Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 44: Dẫn tiến (length: 13011)

Tiền chân nhân của Thiên Hòa Tông tỏ vẻ nghiêm túc đang dò hỏi Trịnh Pháp.
Thiên Hòa Tông cũng là thành viên của Bách Tiên Minh, nhưng kém xa Cửu Sơn Tông – Cửu Sơn Tông có 3 vị Nguyên Anh Chân Nhân, là đại tông môn trong Bách Tiên Minh.
Còn Thiên Hòa Tông, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan.
Cho nên chợ của họ trước kia không nhộn nhịp bằng Cửu Sơn Tông.
Chi phí đón thuyền đối với chợ của Thiên Hòa Tông mà nói thực sự không nhỏ – nếu đúng như Trịnh Pháp nói, Cửu Sơn Tông đã hút hết khách khứa xung quanh thì việc đón thuyền chắc chắn lỗ vốn.
Nhưng Thiên Hòa Tông cũng có nét đặc sắc riêng.
Họ rất có kinh nghiệm trong việc trồng trọt linh cốc, đặc biệt là gạo hoàng nha, có chút danh tiếng trong Bách Tiên Minh.
“Vậy linh cốc của Thiên Hòa Tông chúng ta ở Cửu Sơn Tông sẽ được bán như thế nào?” Tiền chân nhân suy nghĩ một hồi nhưng không tỏ ra đặc biệt vui vẻ, hắn đương nhiên biết Trịnh Pháp cố ý tìm hắn đến chắc chắn là có yêu cầu.
“Tiền chân nhân, ta là đại diện cho chợ của Cửu Sơn Tông muốn hợp tác với quý tông.” Trịnh Pháp vừa cười vừa nói: “Bán như thế nào, đương nhiên là do quý tông lựa chọn.”
“Thứ nhất, đương nhiên là quý tông tự thuê mặt bằng. Bán trong chợ của chúng ta – cái này các ngươi tự chịu trách nhiệm lỗ lãi.”
“Trịnh Chân Nhân, ngươi không biết mặt bằng của tông môn các ngươi khó thuê đến mức nào đâu….” Tiền chân nhân cười khổ nói.
Trịnh Pháp đương nhiên biết.
Từ khi chợ của Cửu Sơn Tông dần dần náo nhiệt.
Tiền thuê mặt bằng còn chưa tăng.
Phí chuyển nhượng đã tăng vọt rồi.
Thiên Hòa Tông muốn tìm một cửa hàng thì tốn không ít tiền.
Hơn nữa, trong chợ cũng có bán linh cốc – thuê một cửa hàng, đối với Thiên Hòa Tông, rủi ro quá lớn.
Lựa chọn này Trịnh Pháp chỉ nói qua mà thôi.
“Thứ hai, là chợ của chúng ta hợp tác với các ngươi, chúng ta mua gạo hoàng nha của Thiên Hòa Tông, các ngươi chỉ cần trồng trọt là được…. Còn cửa hàng hay lãi lỗ gì, quý tông đều không cần lo.”
“…….” Tiền chân nhân dần dần hiểu ý Trịnh Pháp: “Sau này chúng ta chỉ cần cung cấp hàng cho Cửu Sơn Tông?”
“Đúng.”
“Giá cả thì sao?”
“Một linh thạch ba thạch.”
“Không được!” Tiền chân nhân mím môi: “Ở chợ của chúng ta cũng chỉ có giá đó!”
“Chẳng phải chợ của các ngươi không có ai mua bán sao?” Trịnh Pháp nhỏ giọng nói.
“……” Tiền chân nhân nghe vậy càng tức giận.
Lời này đương nhiên là sự thật, Trịnh Pháp đón từng chuyến thuyền chở khách.
Đệ tử của Thiên Hòa Tông còn đến Cửu Sơn Tông mua sắm.
Vậy chợ của Thiên Hòa Tông còn buôn bán gì nữa?
“Không có thương lượng?” Trịnh Pháp nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn nói.
“Hoàn toàn không có!”
Tiền chân nhân phẩy tay áo, định rời đi.
“Một tháng ít nhất 300 thạch.”
Bước chân của Tiền chân nhân đột ngột dừng lại.
“Ít nhất…300 thạch?”
“Chỉ nhiều chứ không ít.”
Sắc mặt Tiền chân nhân rối rắm.
300 thạch cũng gần 100 khối linh thạch.
Số tiền này đối với chợ của Cửu Sơn Tông không phải là quá ít. Huống hồ đối với Thiên Hòa Tông, đặc biệt là khi Thiên Hòa Tông đang ngày càng khó khăn.
Nếu không thì Tiền chân nhân đã không nghĩ đến việc chạy tới học trộm.
“Trịnh Chân Nhân……giá này, quá thấp.”
“Tiền chân nhân.” Giọng điệu của Trịnh Pháp có chút chắc nịch: “Bách Tiên Minh đâu chỉ có mỗi Thiên Hòa Tông trồng linh cốc, ta cũng có thể tìm nhà khác.”
“Đừng!” Tiền chân nhân vội nói: “Có thể thương lượng, ta sẽ về báo lại với chưởng môn, nhất định có thể thương lượng!”
Khi Tiền chân nhân ra về, trên mặt có vẻ vừa vui vừa buồn – tựa hồ không biết mang về đơn đặt hàng lớn như vậy, chưởng môn sẽ mắng hay khen hắn.
Nhưng Trịnh Pháp và hắn đều biết, Thiên Hòa Tông nhất định sẽ đồng ý.
Cửu Sơn Tông đã gần như hút cạn khách hàng xung quanh.
Thiên Hòa Tông muốn không lỗ thì chỉ có thể làm nhà cung cấp cho Cửu Sơn Tông.
Dù kiếm được ít, nhưng bán được nhiều.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Nguyên sư tỷ quay đầu hỏi Trịnh Pháp: “Trịnh sư đệ, sao đệ nhất định phải đặt trước gạo hoàng nha của bọn họ?”
Trong lầu nhỏ còn có vài sư huynh, đều nhìn Trịnh Pháp, ánh mắt cũng rất nghi hoặc.
“Sản phẩm trong chợ của chúng ta quá đơn điệu rồi, phải có nhiều hàng hóa hấp dẫn hơn.” Trịnh Pháp giải thích: “Hơn nữa, chẳng phải sư tỷ nói gạo hoàng nha ngon sao?”
Nguyên sư tỷ nghe vậy thì bật cười.
Gạo hoàng nha đúng là do Nguyên sư tỷ tuyển chọn kỹ càng, Trịnh Pháp ăn cũng thấy không tệ.
“Có điều 300 thạch có hơi nhiều không? Không bán được thì làm sao?”
Nguyên sư tỷ vẫn còn chút lo lắng.
“Nguyên sư tỷ, tỷ tính thử xem mỗi tháng Cửu Sơn Tông chúng ta tiêu thụ bao nhiêu linh cốc xem?”
“Hửm?”
“Cửu Sơn Tông chúng ta không tính người nhà, tùy tùng của đệ tử thì có khoảng hơn một ngàn người.” Trịnh Pháp tính toán: “Một đệ tử một ngày tiêu thụ khoảng năm sáu lạng linh cốc, một tháng là một phần năm thạch, một tháng ít nhất cũng hơn 200 thạch rồi, nếu thêm cả những người thân thuộc, 300 thạch chắc chắn không đủ.”
Theo cách tính của Huyền Vi Giới, một thạch khoảng 900 lạng, chỉ riêng lượng tiêu thụ của đệ tử Cửu Sơn Tông thôi thì 300 thạch cũng không sai lệch bao nhiêu.
“Đệ nói là…những linh cốc này là mua cho các đệ tử?”
“Nguyên sư tỷ, tỷ có để ý không, giá linh cốc ở chợ của chúng ta tăng rồi.” Trịnh Pháp nói nhỏ.
“Cái này…. Hình như là có.” Nguyên sư tỷ là tu sĩ Kim Đan nên không nhạy cảm lắm về việc này, nàng suy nghĩ kỹ một lát rồi mới nhíu mày: “Bọn gian thương này!”
“Không nhất định là do bọn họ cố tình đâu.” Trịnh Pháp lắc đầu: “Dạo này mọi người đều kiếm được tiền, không chỉ có linh cốc, những thứ khác cũng tăng giá.”
Nói quá một chút, đây là Cửu Sơn Tông có một chút lạm phát quy mô nhỏ.
Đây không phải là chuyện xấu.
Dù sao đây là vì đệ tử Cửu Sơn Tông đều có tiền hơn trước kia.
“Ta nghĩ, không phải ai cũng giàu có, có những đệ tử, đặc biệt là những người mới vào môn, căn bản không kiếm được tiền, chỉ dựa vào phụ cấp hàng tháng để sống qua ngày.” Trịnh Pháp giải thích với những người này: “Những gạo hoàng nha có giá ổn định này mới là thứ họ cần.”
Trịnh Pháp đặt hàng gạo hoàng nha của Thiên Hòa Tông, đương nhiên là để củng cố ưu thế hiện tại của Cửu Sơn Tông – cửa hàng có lượng khách thì cần sản phẩm đặc trưng, nếu không mua tới mua lui chỉ có vài loại linh phù.
Thật lãng phí kịch bản mà Trịnh Pháp đã dày công nghĩ ra.
Nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì hắn nhìn thấy những đệ tử tầng lớp dưới, không chỉ không giàu lên nhờ sự phát triển của Cửu Sơn Tông.
Mà còn ngày càng khó khăn hơn.
Trong vòng phát triển của Cửu Sơn Tông hiện tại, người giàu có là những gia tộc lớn sau các cửa hàng, là những người bán rong có phương pháp và chút vốn liếng.
Còn những người nghèo nhất thì cơ bản không được hưởng lợi bao nhiêu.
Ngược lại còn phải chịu giá cả tăng lên.
Nói cho cùng, đây chính là công trình “giỏ rau” phiên bản Trịnh Pháp.
Trong phòng, những sư huynh này nhìn hắn với ánh mắt dần thay đổi, có chút ai oán.
“Chư vị sư huynh, sao các người nhìn ta như vậy?”
“…… Sư đệ, đệ tỉnh ngộ muộn quá!” Một vị sư huynh họ Dương bỗng cảm thán.
“…”
Trong nhà Trịnh Pháp, hắn ngồi trên bồ đoàn, chuẩn bị ngưng kết nguyên phù thứ năm của mình.
Lần này, hắn muốn ngưng kết nguyên phù âm tính hỏa hành – Cử Hà Phù.
Nguyên phù hỏa hành phần lớn là thiên về tấn công.
Nhưng Trịnh Pháp bây giờ không quá cần.
Còn Cử Hà Phù thì rất phù hợp với hắn – linh phù này có thể giúp tu sĩ hóa thành một đạo hào quang, bay lượn trên không trung, đi lại trong hiện đại cũng tiện lợi.
Dù sao hiện đại có ra đa các thứ, nếu dùng phương thức bay khác thì có khi sẽ bị xem là vật thể bay không xác định.
Có hào quang che chắn thì tốt hơn nhiều.
Bây giờ, hắn đã rất quen với việc ngưng kết nguyên phù, sau khi nuốt Ngưng Nguyên Đan, chưa đầy một nén nhang, Cử Hà Phù đã xuất hiện trong đan điền của hắn.
Điều khiến hắn hơi ngạc nhiên là – sau khi Cử Hà Phù thành hình, năm nguyên phù âm tính hợp lại thành một, lại từ từ xoay tròn trong đan điền.
Một đài sen vàng xuất hiện trong đan điền của hắn, trên cánh sen vẽ Vô Ảnh Phù, Sương Nhận Phù, Dưỡng Thần Phù, Trường Thanh Phù và Cử Hà Phù.
Nhưng điều thu hút ánh mắt của Trịnh Pháp nhất lại là đài sen hư ảo dưới đáy – tuy chỉ có những đường cong vàng hư ảo, nhưng hình dáng đài sen và cánh hoa sen hết sức rõ ràng.
Trong lòng hắn không khỏi nhớ đến lời sư tỷ Chương nói về âm dương tương sinh.
Ngay khi thần thức của hắn chìm đắm trong đan điền, trên bầu trời sân nhỏ của hắn, bỗng nhiên có những vệt hào quang ngũ sắc rơi xuống.
Hào quang bao quanh tĩnh thất tu luyện của Trịnh Pháp, khiến các tu sĩ ở gần đều chú ý.
“Hàn sư đệ, đây là?”
Lý sư huynh hỏi Hàn Kỳ.
Hôm nay Hàn Kỳ chuẩn bị giới thiệu cuộc sống của mình cho Trịnh Pháp.
“Không sao, chắc là Trịnh sư đệ lại tu luyện có tiến bộ.”
Hàn Kỳ nói, trên mặt có vẻ tự hào: “Trịnh sư đệ tuy là song linh căn, nhưng ta nghe nói tốc độ tiến bộ của cậu ấy là nhanh nhất trong đám đệ tử mới vào môn này, không thua gì đơn linh căn.”
Lý sư huynh gật đầu, thần sắc càng thêm bất định.
Trịnh Pháp càng thêm thiên tài.
Hắn liền càng lo lắng Trịnh Pháp có thể hay không coi trọng chính mình.
Ở Cửu Sơn Tông nhiều năm như vậy gặp đối xử lạnh nhạt, khiến hắn cơ hồ đã mất đi lòng tin.
Hàn Kỳ nhìn thần sắc của hắn, đại khái cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, đột nhiên hỏi: "Sư huynh ngươi hôm nay còn chuyên môn mua một bộ quần áo mới?"
Lý sư huynh hơi có chút ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Hôm nay trong phường thị có gạo hoàng nha đặc biệt rẻ, ta còn dư ít tiền, nghĩ mặc cho tử tế một chút, tránh cho Trịnh sư đệ cảm thấy ta không tôn trọng..."
"Cái kia gạo hoàng nha chính là Trịnh sư đệ chuyên môn mua cho chúng ta những đệ tử này ăn."
"A?"
Hàn Kỳ hướng Lý sư huynh cười nói: "Trịnh sư đệ có coi trọng ấn phù hay không ta không biết, nhưng Lý sư huynh, Trịnh sư đệ không phải là người xem thường chúng ta."
Lý sư huynh nhìn qua quần áo mới của mình, trầm mặc một hồi, rốt cục nở nụ cười, trên mặt nhiều chút an tâm.
"Trịnh sư đệ, vị này là Lý Nặc, Lý sư huynh."
Hàn Kỳ dẫn Lý sư huynh tới trước mặt Trịnh Pháp, hướng hắn giới thiệu.
"Lý sư huynh, may mắn gặp mặt."
Trịnh Pháp nhìn thấy thần sắc có chút mất tự nhiên của Lý sư huynh, chủ động hành lễ nói.
Lý sư huynh sững sờ, hướng Trịnh Pháp bối rối chắp tay, tựa hồ đã rất lâu không có người như vậy đối với hắn nói chuyện.
"Hàn sư huynh, ngươi mời Lý sư huynh tới là bởi vì..."
Hàn Kỳ nhìn một chút Lý sư huynh, mở miệng nói: "Vẫn là Lý sư huynh tự mình nói đi."
"Ta... Ta muốn xin Trịnh sư đệ cho ta mượn chút linh thạch." Lý sư huynh trầm mặc hồi lâu, thế mà mở miệng nói.
Vay tiền?
Trịnh Pháp nháy nháy mắt, không hiểu lắm nhìn Hàn Kỳ liếc mắt – người này là thân thích nhà hắn?
"..." Hàn Kỳ cũng có chút không nói gì: "Trịnh sư đệ minh giám, Lý sư huynh hắn vay tiền, không phải vì bản thân mình, mà là để nghiên cứu."
"Nghiên cứu?"
Trịnh Pháp rốt cuộc có chút hứng thú, Cửu Sơn Tông thích nghiên cứu người cũng không nhiều.
Nhìn Lý sư huynh nói chuyện cũng có chút không rõ ràng, Trịnh Pháp hỏi: "Nghiên cứu cái gì?"
"Ấn phù."
Lý sư huynh từ trong ngực móc ra một khối lập phương màu máu, trên khối lập phương còn khắc đồ án Kim Giáp Phù.
"Ấn phù?"
Đây là Phù Văn In Ấn Thuật?
Trịnh Pháp nhận lấy khối lập phương, nhìn Lý sư huynh, trong ánh mắt ẩn ẩn có chút hào quang: "Chỉ có cái này một cái?"
"Thành công thì chỉ có một cái này, những cái khác... sẽ nổ."
Trịnh Pháp tay run một cái, ngươi không nói sớm?
Lý Nặc ảm đạm nói ra: "Cha ta chính là vì nghiên cứu ấn phù, ngoài ý muốn bị nổ chết."
"...Lý sư huynh, ngươi có thể có chữ?"
"Chữ nhỏ sĩ thành." Lý Nặc có chút mờ mịt trả lời.
Còn tốt, không phải chữ Bell...
Bạn cần đăng nhập để bình luận