấn đề của đệ tử kia: "Ngươi nghĩ bên ngoài giống bên trong bí cảnh của chúng ta chắc."
"Bên ngoài ngàn năm thái bình, những đệ tử tiên môn kia dù chiếm một cõi nhưng không muốn phát triển, ngươi nghĩ xem bí cảnh chúng ta có ngày nào không tranh đấu, chúng ta ai mà không từ trong đống xác chết bò ra?"
"... Sư huynh, ý ngươi là?" Mắt đệ tử kia sáng lên.
"Ta nói cho ngươi, gạt bỏ tu vi chênh lệch, đám đệ tử tiên môn bên ngoài kia, ai cũng sợ chết, làm gì có chuyện thiện chiến như đệ tử thánh môn chúng ta!" Trong giọng người trung niên có chút hào khí: "Bây giờ bí cảnh xuất thế, tuy là ngoài ý muốn, nhưng ta cho rằng đây là thời cơ cho chúng ta thể hiện! Nếu cứ đợi mãi trong bí cảnh thì xong, một khi đi ra, ta sẽ cho bọn chúng thấy được uy phong của thánh môn ta."
"Nhất là trong Lôi Trì này, những đệ tử tiên môn yếu đuối đừng nói là dám đến, cho dù có đến, mà bị ta bắt gặp, không phải vừa lúc đưa linh thạch, tặng bảo vật cho chúng ta à?"
"Tiên môn, ha, chúng ta gian khổ hiểm nguy đủ đường, chúng sao có thể trải qua... Ta nghe nói các sư huynh nói ở bên ngoài, đám đệ tử tiên môn phần lớn tính cách yếu đuối, lạ lẫm với đối pháp, không thể nào là đối thủ của chúng ta... Nếu không phải Thánh Tổ chưa xuất thế, chúng ta đã sớm san bằng thiên hạ rồi."
Những đệ tử Ma môn khác nghe thấy cũng thấy có chút đạo lý.
Trên mặt đều có vẻ chờ mong.
"Cẩn thận!"
Một đệ tử bỗng nhiên lên tiếng báo động.
Trong lòng nam tử trung niên căng thẳng, đầu ngửa về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được một đạo ngân mang.
"Ai!"
Cảm thấy vành tai nhói buốt lạnh lẽo, hắn không khỏi giận dữ quát.
"Ai!"
Không ngờ rằng phía tối cũng có người tức giận quát lên.
"Chẳng phải đã nói cùng nhau đánh lén, chia đều nhóm à?"
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh, từng ánh mắt như hổ sói rơi xuống người hắn.
Ngân mang kia bay trở về đến tay một lão già râu dê, hắn xấu hổ cười một tiếng, nhỏ giọng giải thích: "Trước linh thạch đó, có hơi kích động... tay run."
Người trung niên Ma môn chỉ cảm thấy mình hình như nghe hiểu, nhưng thật sự thì không hiểu gì cả.
Lại nhìn thấy bọn họ mấy người đã bị bao vây kín mít.
Gần 20 tu sĩ không rõ lai lịch từ bốn phương tám hướng vây quanh họ.
Ánh mắt đó khiến người trung niên này cảm giác như đối diện với hổ lang.
Một bên, đệ tử lúc nãy vừa hỏi giọng run rẩy: "Sư huynh... không phải nói bên ngoài thái bình đã lâu sao, sao đám người này nhìn, còn hung tợn hơn chúng ta?"
Trong lòng người trung niên cũng có cảm giác như vậy… "Nhớ kỹ! Đừng vội lấy máu, có người chuyên phụ trách, sau đó mọi người chia đều nhé!" Một người trong đám tu sĩ bao vây họ lên tiếng.
Ngay sau đó, công kích như mưa trút xuống bọn họ.
...
Người trung niên Đại Tự Tại Ma Giáo cả người mang thương, chật vật chạy về phía lối vào bí cảnh.
Trong lòng hắn có chút may mắn, tuy số lượng tu sĩ ngoại giới này đông, nhưng tu vi cao thấp không đều, kinh nghiệm đấu pháp cũng còn non, ngược lại giúp hắn giành lại được một mạng sống.
Chỉ là có chuyện hắn không hiểu lắm, đám người này giết nhau, người hứng thú không lớn, nhưng là đối với máu của bọn hắn lại hứng thú rất lớn.
Thậm chí có người chuyên thu thập máu của bọn hắn bị thương chảy xuống.
Một đường trên đường trốn chạy, hắn càng phát hiện một số dấu hiệu không bình thường. Không biết từ lúc nào, nơi này có thêm rất nhiều tu sĩ.
Bọn hắn hoặc là đơn độc một mình, hoặc là đi thành nhóm, mục tiêu cũng rất thống nhất:
Chính là đệ tử Đại Tự Tại Ma Giáo!
Hắn đã thấy không ít sư huynh đệ bị giết.
Điều này khiến hắn càng thêm kinh hồn táng đảm.
Đang lúc hắn sắp đến bí cảnh, bỗng nhiên có một âm thanh từ phía sau nghiêng của hắn truyền đến.
"A? Lại tới một tên nữa?"
Một thân ảnh cao lớn hướng hắn bay vút tới.
Điều khiến hắn sợ hãi chính là, người này trên tay còn mang theo một đồng môn của Đại Tự Tại Thánh giáo.
Trung niên nhân này thi triển Thiên Ma Tuyệt Ảnh, muốn bỏ chạy.
Không ngờ người này lại thân hình lóe lên, hóa thành lôi đình, chặn đường của hắn, một chưởng đánh tới.
Lòng bàn tay người này chớp động Lôi Đình, rơi xuống người hắn, khiến hắn nhất thời toàn thân tê liệt, không còn chút sức phản kháng nào.
Trung niên nhân xụi lơ ngã vào trong tay người kia, trước khi hôn mê còn nghe người này nói thầm.
"Trịnh đạo huynh không muốn nuôi, ta nuôi không phải là có thể?"
"Hai tên hẳn là đủ rồi, ngày mai rút một lần máu, hẳn là có thể sống rất lâu, chết đói lại đến bắt."
"Còn tươi."
Trung niên nhân nghe vậy, trước mắt tối sầm, rốt cuộc hiểu ra đám tu sĩ kia trước đó vì sao lại có biểu hiện như vậy.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, bờ môi khóe miệng run rẩy, hận không thể thốt lên:
Bên ngoài tàn ác đến vậy sao?
Rốt cuộc ai mới là Ma giáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận