Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 231: Pháp thuật phỏng đoán, không có tuệ căn (1) (length: 11655)

Bên ngoài Đường Linh Vũ uể oải, trong phòng thí nghiệm Thang Mộ Đạo cùng Trịnh Pháp cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Thang Mộ Đạo ngồi trước máy tính, nhìn kết quả hình ảnh Kim Đan dưới kính hiển vi điện tử.
Trịnh Pháp có phong cách làm việc khá kỳ lạ.
Hắn đứng một bên, tay khoa tay múa chân trong không trung – hắn đang vẽ hai cái phù đồ che chắn, để linh khí trong Hồng Sơn không quấy nhiễu kính hiển vi điện tử và máy tính.
Nói nôm na, là thi pháp tăng BUFF cho máy tính… Đây được xem là một trong những vấn đề lớn nhất sau khi luyện thành Kim Đan – Hồng Sơn tràn ngập linh khí, khiến các thiết bị điện tử đều không sử dụng được, vô cùng bất tiện.
Hiện tại, ngoài lúc mọi người tu luyện, Trịnh Pháp không còn thi triển Linh Sơn Pháp nữa.
Lý do hắn không dừng Linh Sơn Pháp, chủ yếu là muốn xem linh tài trong môi trường linh khí, liệu có tính chất đặc biệt nào khác không.
Thấy bộ dạng này của hắn, Thang Mộ Đạo thỉnh thoảng quay đầu nhìn, miệng không nhịn được chửi: “Cuối cùng thì cũng đến bước vào phòng thí nghiệm múa may lên đồng à?” “….” Trịnh Pháp định oán trách hắn, nhưng nghĩ lại, vật liệu học hắn không hiểu, kính hiển vi điện tử còn dùng không thành thạo.
Nhịn!
“Vậy Thang giáo sư, ngươi nhìn ra được gì rồi?” Hắn cười hì hì hỏi, không hề để ý đến lời Thang Mộ Đạo vừa chửi bậy.
“Không!” Thang Mộ Đạo lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Trịnh Pháp chậm rãi biến mất.
“Ta là dân thiên văn! Không phải dân vật liệu! Cái thứ này có liên quan nhiều hơn đến hóa học ấy!” Thang Mộ Đạo nói như lẽ phải, “Huống hồ, một đống hỗn tạp như này, ta nhìn ra được cái gì?” Lời Thang Mộ Đạo rất có lý:
Trịnh Pháp bây giờ chẳng khác gì – dạo này ta luyện được đan, ai phân tích cho ta xem đan này là cái gì.
“Vậy Tiểu Thang, ngươi cũng chẳng hiểu bản chất thứ này, lại còn chê ta múa may lên đồng à?” “…Viện trưởng, ta sẽ cố thêm chút nữa!” … Trịnh Pháp dứt khoát tắt Linh Sơn Pháp, để Thang Mộ Đạo nghiến răng đối phó với hình ảnh trên máy tính, rồi đi ra phòng thí nghiệm.
Bạch lão đầu và vài người nhìn hắn.
“Thế nào rồi?” “Ta đang nghĩ, kiến thức vật liệu học của chúng ta quá ít. Ta định chia cái Kim Đan tạo vật này ra, bảo tổ trưởng Dương tìm mấy phòng thí nghiệm chuyên nghiệp nghiên cứu.” Trịnh Pháp suy nghĩ một lúc, quyết định trực tiếp đưa tạo vật Kim Đan này cho các phòng thí nghiệm lớn.
Hình ảnh vẫn chưa đủ trực quan, thêm nữa ảnh hưởng từ thủ pháp thí nghiệm, có thể dẫn đến hình ảnh không chính xác – làm thí nghiệm, biết làm thí nghiệm, cũng cần được đào tạo rất chuyên nghiệp.
Ít nhất là Trịnh Pháp chưa đủ trình.
“Không giữ bí mật?” Bạch lão đầu ngẩn người.
“Không cần giữ bí mật.” Bạch lão đầu nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn lên bầu trời.
Trên trời, ánh bình minh vừa ló rạng, rực rỡ vô ngần, không hề quan tâm thế gian nhìn mình thế nào.
… Triệu Yến là tiến sĩ vật liệu học của đại học Kinh Thành, cô cùng đạo sư chủ yếu nghiên cứu vật liệu siêu dẫn, xem như nhân tài hàng đầu của nước.
Sáng sớm, cô mua một chiếc bánh bao từ nhà ăn, cầm bằng miếng nilon mỏng, vừa gặm vừa đi về phía phòng thí nghiệm.
Vừa đến dưới lầu phòng thí nghiệm, Triệu Yến đã cảm thấy có chút không ổn.
Tòa nhà này thiếu thứ gì đó, lại thừa thứ gì đó.
Cô vốn là người lười biếng, toàn bấm giờ đến phòng thí nghiệm… cho nên những ngày trước, tòa nhà này phải có không ít người rồi mới đúng.
Nhưng hôm nay, tòa nhà lại rất yên tĩnh, cứ như không một ai vậy.
Nghỉ lễ?
Mà không có ai báo cho ta à!
Nhiều thứ là do cái rất dễ thấy – xe và người.
Trước cửa tòa nhà, đậu một loạt xe con màu đen, không có biển hiệu của đơn vị.
Bên cạnh xe con, đứng năm sáu người đàn ông, ăn mặc có thể khác nhau, nhưng sắc mặt đều lạnh lùng – mắt bọn hắn như phát sáng, quét ngang xung quanh.
Thêm vào sống lưng thẳng tắp cùng cơ bắp ẩn hiện trên cánh tay kia.
Nhìn thế nào cũng không giống người nên có mặt ở đây.
Có lẽ vì cô quan sát quá lâu lại quá rõ ràng, một người đàn ông đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc như dao.
Triệu Yến nào gặp loại người này, cô cứng đờ cả người, chiếc bánh bao trên tay lăn tít xuống, thật đáng thương thay, rơi ngay trên chân cô… “….” “Cô làm gì đấy?” “Ta… Ta muốn đến phòng thí nghiệm…” Dù rất đau lòng cái bánh bao của mình, nhưng đứng trước đám người này, cô chẳng hiểu sao không dám cãi lại, ngoan ngoãn trả lời.
“Phòng thí nghiệm nào?” “Phòng của Lận giáo sư.” Người đàn ông hỏi vừa quay đầu, liền lấy một cặp tài liệu từ tay người khác, trong cặp có mở ra, bên trong có một vài tấm hình hồ sơ cá nhân.
Trong đó, có cả Triệu Yến.
“Cô Triệu Yến phải không, không sao, vào đi!” Triệu Yến trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng thật không dám lên tiếng.
Cô bước vào tòa nhà thí nghiệm, ngấm ngầm quan sát, quả thực bên trong trống trơn, mỗi tầng đều không có tiếng người, các phòng đều đóng kín cửa.
Thậm chí mỗi khúc ngoặt cầu thang, đều có người lạ bảo vệ.
Đến nơi phòng thí nghiệm của mình, ngay cửa cũng có hai người đàn ông đứng!
Bọn họ không hề ngăn Triệu Yến, tựa hồ biết trước cô sẽ đến, còn gật đầu với cô.
Triệu Yến chu môi bước vào phòng thí nghiệm, lập tức đóng cửa lại, sư huynh sư đệ khóa đề cộng thêm giáo sư đều ở đó.
Cô nhẹ nhàng thở phào, đặt mông ngồi xuống ghế, mở miệng nói: “Chuyện lớn rồi!” “…Chuyện lớn? Người ta nghỉ chúng ta thì không à?” Đại sư huynh cười nói.
Nhưng trong phòng thí nghiệm không ai cười.
“Những người bên ngoài… đáng sợ quá đi.” Triệu Yến khẽ chỉ vào cửa.
“Ngươi xem ta này.” Một sư đệ nói.
Triệu Yến nhìn sang đạo sư của mình, Lận giáo sư đang cằn nhằn qua điện thoại, nhưng một lát sau, lại bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người.
“Đề tài tạm thời, nghiên cứu một mẫu vật.” Lận đạo cười với đám đệ tử, có vẻ trấn an tâm tình của bọn họ.
“Không sao, hạng mục mật, đừng lo lắng.” “….” Một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tổ trưởng Dương xuất hiện ở cửa, nụ cười của nàng thân thiện hơn nhiều so với mấy người canh gác kia.
“Lận giáo sư, lần này, nhờ ông rồi.” “… Ta ngược lại thật muốn xem là cái thứ gì.” Lận giáo sư có chút khó chịu.
“Tôi chỉ có thể nói, thứ này rất quan trọng…” Tổ trưởng Dương không hề tức giận.
Trịnh Pháp không sợ lộ bí mật.
Nhưng tổ trưởng Dương biết rõ chuyện của mình… Không phải ai cũng một lòng vì quốc gia, kể cả giới nghiên cứu khoa học.
Nàng tự nhiên không muốn có chuyện ngoài ý muốn.
“Xin mọi người nộp hết các thiết bị điện tử…” “Bao gồm điện thoại, máy ảnh, máy tính cá nhân…” “…” Quai hàm của Lận giáo sư cũng phồng lên, nhưng giọng Dương tổ trưởng dù ôn hòa, ánh mắt lại sáng quắc nói cho bọn họ biết – chuyện này, không có gì để bàn cãi.
Đợi mọi người nộp hết các thiết bị điện tử, thậm chí có cả một nam một nữ đi vào kiểm tra kỹ càng, còn lắp mấy thiết bị giám sát trong phòng thí nghiệm, trông bọn họ đúng là vô cùng không yên lòng.
Trong lòng Triệu Yến không khỏi có chút tức giận.
Tổ trưởng Dương khẽ cười: “Ta biết, mọi người bị thiệt thòi, ta nói thêm một câu… Vật phẩm này, phi thường quan trọng.” “Xin mọi người lưu lại dữ liệu của mình, sau khi thí nghiệm này xong, dụng cụ và máy tính trong phòng thí nghiệm cũng sẽ bị chúng tôi mang đi.” Triệu Yến vỡ òa: “Vậy chúng ta làm sao mà thí nghiệm? Luận văn của tôi còn chưa viết xong đâu!” Lận giáo sư thì càng tức giận đến đứng lên.
“Chúng tôi sẽ đổi mới cho mọi người…” Tổ trưởng Dương cười một tiếng, nhìn về phía Lận giáo sư, “Danh sách, ông lập giúp.” “Theo ta? Dự toán tối đa đâu?” Lận giáo sư ngẩn người.
“Không có hạn mức tối đa.” Lận giáo sư chậm rãi ngồi xuống.
… Tổ trưởng Dương giao mẫu vật cho bọn họ, rồi tự giác đi ra ngoài.
Nhìn mảnh mẫu vật giống vàng mà không phải vàng, giống đất không phải đất kia, Triệu Yến và các sư huynh sư đệ hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Mọi người nói xem, thứ này là cái gì?” “Không biết.” “Ta có một ý tưởng…” Bỗng một sư đệ mở miệng: “Được coi trọng đến thế, chỉ có một lý do!” “Cái gì!” “Người ngoài hành tinh đánh tới!” “…” Lận giáo sư lại như nghĩ ra điều gì, nhíu mày xua tay: “Đừng đoán mò, làm thí nghiệm.” “Lão bản, cái thí nghiệm này… liệu chúng ta còn tự do không?” Đại sư huynh đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người im lặng, trận thế vừa rồi, quả thật có chút dọa người.
“Chuyện này, ta hình như đã nghe phong phanh qua.” Lận Đạo lắc đầu, “Sẽ không có chuyện gì đâu… Chỉ là, sao có thể chứ?” Lận giáo sư thở dài, không nói nữa, chỉ ra lệnh mọi người bắt đầu thí nghiệm.
… “Lận giáo sư, ông làm vậy…” Tổ trưởng Dương nhìn Lận giáo sư giấu mẫu vật ra sau lưng, không khỏi thở dài.
Bên cạnh Lận Đạo, Triệu Yến và những người khác cũng đứng cùng nhau, đều ẩn ẩn che mẫu vật, bộ dáng vô cùng không nỡ.
Bây giờ bọn họ đã hiểu… vì sao những người này lại cẩn thận như vậy.
“Siêu dẫn ở nhiệt độ thường! Bà biết điều này có nghĩa gì không!” “Cho tôi thêm chút thời gian! Ta sẽ nghiên cứu ra cấu trúc của vật liệu này…” “Không cần đến Nobel! Với nước với dân, đột phá này có ý nghĩa to lớn thế nào bà biết không?” “Lớn đến mức nào?” “Những thứ khác bà không hiểu, cứ nói một điều thôi – phản ứng tổng hợp hạt nhân không khống chế được!” Lận giáo sư chọn ra một lĩnh vực vừa cơ bản lại vừa dễ kích động lòng người nhất.
“…Chỉ có vậy thôi?” “….” Lận giáo sư nghẹn họng, cái gì mà chỉ có vậy thôi?
Cứ như bà đã gặp qua phản ứng tổng hợp hạt nhân không khống chế được vậy!
Gặp hắn còn chưa tránh ra, Dương tổ thở dài một tiếng: "Lận giáo thụ, ngươi nói lời này, ta đã nghe mấy lần rồi... Chúng ta vẫn phải thu về những hàng mẫu này."
"Càng là như vậy, chúng ta càng phải thu về, ngươi hiểu không?"
Lận giáo thụ sửng sốt một chút, bỗng nhiên giống như đã hiểu ra điều gì, tránh ra thân thể.
Dương tổ trưởng cùng mấy người sau lưng đi vào phòng thí nghiệm, đem bên trong hàng mẫu, dụng cụ, máy tính phân loại đóng gói, thậm chí cả giấy tờ trên bàn cũng muốn mang đi.
Gặp bọn họ sắp đi, sư đệ đứng bên cạnh Triệu Yến bỗng nhiên lên tiếng: "Người ngoài hành tinh thật sự sắp tấn công rồi, đúng không?"
"..."
Dương tổ trưởng dừng bước, nhìn lên trần nhà, rồi gật đầu: "Cũng không khác bao nhiêu đâu."
Nhìn hắn rời đi, tất cả thành viên nhóm nghiên cứu đều như vừa trải qua một giấc mộng... ai nấy đều trong lòng trống rỗng.
"Lão bản, vật kia..."
Triệu Yến không nhịn được hỏi.
"... Thì ra tin đồn là thật."
Lận giáo thụ hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo.
"Tin đồn gì?"
"Một kẻ thi đỗ trạng nguyên, vào trường ta, nửa đường bỏ học, lên núi xưng vương, thay trời hành đạo."
"..."
Triệu Yến cảm thấy lão bản nhà mình bị điên rồi.
Cũng đúng thôi, vật liệu siêu dẫn nhiệt độ thường bỗng nhiên không cánh mà bay, nàng cũng muốn điên lên rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận