Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 37: Tài khoản (length: 8658)

Giao thông công cộng dừng sát ở trạm xe, Trịnh Pháp đi ra cửa xe, lần theo bản đồ trên điện thoại di động hướng về vườn bách thú đi đến.
Hắn tra một chút trên mạng, phát hiện thành phố cấp mình đang ở thế mà thật sự có vườn bách thú mặc dù trên phần mềm bản đồ đánh giá không cao.
Đường Linh Vũ người nói vô tâm, hắn người nghe hữu ý.
Trước đó Thất thiếu gia nói với hắn, nếu muốn luyện thành Linh Hạc Thân huyền bí thì ở ngay trong quyển sách thứ nhất.
Nhưng hai người đã lật đi lật lại nghiên cứu quyển sách thứ nhất rất kỹ rồi, cũng không tìm ra được ám ngữ gì.
Thất thiếu gia cảm thấy bản Linh Hạc Thân này dù sao cũng là bản sao, nói không chừng bị mất chỗ mấu chốt nào đó.
Nhưng… nếu bí mật ở ngay trong cuốn sách do người đó tự viết thì sao?
Trong bốn bản Linh Hạc Thân, chỉ có quyển thứ nhất là nhiều nội dung nhất, nếu bỏ qua việc tác giả là một người cực kỳ tự luyến... Thôi, điều này khó mà loại trừ được.
Nếu như tác giả này ngoài tự luyến, thích khoác lác ra thì còn có chút ý đồ khác thì sao.
Vậy thì khả năng lớn nhất, chính là những kinh nghiệm mà tác giả tự thuật khi tạo ra công pháp trong quá trình trèo lên Thiên Sơn để xem vũ điệu của chim trời, đây là phần nội dung liên quan mật thiết nhất đến môn võ học Linh Hạc Thân.
Đặt trong Huyền Vi Giới, lão nhân tóc bạc nói không sai, tác giả này tuyệt đối là người có nghị lực lớn, thậm chí còn có thói xấu.
Huyền Vi Giới không so với hiện đại, trong núi thường có yêu thú cường đại chiếm cứ, việc leo núi nhỏ nhặt này thường xuyên là chín phần chết một phần sống, gọi là vận động cực hạn cũng không quá.
Còn việc xem vũ điệu của chim… Ngươi muốn xem chim, chim có muốn không?
Làm sao ngươi biết nó có tu vi hay không, dù chỉ là chim thường, sao ngươi biết nó có cha mẹ là yêu thú không?
Nghĩ thêm một chút Linh Hạc Thân lại còn nói dùng võ nhập đạo, chẳng qua cũng chỉ là một môn võ học phàm tục, ngươi nói ngươi liều mạng làm gì?
Cho nên, dù cho có người cùng Trịnh Pháp có chung ý tưởng, muốn thí nghiệm thử thì cũng gần như không thể.
Nhưng Huyền Vi Giới thì không được, thời hiện đại lại quá đơn giản!
Trịnh Pháp đi đến cửa vườn bách thú, nơi này nói là vườn bách thú, nhưng trên thực tế chỉ là một cái công viên lớn có rào chắn.
Ngay cửa chính bày một cái bàn sơn màu đỏ nhạt đã cũ kỹ, phía sau có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đeo băng đỏ ngồi.
Phía sau trên tường dán một tờ giấy, trên đó viết: Vé vào cửa 15.
"20."
Trịnh Pháp ngoan ngoãn rút tiền.
Hắn tranh thủ giờ nghỉ trưa lên lớp tới, thời gian gấp rút, nếu không đã có thể tiết kiệm được 5 đồng.
Cái vườn thú này trông y như cái bàn trước cửa, đều đã cũ kỹ nhiều năm rồi.
Bên trong vào buổi trưa, không có nhiều người… cũng không có nhiều động vật.
Vừa đi vào, liền thấy một tấm bảng lớn bằng người, trên đó viết "bảo vật trấn giữ", còn có một mũi tên màu sắc rực rỡ.
Trịnh Pháp tò mò, tiến vào trong hai bước.
Quả nhiên, ở ngoài một gian phòng, nhìn thấy một tấm biển dựng lên bằng ngón tay, trên đó viết: Gấu trúc.
Lại còn trò này?
Trịnh Pháp hưng phấn đưa cổ nhìn vào trong phòng, quả nhiên, hai cục bột trắng đen, đang vui vẻ chạy nhảy trên mặt đất, lăn qua lăn lại… và kêu gâu gâu.
Nhìn lại, trên bảng chỉ dẫn, chữ "gấu trúc" to tướng, bên cạnh lại có một chữ "chó" nhỏ xíu.
Nhân viên quản lý vườn bách thú, ngươi đã chó như vậy, sao ngươi không bôi đen trắng ngồi xổm bên trong đi!
Sau khi bị tổn thương sâu sắc, Trịnh Pháp tiến thẳng đến khu vực gọi là "thiên đường chim" trong công viên.
Mặc dù đã hạ thấp kỳ vọng, nhưng nhìn đám bồ câu mổ thức ăn dưới đất, lại nhìn tấm lưới đen to tướng trên đầu.
Hắn vẫn rơi vào trầm mặc thật lâu.
Khoảnh khắc bước ra khỏi vườn bách thú, hắn lấy điện thoại di động ra, cho cái vườn bách thú này một đánh giá “quá ngốc nghếch”.
… Trở lại trường học, Trịnh Pháp nằm dài trên bàn, có chút ủ rũ.
Chuyện đi vườn bách thú chỉ là một chuyện, quan trọng hơn là, cái lưới kia làm hắn ý thức được một vấn đề, chim biết bay.
Cho nên cho dù là vườn bách thú hay là chợ chim, đều mong muốn biến phi cầm thành tẩu thú mà nuôi nhốt.
Cho dù là vườn bách thú cao cấp cỡ nào, những con chim trong đó chắc cũng đã mất đi bản năng tự nhiên.
Muốn thông qua những con chim này để lĩnh ngộ Linh Hạc Thân, có lẽ không được.
Trong hộc bàn, điện thoại rung hai lần.
Trịnh Pháp lặng lẽ lấy điện thoại ra, một tấm ảnh đại diện hình mèo con đang nhảy nhót.
"Đây là ai?" Bên cạnh, Vương Thần thò đầu qua, tò mò lại bát quái khoác lên vai Trịnh Pháp, nhìn chằm chằm vào ảnh mèo con: "Trông như con gái!"
"Đường Linh Vũ."
Trịnh Pháp đáp một câu, ấn vào ảnh đại diện.
Đường Linh Vũ gửi tới hai tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất là một liên kết.
Tin nhắn thứ hai là một đoạn khá dài: "Tôi thấy cậu nói muốn đi vườn bách thú? Có phải muốn xem chim không? Vườn bách thú ở thành phố chúng ta không ổn lắm, tôi tìm cho cậu vài phim tài liệu."
Ấn vào liên kết, đó là một file nén trên mạng, bên trong còn có vài file nhỏ khác.
Hắn ấn "lưu" mới cảm thấy có gì đó không đúng: Vương Thần đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Sao vậy?"
"Cậu có bạn bè là Đường Linh Vũ?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề lớn đấy, cậu bị lừa rồi!" Vương Thần chắc chắn: "Nàng không có tài khoản!"
Trịnh Pháp ngẩn người: "Nàng trực tiếp kết bạn với tôi."
Vương Thần không nhịn được: "Cậu không xem group lớp à?"
"Tôi đã ẩn rồi."
Lớp bọn họ có một nhóm chat chỉ có các bạn trong lớp, không có thầy cô.
Nhưng trong đó có mấy người rất năng động, ngày nào cũng chat nhóm, Trịnh Pháp thấy ồn quá nên ẩn luôn.
Vương Thần móc điện thoại ra, hận không thể dán lên mặt Trịnh Pháp.
Hắn ấn vào giao diện trò chuyện nhóm của lớp.
Cái nhóm này thế mà lại yên tĩnh khác thường.
Lần chat cuối cùng, là từ hai tháng trước.
"Đường Linh Vũ, tớ đã kết bạn với cậu rồi, sao cậu không đồng ý?"
Người nhắn là một bạn nam trong lớp, bình thường trong nhóm chat rất tích cực.
"Nàng không có tài khoản." Một người trả lời dưới danh Đường Linh Vũ.
"Vậy cậu là ai?"
"Tớ là mẹ của nàng."
Sau đó nhóm cũng giống như chết, đến giờ không có ai nói gì thêm.
"Chúng ta đã có nhóm mới rồi, tớ kéo cậu vào." Vương Thần thấy vẻ mặt của Trịnh Pháp liền biết hắn hoàn toàn không biết chuyện này, nhỏ giọng nói: "Không biết tên ngốc nào đem mẹ của Đường Linh Vũ cho vào, đám này đúng là bỏ đi!"
Trịnh Pháp cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Thần nói Đường Linh Vũ không có tài khoản, hắn lật ngược lên ghi chép chat với Đường Linh Vũ, hai người không có mấy mẩu đối thoại, mẩu đầu tiên là Đường Linh Vũ gửi cho hắn:
"Cốc vừa, năm phần đường, thêm trân châu, ít đá."
Phía dưới còn có một câu:
"Đổi cốc lớn!"
Sau đó còn có một hồng bao.
"Các cậu còn cùng nhau uống trà sữa?" Vương Thần nhìn ghi chép thấy rất lạ, hắn không thấy hai tin nhắn trước đó, còn đang hỏi: "Đường Linh Vũ vừa tìm cậu làm gì?"
"Nàng cho tôi…"
"Thầy giáo đến rồi!" Ở phía cuối phòng học, một vị nghĩa sĩ không muốn lộ danh lên tiếng trầm thấp.
Thầy Trần mặt lạnh, xuất hiện ở cửa sau, hai mắt đầu tiên là nhìn quét qua phòng học, sau đó nhìn chằm chằm Vương Thần.
"Vương Thần! Cậu cầm điện thoại làm gì!"
Vương Thần ngơ ngác nhìn vào điện thoại trong tay mình, lại quay đầu nhìn Trịnh Pháp.
Trịnh Pháp cầm sách giáo khoa, chau mày, đắm chìm trong biển tri thức không thể tự kiềm chế.
"Các cậu xem người ta Trịnh Pháp, giờ nghỉ còn đọc sách học tập, sao cậu không học người ta?"
Vương Thần: "..."
Trịnh Pháp: Ta người tập võ, xem trọng nhất là mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, tay mắt lanh lẹ để tránh hiểm.
...
Video mà Đường Linh Vũ gửi rất đầy đủ, thậm chí đầy đủ đến tận ngọn ngành.
Cả trong nước lẫn nước ngoài, tiếng Trung lẫn tiếng Anh.
Hơn chục bộ phim tài liệu liên quan đến loài chim nằm trong file trên mạng, làm Trịnh Pháp có cảm giác hạnh phúc không biết nên lựa chọn thế nào.
Bất quá… "“Bá chủ bầu trời biến mất, Dực Long” cái thứ này cũng coi là chim à?"
Trịnh Pháp cau mày, cảm thấy có lẽ Đường Linh Vũ tìm nhầm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận