Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 175: Cửu Sơn Tông mới đoàn sủng (length: 11966)

Thành Cảnh Châu.
“San nhi.” Trịnh mẫu gọi, “Mau tới đây, ca ca con lại có thư đến rồi!”
Trong sân, Trịnh San, em gái nhỏ của Trịnh Pháp, liền ba chân bốn cẳng chạy ra.
“Tiểu thư.” Hoàng Vũ đứng ở cửa, cười híp mắt nhìn nàng, “Bài tập công tử giao đã làm xong chưa?”
“. . .”
Trịnh San ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa, ánh mắt không rời, tựa như đang cáo biệt niềm vui của mình, ủ rũ cúi đầu chậm rãi đi vào trong viện.
Trịnh Pháp rời thành Cảnh Châu đã gần hai năm, Trịnh San cũng sắp tám tuổi, bây giờ đã cao hơn trước một cái đầu, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, hiển nhiên ăn uống không tệ, không hề chịu thiệt thòi.
“Con chạy cái gì? Lát nữa con hồi âm cho ca con, tiện thể gửi kèm bài tập lần trước vào.”
“. . .”
Trịnh San bĩu môi, nhìn phong thư dày cộp trong tay mẫu thân, ánh mắt tuyệt vọng.
Lúc ca ca mới đi, nàng rất là luyến tiếc... Khóc ròng rã nửa tháng.
Nghĩ đến ca ca cũng nhớ các nàng, rời nhà chưa đầy một tháng đã gửi thư về, thư trước là gửi cho Triệu phu nhân, Triệu phu nhân lại chuyển cho mẫu thân.
Mới đầu nhận được thư Trịnh Pháp gửi, nàng cũng rất vui vẻ...
Nhưng niềm vui của nàng không kéo dài bao lâu.
Trong thư ca ca, dành riêng cho nàng một phần bài tập, đồng thời dặn dò lần hồi âm sau phải gửi kèm đáp án cho hắn xem.
Nàng lại khóc thêm nửa tháng...
Từ đó về sau, nàng liền sống cuộc đời học hàm thụ mà ca ca đã nói.
Cũng không còn mong chờ ca ca gửi thư về nữa.
“Lần này thư mỏng lắm.”
Có lẽ biết rõ sự phản kháng của nàng, Trịnh mẫu vừa cười vừa nói, “Ngược lại phu nhân nói, bà ấy cũng nhận được thư của ca con. Đến đây, đọc cho mẹ nghe.”
Trịnh San nhận lấy thư trong tay mẫu thân, mở ra, trước đọc thầm một lần, bỗng nhiên nói: “Mẹ, ca nói muốn đón chúng ta đến Cửu Sơn Tông!”
“Hả?” Trịnh mẫu mừng rỡ, vội vàng hỏi, “Ca con nói sao? Đón chúng ta?”
Trịnh San gật đầu nói: “Nói rất nhanh thôi, sẽ có người Cửu Sơn Tông đến đón.”
“Con đừng đọc sai, đọc từ đầu đến cuối đi!”
Trịnh mẫu có chút kích động nói.
Trịnh San đọc thư một lần, Trịnh mẫu lúc này mới hoàn toàn tin tưởng, vẻ mặt vui mừng không giấu được.
Trịnh mẫu dùng ngón tay tính toán, bỗng nhiên nói: “Ca con đi đã được 553 ngày rồi...”
Trịnh San ngẩn người, không ngờ mẫu thân nhớ rõ như vậy.
“Cuối cùng cũng có thể gặp ca con rồi. Cũng không biết hắn gầy hay béo, sống ở Cửu Sơn Tông ra sao...”
Nghe mẫu thân lẩm bẩm, Trịnh San mặt biến đổi, đặt thư xuống, chạy về phía cửa.
“Con đi đâu?”
“Đến học đường!” Trịnh San chạy nhanh, cũng không quay đầu lại: “Ca ca mà gặp con, nhất định sẽ khảo con!”
“. . .”
Triệu gia không thiếu tiền, học đường quy mô không nhỏ, học sinh cũng đông.
Trịnh San bởi vì là con gái, tuổi lại còn nhỏ, chỉ cần đến đây lên lớp vào buổi sáng.
Nếu là học sinh lớn tuổi hơn, buổi chiều cũng có lịch học.
Lúc này nàng chạy đến học đường, có phần thu hút chú ý. Học đường của Triệu phủ nam nữ học đồ bất đồng, lại có lễ giáo ước thúc, bình thường đều tách ra dạy học.
Cho nên bạn học của Trịnh San đều là nữ tử.
Lúc này thấy Trịnh San đến, mấy nữ hài lớn tuổi hơn nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút bài xích.
Trịnh San không để ý ánh mắt của bọn họ, lấy sách toán ra, khoanh tròn những bài mình làm sai, sau đó đi về phía thư phòng toán học của tiên sinh.
Đi ngang qua mấy cô gái kia, nàng nghe thấy một tiếng hừ nhẹ.
Trịnh San cũng sớm quen rồi. Từ ngày đầu tiên vào học đường, nàng đã cảm thấy những cô bé này có chút xa lánh nàng.
Mới đầu, nàng không hiểu lắm, về sau vẫn là quản gia Hoàng Vũ trong nhà thăm dò được, những người này là con gái của chủ nhân Triệu gia, trước kia không hợp với Thất thiếu gia.
Mà ca ca của mình lại có giao hảo với Thất thiếu gia, tự nhiên cũng bị các nàng căm ghét.
Ban đầu Trịnh San còn có chút lo lắng bị bắt nạt.
Về sau mới phát hiện, đám người này cũng chỉ dám nói mấy lời quái gở, đặc biệt là Triệu phu nhân mỗi tháng đều mời mẫu thân mình đến Triệu phủ phẩm trà sau đó, các nàng liền không dám nói gì, chỉ có thể hừ hừ...
Còn mình vì hoàn thành bài tập của ca ca mà ngày nào cũng đọc sách học tập.
Lại bị các nàng âm thầm mắng là vì lấy lòng tiên sinh, cố tình làm cho người khác xem.
Nàng cảm thấy thật là oan ức...
Nếu như nàng có thời gian rảnh, có lẽ còn để ý đến mấy người này.
Nhưng nàng thật sự là không rảnh...
...
Từ phòng tiên sinh đi ra, Trịnh San mới nhìn thấy trong thư viện có nhiều người hơn. Toàn bộ học sinh thư viện và tiên sinh đều đi ra.
Bọn họ tập trung một chỗ, cúi đầu, rất cung kính, im lặng như tờ.
Trịnh San sững sờ, hướng phía trước nhìn, trong lòng càng kinh ngạc:
Toàn bộ chủ tử Triệu phủ đều tới.
Triệu phu nhân đứng phía trước, bên cạnh còn có một người đàn ông mặt tái nhợt, đây đại khái là chủ nhân Triệu gia?
Trịnh San chưa từng thấy ông ta ra ngoài.
Sau lưng hai người họ là chủ nhân nhị phòng, tam phòng, Trịnh San cũng thỉnh thoảng gặp qua.
Người đứng trước Triệu phu nhân, là một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm.
Người này Trịnh San cũng biết, quận trưởng quản lý khu vực ngàn dặm quanh thành Cảnh Châu, giống như còn là đệ tử tiên môn.
Lão đại lớn nhất thành Cảnh Châu!
Chẳng lẽ quận trưởng tới Triệu gia, nên chủ tử Triệu gia mới đến nghênh đón?
Chuyện này cũng có khả năng...
Nhưng Trịnh San nhanh chóng phủ nhận đáp án này.
Quận trưởng cũng cúi đầu, dường như không dám nhìn phía trước, lại tỏ ra rất thấp kém.
Phía trước ông ta, có một nữ tử mặt nghiêm nghị, như thể không biết cười.
Nữ tử mặt rất đẹp, chỉ là biểu cảm trên mặt, thần sắc trong mắt, khiến người ta không dám đánh giá vẻ đẹp của nàng.
“Chân Nhân giá lâm, đệ tử... chuẩn bị chút cơm rau dưa...”
Trịnh San nghe quận trưởng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ lấy lòng.
“Không cần, ta là người Cửu Sơn Tông, ngươi là Bách Tiên Minh...”
Sắc mặt quận trưởng cứng đờ, thực sự không dám nói gì khác.
Chỉ là người khác nghe ra nữ tử này không dễ lấy lòng, dường như lại có thân phận cực cao, càng không dám ngẩng đầu.
Quận trưởng lại nâng vài câu nịnh bợ.
Đều là lời nịnh nọt mà thôi.
Nhưng nữ tử này không những không nghe, lát sau còn lộ ra vẻ mong chờ, khiến quận trưởng không dám nói tiếp.
Những người còn lại càng im thin thít, ngay cả hô hấp cũng rất khẽ.
Trịnh San vốn thông minh, sao lại không nhìn ra, nữ tử này là nhân vật thân phận cực cao, lại nhìn không hiền lành.
Sau khi ca ca đi, mẫu thân năm lần bảy lượt dặn dò, không cho phép gây chuyện ở bên ngoài.
Lúc này không muốn đến gần làm gì.
Nàng ôm sách, cúi đầu, lặng lẽ vòng qua đám người, muốn tránh sự chú ý rồi rời đi.
Cũng không đi được hai bước, Trịnh San chỉ cảm thấy từng ánh mắt rơi trên người mình, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu, liền phát hiện nhân vật lớn kia đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt đầy suy tư.
Mấy nữ sinh không hợp với mình liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng đều lộ ra ý cười trên sự đau khổ của người khác, như thể cảm thấy nàng gặp chuyện không hay rồi.
“Con họ Trịnh?”
Nữ tử kia bỗng nhiên lên tiếng.
“Dạ...”
Trịnh San ngẩn người, trong lòng đoán được gì đó, hoàn hồn đáp.
Nữ tử vừa rồi không hề có chút ý cười nào dù cho quận trưởng có lấy lòng thế nào, bỗng nhiên mỉm cười hiền hòa.
Mọi người nghe nàng ôn nhu nói: “Ta họ Hoàng, là sư thúc của huynh trưởng con, ta đến để đón con.”
Trong sân thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Trịnh San, trong đó có ánh mắt phức tạp mà Trịnh San còn nhỏ chưa hiểu.
Vị quận trưởng kia từ trên xuống dưới đánh giá Trịnh San, vẻ mặt hình như có chút sợ mình?
Hoàng sư thúc đi đến trước mặt Trịnh San, nhìn quyển sách trên tay nàng, hơi mím môi, giống như nhớ ra cái gì đó nói: “Ca con đúng là không hiểu lòng người hiểm ác, lại để con và mẹ con ở đây... Hai năm này con có bị ủy khuất gì không? Ta thay con làm chủ!”
Nói đến đây, giọng nàng có chút lạnh lẽo.
Vị quận trưởng kia cùng với người Triệu gia từ trên xuống dưới, sắc mặt đều trắng bệch.
Trịnh San nhìn sang mấy cô gái kia, chỉ thấy bọn họ đều cúi đầu, tránh sang một bên.
“Bất kể ai làm con ủy khuất, Chân Nhân đều có thể giúp con sao?”
Trịnh San nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Trong đám người, gia chủ Triệu gia run rẩy toàn thân, dáng vẻ có chút không vững.
Hoàng sư thúc liếc nhìn bọn họ, mặt lạnh gật đầu.
“Ca ca con!”
“Hử?”
“Tiên nhân người là sư thúc của ca ca con, có thể nào nói với ca ca con đừng khảo bài con nữa được không...” Trịnh San giơ cuốn sách toán trên tay, vẻ mặt ủ rũ nói, “Con học không hết a...”
“. . .”
“Huynh trưởng của con ngoại trừ...”
Hoàng sư thúc trầm mặc nửa ngày, nhớ đến tin tức Cửu Sơn Tông truyền đến, mở miệng nói: “Cửu Sơn Tông từ trên xuống dưới, sắp bị ca con tai họa xong rồi...”
“Ta cũng bó tay...”
“. . .”
...
Hoàng sư thúc nắm tay Trịnh San, dẫn theo đại quân, cùng Bàng sư thúc dẫn theo các đệ tử tập hợp.
Bàng sư thúc dẫn mấy nghìn đệ tử.
Nàng lại dẫn mấy vạn thân thích có liên quan đến Cửu Sơn Tông.
“Hoàng sư muội!”
Bàng sư thúc nhìn nàng, ánh mắt rơi vào Trịnh San, có chút kích động.
“Ngươi gọi ta là gì?”
Hoàng sư thúc nhẹ cong khóe môi, như cười mà không cười nói.
“... Hoàng sư tỷ! Ý là thế này...”
“Muội muội Trịnh Pháp.” Hoàng sư thúc chỉ vào Bàng sư thúc, hướng Trịnh San nói: "Đây cũng là huynh trưởng sư thúc của ngươi, ừm, là người xảo quyệt, nhưng đối với đệ tử không tệ."
Tựa hồ là bởi vì chuyện kia liên quan đến vị sư tỷ nọ, Hoàng sư thúc khó có được khen Bàng sư thúc vài câu.
Sắc mặt Bàng sư thúc có chút cảm kích, nhìn về phía Trịnh San còn đang ngơ ngác.
Hắn lục lọi trong ngực, lấy ra một viên bảo châu óng ánh, cười híp mắt đưa đến trước mặt Trịnh San.
Trịnh San ngửa đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Bàng sư thúc, không biết làm sao.
"Lễ gặp mặt, không đáng giá." Bàng sư thúc cười híp mắt nói, "Cầm lấy chơi đi."
Các đệ tử Cửu Sơn Tông phía sau kéo ra khóe miệng.
Ánh mắt nhìn viên bảo châu kia vô cùng sốt ruột. Cái đồ chơi này chính là pháp khí đó!
Lại còn là bảo bối có thể ổn định tâm thần, trợ giúp người tu luyện.
Trong phường thị, ba trăm linh thạch cũng không mua được loại này!
Trịnh San nhìn sang Hoàng sư thúc, Hoàng sư thúc gật gật đầu với nàng.
Nàng mới nhận lấy bảo châu, khéo léo nói lời cảm tạ với Bàng sư thúc.
...
"Đứa nhỏ này, tuy không có đạo thể, nhưng đơn mộc linh căn, tư chất không tệ."
Nhìn Trịnh San đang chơi đùa bảo châu, Hoàng sư thúc truyền âm nói.
"Mà lại trên đường ta hỏi, Trịnh Pháp hai năm nay một mực dạy dỗ nàng, cơ sở đã rất tốt..."
Bàng sư thúc nghe vậy, khóe miệng nhếch lên cao, tựa hồ nhịn không được muốn cười.
"Nếu không phải có Vô Y, đứa nhỏ này, làm sao có thể tiện nghi cho ngươi..."
"Sư tỷ!" Bàng sư thúc nói, "Ngày sau, chúng ta Cửu Sơn Tông có ba nguyên anh, ngươi chính là Đại sư tỷ!"
"Còn chưởng môn thì sao?"
"Cái tên đoạt đồ đệ kia, có thể so với ngươi là người đưa đồ đệ này sao? Phi!"
"...".
Bạn cần đăng nhập để bình luận