Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 117: Hóa thần chi bí (length: 12288)

Bên trong Ngũ Long Thiên Cung, Bàng sư thúc cùng Nguyên chưởng môn ngồi đối diện, tựa hồ đang trò chuyện việc nhà.
"Sư huynh, ngươi rời khỏi Cửu Sơn Tông đã nhiều ngày rồi đi."
Bàng sư thúc như có vẻ lơ đãng hỏi.
"Sao?"
"Cửu Sơn Tông này không thể một ngày không có chưởng môn... Sư huynh ngươi cũng nên phải trở về."
"Lôi Trì càng thích hợp ta."
"Sư huynh ngươi thân phận chưởng môn, đến Lôi Trì quá nguy hiểm."
"Ta không sợ."
"Vẫn là nên về thì tốt hơn."
"Ta còn muốn đi Thiên Bi Giới nữa!" Nguyên chưởng môn lắc đầu nói.
Bàng sư thúc gấp gáp: "Sư huynh, ngươi không phải thích nhất ở lại đệ cửu phong sao? Mấy ngàn năm cũng không xuống núi."
"Ta cũng không hiểu, ta mấy ngàn năm mới thu được một đồ đệ, tại sao lại bị sư đệ ngươi để mắt tới rồi?"
"... "
Đại điện bên trong sự im lặng lộ ra có chút xấu hổ, trên mặt Bàng sư thúc có vẻ khó xử như bị nói trúng tâm tư.
"Sư tôn, sư thúc..." Trịnh Pháp vừa vào cửa liền nói: "Đệ tử có việc thỉnh giáo!"
Ánh mắt Nguyên sư tỷ càng ngày càng lộ liễu, khiến Trịnh Pháp vô cùng sợ hãi đối phương nổi thú tính.
Vừa mới ra khỏi phường thị, hắn đã vội chạy đến thỉnh giáo 2 vị trưởng bối Nguyên Anh.
"À, nói nghe thử xem!"
Nguyên chưởng môn không ngờ mình còn chưa mở miệng, Bàng sư thúc đã nói tiếp, không khỏi khẽ hừ một tiếng.
"Sư thúc, ta tu luyện Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp tựa hồ có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Bàng sư thúc hơi có chút khẩn trương, đây không phải là chuyện nhỏ, hiện tại Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp đã được dùng làm công pháp căn bản của Trịnh Pháp.
Công pháp căn bản có vấn đề, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này.
"Cái Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp này vẫn là do sư phụ ngươi rành hơn." Bàng sư thúc nghĩ một lát, có vẻ vẫn không dám chậm trễ Trịnh Pháp, chỉ chưởng môn nói.
Chưởng môn hướng Bàng sư thúc cười đắc ý.
"Đồ nhi, có chỗ nào không hiểu, ngươi cứ hỏi!"
Giọng điệu của hắn nhấn mạnh vào hai chữ đồ nhi hôm nay bỗng nhiên trở nên nặng nề, tựa hồ muốn cường điệu điều gì.
Trịnh Pháp không nhận ra lời nói sắc bén trong giọng điệu của hai người, bây giờ hắn đang rối rắm vì sự dị biến trong đan điền, hắn kể cho hai người nghe về việc mình đã hình thành lôi điền như thế nào, Thanh Dương Đạo Thể kia đã làm trò gì, lại còn mọc ra một cái chồi non.
"Như vậy à..."
Nguyên chưởng môn rơi vào trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ.
"Sư tôn, tình trạng của ta như vậy có bình thường không?"
Trịnh Pháp trong lòng mang theo chút chờ mong hỏi.
Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp này chính là do lão nhân này truyền lại, quan trọng hơn là, hắn là người duy nhất trong toàn bộ Cửu Sơn Tông luyện qua bí pháp này, theo sư tôn nói.
Biết đâu chừng việc mọc chồi non trong đan điền, lại chính là do cái bí pháp đó gây ra thì sao?
"Sư đệ, ngươi thấy thế nào?" Chưởng môn bỗng nhiên quay sang hỏi Bàng sư thúc ở một bên.
"... " Bàng sư thúc ngẩn người một chút: "Ta lại có luyện qua Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp đâu mà ta thấy thế nào được?"
"Ta thì luyện qua công pháp này, nhưng ta cũng không gặp qua tình huống này mà..."
"Ngươi chờ một chút." Bàng sư thúc bỗng nhiên nhíu mày, tóm tắt lại nói: "Cho nên, ngươi truyền cho sư chất một môn bí pháp, sư chất luyện, hiện tại luyện ra một cái thứ gì đó không biết, mà ngươi không có cách nào giải quyết?"
"Sư đệ, ta đột nhiên nghĩ ra, ta ở Cửu Sơn Tông còn có chút việc, phải tranh thủ thời gian về..."
"Về cái rắm!" Bàng sư thúc nổi giận nói: "Ngươi mà hại Trịnh sư chất, thì là muốn tạ tội với lịch đại tổ sư Cửu Sơn Tông đấy!"
"... "
"Đúng rồi, tổ sư!" Nguyên chưởng môn bỗng nhiên nghĩ ra: "Thanh Dương Đạo Thể của Trịnh Pháp, không phải do tổ sư cho Thanh Dương Khí hay sao? Hỏi tổ sư chẳng phải tốt hơn sao?"
Nghe lời hắn nói, Bàng sư thúc cũng không khỏi gật đầu.
Trịnh Pháp cũng thấy có đạo lý.
Thanh Dương Khí không phải là do tổ sư ban cho mình sao?
Rất nhanh, mấy người liền quyết định để Trịnh Pháp cùng Chương sư tỷ trở về, để chưởng môn cùng Bàng sư thúc tiếp tục ở lại trấn giữ Lôi Trì phường thị, giống như chưởng môn tự nói, xem như tu sĩ lôi đạo mạnh nhất Cửu Sơn Tông, Lôi Trì kỳ thực thích hợp với hắn nhất.
Chương sư tỷ vừa mới vào Nguyên Anh, cũng phải về Cửu Sơn Tông nơi linh khí dồi dào để củng cố tu vi.
Trước đó nàng ở lại Lôi Trì phường thị, chủ yếu là vì lo lắng cho an nguy của Trịnh Pháp.
Chỉ là Trịnh Pháp cùng Chương sư tỷ đều phải rời đi, việc ở phường thị cần phải sắp xếp một chút, phải tốn thêm vài ngày nữa.
...
Mấy ngày sau.
Trịnh Pháp ngồi trong phòng, chau mày.
Hắn thần hồn nhìn vào cái chồi non kia, trong lòng càng thêm nặng nề hơn...
Hai ngày nay hắn vẫn tu luyện Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp, linh tài do Bàng sư thúc tặng vẫn sung túc như cũ.
Nhưng hai ngày nay tốc độ tu hành của hắn cũng rất chậm.
Chậm không phải là vấn đề... Bây giờ hắn từ sơ kỳ lên Trúc Cơ trung kỳ, chậm hơn trước đây cũng rất bình thường.
Nhưng vấn đề là quá chậm!
Mấy ngày nay tu luyện, cái linh mầm kia một chút dấu hiệu sinh trưởng cũng không có.
Theo ghi chép trong Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp, lôi chủng sẽ từ từ trưởng thành, cho đến khi kết xuất linh quả...
Vậy mà cái thứ này ăn nhiều linh lực như vậy lại không có chút biến hóa nào.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt có chút phiền não:
Cái thứ này, hoặc là không tương hợp với Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp.
Hoặc là ăn linh lực hơn so với lôi chủng bình thường...
Cả hai cái đều khiến đầu hắn đau nhức.
"Trịnh Pháp! Linh Diệp tiên tử đến chơi kìa!"
Nguyên sư tỷ bỗng nhiên ở bên ngoài hô lên, nàng cũng không vào cửa, chỉ cách cửa nói chuyện với Trịnh Pháp.
"Sư tỷ?"
"Chương sư tỷ keo kiệt lắm!" Nguyên sư tỷ đã chạy xa: "Không cho ta lại gần ngươi! À đúng rồi, Linh Diệp tiên tử đang ở chỗ của Chương sư tỷ chờ ngươi đó!"
Đi đến sân nhỏ của Chương sư tỷ, hắn liền thấy không chỉ có Chương sư tỷ, mà cả sư tôn nhà mình cũng đang tiếp đón Linh Diệp tiên tử.
Mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện gì đó.
Chỉ là Linh Diệp tiên tử kia dường như vẫn luôn chú ý ra phía cửa, Trịnh Pháp vừa bước đến ngưỡng cửa, nàng liền nhìn lại, nở nụ cười nói: "Trịnh đạo hữu, lại gặp mặt rồi."
Trịnh Pháp trong lòng có chút là lạ.
Người này sao cảm giác như rất quen với mình vậy?
Chương sư tỷ cũng liếc nhìn hắn một cái, Trịnh Pháp lại có chút tâm hư...
Không phải, mình chột dạ cái gì chứ?
"Linh Diệp tiên tử."
"Cứ gọi ta Tiêu Ngọc Anh là được rồi."
...Ánh mắt Chương sư tỷ lại càng sắc bén thêm một chút, Trịnh Pháp không hiểu lại càng chột dạ.
"Hôm nay ngươi đến Cửu Sơn Tông..."
"À, ta đối với Cửu Sơn Tông không có hứng thú gì, ta đến đây tìm ngươi."
...Tiêu đạo hữu cô nói vậy thật dễ khiến người ta hiểu lầm đấy!
"Tìm ta?"
Trịnh Pháp nghi hoặc nhìn đi nhìn lại Tiêu Ngọc Anh.
"Chuyện này có lẽ liên quan đến bí mật của ngươi..." Tiêu Ngọc Anh nhìn thoáng qua Chương sư tỷ cùng Nguyên chưởng môn.
"Sư tỷ... À, còn có sư tôn đều là những người ta có thể phó thác tính mạng! Tiêu tiên tử có chuyện gì cứ nói đừng ngại!" Trịnh Pháp lập tức nói.
Quả nhiên, ánh mắt Chương sư tỷ ấm áp hơn rất nhiều...
Tiêu Ngọc Anh ngẩn người, nhìn về phía Chương sư tỷ, bỗng nhiên chắp tay: "Chương Vô Y... Quả nhiên danh bất hư truyền."
Trong giọng nói tựa hồ có chút cảm khái.
Trịnh Pháp nhìn người này, không biết nàng đang cảm khái thứ gì.
Tiêu Ngọc Anh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, cười nói: "Có phải ngươi cảm thấy, ta là người trước giờ không khách khí, mà hôm nay lại như đổi khác?"
Trịnh Pháp xấu hổ cười một tiếng, liền nghe nàng giải thích nói: "Ta chỉ nguyện ý khách khí với những người có thiên phú không kém gì ta."
"À?"
Lời này, thật sự quá lộ liễu.
"Bởi vì chỉ có những người có thiên phú hơn ta, mới sẽ không ghen ghét ta."
"... "
Nghe những lời này, biểu cảm của mấy người khác càng thêm phức tạp.
"Các ngươi cũng biết thể chất đặc biệt của ta mà." Tiêu Ngọc Anh giải thích nói: "Vừa mới Trúc Cơ, ta đã đi ra ngoài du lịch, lúc đó ta cũng thích đến nhiều nơi kết giao bạn bè... Đạo hữu cũng rất nhiều."
"Cho đến về sau, ta gặp một thanh tiên kiếm xuất thế."
"... "
Nàng cũng không nói gì khác, chỉ mỉm cười nói: "Từ đó về sau ta đã hiểu, ta có bảo vật, cho dù ta có nhiệt tình hay khách khí thế nào, người khác cũng vẫn sẽ ghen ghét."
"Ta nếu đem bảo vật tặng cho người, dù ta mắng đối phương ba ngày ba đêm, đối phương cũng sẽ tươi cười đón lấy."
"Không ai ghen tị mới là chuyện lạ."
"Cho nên." Tiêu Ngọc Anh đương nhiên nói: "Ta cần gì phải khách khí?"
Trịnh Pháp lắc đầu, không nói gì.
Đừng quan tâm Tiêu Ngọc Anh là người như thế nào, người ta sống rất tốt là được.
"Vậy nên ta nói, ngươi có thể tin tưởng sư tỷ này của ngươi." Tiêu Ngọc Anh tiếp tục nói: "Chắc hẳn nàng chưa từng ghen ghét ngươi."
"Không phải." Trịnh Pháp bỗng nhiên nói: "Sư tỷ không phải là không ghen ghét ta, mà là đối với ta vô cùng tốt."
"Vô cùng tốt vô cùng tốt."
Cảm nhận được độ ấm trong ánh mắt Chương sư tỷ lại tăng lên một chút.
Trịnh Pháp trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy ta nói thẳng, đạo thể của ngươi rất đặc biệt à?"
"Hửm?"
Trịnh Pháp sững người, nghĩ đến cái chồi non kia, sắc mặt trở nên trịnh trọng.
"Quả nhiên." Nhìn vẻ mặt đó của hắn, Tiêu Ngọc Anh tỏ vẻ hiểu rõ: "Nếu không thì trong thiên cung kia, đã không xuất hiện cảnh chúng thần cúi đầu."
Trịnh Pháp không rõ lắm vội hỏi một câu, mới biết mình ngưng kết chồi non kia, thế mà bên ngoài lại có cảnh tượng như vậy.
"Tiêu tiên tử cô nói chuyện này liên quan đến đạo thể của ta sao?"
"Ngươi cho rằng đạo thể là vật gì?" Tiêu Ngọc Anh hỏi.
"Thể chất tu luyện?"
"Đạo thể này khác đạo thể kia, mỗi đạo thể đều tương ứng với một loại đạo đồ." Tiêu Ngọc Anh chậm rãi nói: "Có con đường, mà còn ở phía trên các con đường khác."
"Tỷ như ngươi."
"Tỷ như ta."
"Cái này..."
Tiêu Ngọc Anh tiếp tục nói: "Đến bây giờ ngươi vẫn chưa cảm nhận được, nếu mà đạt đến Nguyên Anh, ngươi sẽ hiểu, có một số đạo thể, thật ra là tấm vé vào cửa của Hóa Thần."
"Chuyện này..." Một bên, Nguyên chưởng môn không nhịn được: "Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói đến?"
"Ngươi..."
Tiêu Ngọc Anh ban đầu muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trịnh Pháp liếc mắt, lời nói lại nghẹn ở trong miệng không thốt ra được.
Nguyên chưởng môn ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra ý đối phương biểu lộ. Hắn thiên phú, còn chưa đủ tư cách để hiểu những thứ này...
Người này sao không mở miệng mà vẫn có thể đả thương người như vậy!
...
Mấy người đang trầm mặc thì Trịnh Pháp bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc: "Tiêu tiên tử, có một vấn đề ta muốn thỉnh giáo."
"Nói."
"Những con đường cuối cùng kia, có người không?"
Tiêu Ngọc Anh nhìn Trịnh Pháp, ánh mắt như ngọn lửa bừng sáng: "Trịnh Pháp, ngươi quả nhiên bất phàm... Những người kia, có lẽ từng tồn tại, nhưng tối thiểu ở Huyền Vi Giới bây giờ thì không còn."
Trịnh Pháp khẽ gật đầu, giống như đã hiểu ý nàng.
"Từ Hóa Thần bắt đầu..." Tiêu Ngọc Anh bỗng nhiên thở dài nói: "Chính là tranh đạo có con đường nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa mấy vị tu sĩ, vậy nên bọn họ gần như là không chết không thôi. Mà có con đường lớn, có thể chứa đựng tu sĩ số lượng cũng nhiều."
"Chỉ là đến cuối cùng, cũng không tránh được một hồi."
"Vậy Đại Tự Tại Ma Tổ?"
"Bọn hắn?" Tiêu Ngọc Anh cười cười: "Kẻ thù lớn nhất của Ma Tổ, thật ra là một Ma Tổ khác."
"À đúng, có chuyện các ngươi có thể không biết, Đại Tự Tại Ma Giáo dường như có liên lạc với yêu tộc."
"Yêu tộc?" Danh từ này nghe có chút lạ lẫm, chủ yếu là tiên môn Huyền Vi Giới cai trị, yêu tộc căn bản không thành tựu gì, không trốn ở rừng sâu núi thẳm, thì cũng thành linh thú trong tiên môn.
Ngự Linh Tông...
Trịnh Pháp lại nhớ tới một chuyện, lúc trước Huyền Quy Thượng Nhân của Ngự Linh Tông là gián điệp của Đại Tự Tại Ma Giáo, hắn còn tưởng là hành vi cá nhân của đối phương.
Nếu có liên quan đến yêu tộc.
Vậy linh thú kia đâu?
Hả?
Cái con muốn ăn Nguyên sư tỷ của mình đâu?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận