Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 205: Hố sâu (length: 11418)

Từ quá trình nghiên cứu 《 Kim Đan công trình 》, Trịnh Pháp liền cảm nhận được, tích lũy của Cửu Sơn Tông thật sự không ra gì.
Trong bốn kỹ nghệ của tiên đạo, ngoại trừ phù pháp còn lợi hại hơn một chút.
Luyện khí, luyện đan đều là trang giấy trắng.
Trận pháp nhờ vào pháp trận phù của Nguyên lão đầu, tạm thời vẫn được, nhưng cũng chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư.
Càng không cần phải nói đến những kiến thức nhỏ nhặt khác.
Năm đó Chương sư tỷ nói với hắn rằng Huyền Vi thứ sáu của Bách Tiên Minh… Là hắn biết, lời của HR lúc thông báo tuyển dụng không thể dễ tin!
Hiện tại xem ra, Huyền Vi lão lục cũng không khác mấy.
Coi như vẫn phải dựa vào Bách Tiên Minh che chở tiểu đệ, nội tình của Cửu Sơn Tông cũng có thể nghĩ đến...
Hắn chấp chưởng Cửu Sơn Giới, đối vốn liếng của Cửu Sơn Tông cũng coi như quen thuộc.
Nói đơn giản, truyền thừa cấp bậc Nguyên Anh không thiếu, nhưng cũng không nhiều.
Cao hơn thì tự nhiên cũng không có.
Dù sao tiền bối bên trong, vị duy nhất có liên quan đến Hóa Thần là Cửu Sơn tổ sư, cũng chỉ thành công tu thành cá nhân công thiểu năng trí tuệ...
Giống như ngoại đan, loại bí pháp trân quý cấp bậc này, cũng chỉ là nghe nói chứ chưa thấy bao giờ.
Không nói đến cái khác, riêng Tiêu Ngọc Anh một thân một mình, có được truyền thừa và bảo vật, đại khái cũng mạnh hơn Cửu Sơn Tông.
Đương nhiên, việc này thực sự cần phải bàn bạc với Chương sư tỷ, thậm chí sư tôn của bọn họ.
"Nếu muốn hấp dẫn được những nhân vật như Tiêu Ngọc Anh, thì một số kiến thức và nghiên cứu tương đối cơ mật đều cần phải mở ra cho hắn."
Trịnh Pháp nói với Nguyên lão đầu và những người khác.
Bàng sư thúc bên cạnh chậm rãi gật đầu nói:
"Tu vi người này hơn người, bối cảnh thâm hậu, lại không thiếu pháp bảo… E là phải xuất ra đồ thật thì mới được."
"Nhất định phải là người này sao?" Hoàng sư thúc cau mày nói.
Trịnh Pháp giải thích: "Cũng không phải không được người khác, chỉ là tương đối mà nói, năng lực của nàng, ta càng tin tưởng hơn. Nếu đã muốn hợp tác, vậy tại sao không tìm người lợi hại nhất để hợp tác?"
Nói đến đây, ngay cả Hoàng sư thúc cũng không nói gì nữa.
Danh tiếng Tiêu Ngọc Anh khắp nơi nhặt bảo, ai nghe cũng phải phục.
Kỳ thật, điều khiến Trịnh Pháp quyết định chọn Tiêu Ngọc Anh chính là hiểu biết của nàng về các loại bí cảnh —— trước đó hắn đã phát hiện, vị Tiêu tiên tử này dường như rất quen thuộc với cấm chế của từng niên đại, đối với các loại truyền thừa cũng có cách giải thích của riêng mình, nói là dựa vào vận may thì có hơi coi thường nàng rồi.
"Kỳ thật, nàng quá giàu có đương nhiên là khó mà thuyết phục, nhưng cái tốt là… sẽ không dễ dàng thấy lợi mà quên nghĩa."
Chương sư tỷ dường như cũng suy tư rất lâu về ý kiến này, lúc này mới nói bổ sung.
Trịnh Pháp cũng gật đầu đồng ý.
Bỏ qua cảm xúc cá nhân, Tiêu Ngọc Anh thực sự rất hào phóng — không cần biết là vì cái gì, những người hào phóng luôn dễ hợp tác lâu dài hơn.
Nghe hai người nói như vậy, Nguyên lão đầu lên tiếng: "Năng lực, nhân phẩm, tính cách, người này đúng là lựa chọn tốt nhất – nhưng làm thế nào để thuyết phục được nàng, lại là chuyện khó."
Mọi người nhìn Trịnh Pháp, liền nghe Trịnh Pháp nói: "Ta sẽ đi nói chuyện với nàng, thực chất đây là một sự hợp tác cùng có lợi."
...
"Ngoại đan pháp môn thì dễ nói, chỉ là… ngươi muốn ta?"
Tiêu Ngọc Anh nghe xong lời của Trịnh Pháp, hơi sững sờ, tổng kết lại.
Khụ.
Tổng kết cũng không sai, nhưng đừng tổng kết như thế trước mặt Chương sư tỷ… Chương sư tỷ đứng bên cạnh hai người liếc hắn một cái, không nói gì.
Trịnh Pháp đưa hộp đựng Thanh Vân Tiên Quả đến trước mặt Tiêu Ngọc Anh, mở miệng nói: "Đúng vậy, tiên tử cô muốn học 《 điện từ học 》 thì không cần Thanh Vân Tiên Quả này, dùng ngoại đan pháp môn để trao đổi là được. Nhưng Cửu Sơn Giới lại cần một Tiêu tiên tử cô, với tư cách là một lão sư khảo cổ."
"Lão sư khảo cổ?"
"Chính là hi vọng cô chia sẻ kinh nghiệm, những điều từng trải và tâm đắc về việc tìm bảo ở các bí cảnh hoặc động phủ của tiền nhân."
Tiêu Ngọc Anh dường như đã hiểu.
Nàng không nói gì, như thể đang suy nghĩ.
Trịnh Pháp nói tiếp: "Ở vị trí này, mỗi tháng sẽ có một lượng công đức điểm nhất định, có thể đổi được các loại linh tài..."
Hắn không thể nói tiếp nữa.
Con người Tiêu Ngọc Anh, tính tình khá thẳng.
Nàng trước mặt Trịnh Pháp thì còn khách khí một chút, cũng rất kiên nhẫn lắng nghe Trịnh Pháp giới thiệu đãi ngộ của lão sư khảo cổ này, nhưng trong mắt lại có một sự ngạc nhiên không hề che giấu, sự ngạc nhiên này nếu diễn dịch ra thì đại khái là:
Ngươi định dùng mấy đồng tiền cắc trong túi của ngươi đập chết ta sao?
… "Nếu ta không đồng ý, thì cái 《 điện từ học 》 đó có phải sẽ không học được nữa không?"
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Anh lộ vẻ xoắn xuýt.
Rõ ràng là nàng không tình nguyện lắm, nhưng từ khóa 《 điện từ học 》 lại rất quan trọng đối với nàng.
"Không… Tiêu tiên tử, cô dù sao cũng là bạn cũ của Cửu Sơn Tông ta, ta sao có thể muốn ép buộc cô chứ… Nếu cô có thể cho ta hai đạo ngoại đan pháp môn, ta đương nhiên sẽ không thất hứa. Chỉ cần cô ký hiệp ước bảo mật, chuyện lên lớp rất dễ nói."
Trịnh Pháp cười ôn hòa và lương thiện.
Mắt Tiêu Ngọc Anh sáng lên, vẻ mặt cảm kích.
Chương sư tỷ liếc nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sự thương hại.
Tiêu Ngọc Anh không hề thấy ánh mắt đó, vẫn rất ngại ngùng, nhét hộp đựng Thanh Vân Tiên Quả vào lòng Trịnh Pháp, còn giải thích: "Kỳ thật việc giảng bài thì ta ngược lại không sao. Ta cũng không phải không muốn ở lại Cửu Sơn Giới, mà là thích đi khắp nơi. . . không ở yên một chỗ được. Nếu ta ở lại Cửu Sơn Giới, nhất định sẽ giảng bài cho mọi người!"
"Hiểu được, hiểu được!"
"Tiên quả này cô cầm lấy!" Tiêu Ngọc Anh càng vui vẻ, nàng từ trong ngực lại lấy ra mấy cái hộp, muốn đưa cho Trịnh Pháp.
Quả nhiên, làm cho phú bà vui vẻ thì sẽ thay đổi thành giàu có!
Trịnh Pháp không cần, nhưng Tiêu Ngọc Anh lại không chịu.
"Tiêu tiên tử cô khách khí quá." Trịnh Pháp nói, "Ta ở đây có một phần hình ảnh truyền thừa 《 điện từ học 》, do một đại năng lợi hại nhất trong lĩnh vực này giảng, chỉ thẳng vào bản nguyên đại đạo! Ngoài ta và Chương sư tỷ ra, thì chưa ai xem, chi bằng để trước cô học môn này."
Mắt Tiêu Ngọc Anh trợn tròn, nghe thấy càng hưng phấn.
Trong mắt thậm chí còn có chút không thể kiềm chế được sự khao khát.
Dường như nhìn thấu được sự khao khát của nàng, Trịnh Pháp lên tiếng: "Hay là bây giờ để tiên tử cô học thử một ít?"
Trịnh Pháp dẫn nàng đến một phòng học, mấy đạo linh phù từ trong tay bay ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong phòng học.
"Các bạn học, mời mọi người mở chương 《Phương trình Maxwell》."
Nhìn Tiêu Ngọc Anh mắt long lanh nhìn chăm chú vào lão sư, Trịnh Pháp nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền đứng ở ngoài cửa chờ.
Hắn thề, chính mình không hề lừa dối Tiêu Ngọc Anh một chữ nào — vị lão sư trong phòng học kia, chính là giáo sư dạy 《điện từ học》 trong đại học của kinh thành, là người được nhiều người khen ngợi nhất!
Có thể nói, truyền thừa 《 điện từ học》 cao thâm nhất của Cửu Sơn Giới, hắn đều mở ra cho Tiêu Ngọc Anh!
Rất thành ý!
Đương nhiên...
"Tiêu tiên tử? Nghe thế nào rồi?"
Một canh giờ sau, hắn vào phòng học, thấy Tiêu Ngọc Anh đang ngồi trước vị trí, vẻ mặt khó mà hình dung - đại khái là một loại cảm giác bị tri thức bá đạo khó diễn tả lăng nhục.
Đầy vẻ mông lung và tự hoài nghi… "Một khóa học..." Tiêu Ngọc Anh dường như đang chậm thần, từ từ lên tiếng: "Ta đại khái hiểu được năm câu."
"?"
"Mọi người có thể ngồi ở đây, thứ đơn giản như vậy bỏ qua được rồi..."
"Tư thế này tôi nghĩ là khỏi đi ha..."
"Rất dễ nhìn ra..."
"Các bạn học đều đã học qua rồi, tôi xin phép không nói..."
"Tan học..."
Tiêu Ngọc Anh càng nói, trên mặt càng có vẻ như sực nhớ ra: "Ta không biết ông ấy đang nói với ai, nhưng chắc chắn không phải đang nói cho ta nghe."
Nói xong, nàng nhìn về phía Trịnh Pháp, nheo mắt, giọng nói lạnh lùng: "Có phải là ngươi cố ý không?"
"Ừ!"
"..."
Tiêu Ngọc Anh không ngờ Trịnh Pháp lại thừa nhận thật!
"Tiêu tiên tử, ta là muốn cho cô biết, 《điện từ học》 khó khăn hơn nhiều so với cô tưởng tượng." Lúc này Trịnh Pháp mới giải thích.
Tiêu Ngọc Anh nghe không hiểu là bình thường.
Học cái môn này, đầu tiên là cô phải biết vi phân và tích phân đã chứ?
"Ý của ta là, nếu Tiêu tiên tử cô thật sự đã quyết chí học môn này, thì có lẽ phải dùng một khoảng thời gian..."
Đương nhiên, Tiêu Ngọc Anh có lẽ là thiên tài, nhưng nếu chưa học qua toán học hiện đại nhiều mà đã muốn hoàn toàn lĩnh hội điện từ học thì cần một khoảng thời gian không nhỏ.
Trịnh Pháp dừng lại.
Cười tủm tỉm nhìn Tiêu Ngọc Anh.
Ý tứ rất rõ ràng — thời gian ngắn cô học không hết, không bằng cứ ở lại, làm lão sư luôn?
Tiêu Ngọc Anh há to miệng, lại không có lời nào để nói.
Dù sao trước đó nàng còn nói rằng vì không muốn ở lâu tại Cửu Sơn Giới nên mới không đồng ý.
Quan trọng hơn là, Trịnh Pháp trên thực tế là đang nói cho nàng biết — 《điện từ học》 thật sự chỉ cần giá của ngoại đan pháp môn.
Còn về kiến thức của hắn... đó là giá khác!
Vấn đề là, không có kiến thức đó, thì nàng cũng học không được 《điện từ học》 mà!
"Tiêu tiên tử, ta không hề cố ý giấu diếm cô, mà là muốn nói cho cô biết. Môn học này còn bác đại tinh thâm hơn so với cô tưởng tượng..." Trịnh Pháp nhìn vẻ mặt nàng, giải thích: "Những gì cô học trước đây, chẳng qua chỉ là da lông thôi."
Tiêu Ngọc Anh ngẩn người, một lúc sau mới cau mày gật đầu.
Ý của Trịnh Pháp nàng cũng hiểu, càng khó, thì nàng có thể nhận được càng nhiều thứ từ môn 《điện từ học》 này.
"Cái lão sư khảo cổ gì đó, ta có thể thử một chút..." Một lát sau, nàng mới lên tiếng, nhưng sau đó lại dường như có vẻ không tình nguyện, nói: "Ta học xong 《điện từ học》 rồi ta sẽ không dạy nữa..."
Trịnh Pháp cười híp mắt gật đầu, không có chút nào bộ dáng lo lắng.
Vật lý, đó là cái hố sâu một khi đã vào thì rất khó ra. . .
Ai nói. . . Học xong điện từ học rồi?
Ai nói. . . Điện từ học chính là nguồn gốc của đại đạo?
Cái thứ đồ chơi điện từ học này, học đi học lại, chỉ sợ cũng sẽ học đến cả cơ học lượng tử bên trong. . .
Có quá nhiều người rơi vào cái hố này, Trịnh Pháp nhìn Tiêu Ngọc Anh như nhìn một người trong số đó.
Hắn nhìn Tiêu Ngọc Anh này, giống như một khuôn mẫu giáo sư suốt đời. . .
. . .
"Sư đệ, chuyện hợp tác khảo cổ, sao ngươi không nhắc đến?"
Đợi sau khi Tiêu Ngọc Anh đi, Chương sư tỷ hỏi.
Trịnh Pháp lắc đầu nói: "Tiêu Ngọc Anh còn không cam tâm tình nguyện, nâng cũng uổng công."
Chương sư tỷ nghe lời này của hắn, cũng chậm rãi gật đầu.
Tiêu Ngọc Anh có lẽ là thật sự không muốn ở lại Cửu Sơn Giới, lúc này nâng chuyện này lên, quả thực rất khó có hiệu quả.
"Đợi tâm tình nàng tốt hơn chút, ta lại cùng nàng bàn chuyện này, kỳ thật cũng không vội —— việc hợp tác khảo cổ này, vẫn là phải đặt sau công trình Kim Đan."
Nàng lại chạy không được. . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận