Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 78: Treo giải thưởng (length: 11380)

Nghe Trịnh Pháp hỏi vậy, vẻ mặt Lâm Bất Phàm trở nên rất phức tạp.
Nhưng Lý Nặc lại thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm đạo huynh những ngày này không mấy tình nguyện hợp tác." Lý Nặc nhỏ giọng tố cáo Lâm Bất Phàm một câu, Trịnh Pháp không khỏi quay đầu liếc nhìn gã đệ tử Ma Môn trước đây, cơ mặt đối phương chậm rãi cứng đờ, lộ ra vẻ chột dạ.
Xem ra lời Lý Nặc không sai.
Từ khi mình rời khỏi Cửu Sơn Tông, Lý Nặc liền không ép được hắn nữa.
"Ngươi nói thử về những ấn phù mà ngươi đã thử nghiệm đi." Trịnh Pháp không nói gì với Lâm Bất Phàm mà quay sang hỏi Lý Nặc.
"Trước đây, ta đã thử, huyết dịch của Lâm đạo huynh có chút hiệu quả với những ấn phù liên quan đến thần hồn." Lý Nặc phấn khởi nói: "Ban đầu ta chế tạo Dưỡng Hồn Phù, sau đó ta lại làm ra Chấn Hồn Phù, Hồn Thứ Phù... Đến bây giờ cũng phải được tám, chín loại rồi."
"Thần hồn... còn loại ấn phù nào khác?"
Trịnh Pháp trầm ngâm một lát, hắn vẫn cảm thấy Lâm Bất Phàm có thể chế tác hồn phù từ máu là vì trong máu hắn có những linh phù đặc thù kia.
"Các loại khác thì không được, chỉ có ấn phù liên quan đến thần hồn là đặc biệt thuận lợi."
"Mỗi lần cần bao nhiêu máu để chế tạo một tấm ấn phù?"
"Tính cả hao tổn thì khoảng một lít máu có thể đảm bảo tạo được một tấm." Lý Nặc nghĩ một hồi rồi đáp.
"Máu của Trúc Cơ Kỳ có giống máu của Luyện Khí Kỳ không?"
"Không rõ, Lâm đạo huynh là Trúc Cơ Kỳ, máu của hắn làm ra ấn phù, vẽ ra phù là huyền phẩm phù." Lý Nặc thật thà đáp: "Ta đoán là, nếu dùng máu Luyện Khí Kỳ thì ấn phù hẳn là thuộc hoàng phẩm phù."
"Ta nhớ là máu của linh thú chế tác ấn phù có thể in ra một nghìn tấm linh phù?" Trịnh Pháp nhớ đến số liệu trước đó Lý Nặc từng nói, mở miệng hỏi.
"Máu của Lâm đạo huynh chỉ làm ra được một trăm tấm huyền phẩm phù." Lý Nặc nói với vẻ mặt hơi ỉu xìu.
So với máu của linh thú thì ít hơn, xem ra máu của tên đệ tử Ma Môn này không hẳn toàn ưu điểm.
"Ngoài máu ra còn có chi phí nào khác không?" "Có, giấy phù phải tốn tiền, mực thiêng cũng phải tốn tiền, còn lại đều là những thứ lặt vặt thôi." Lý Nặc thật thà đáp: "Gần như đều là đồ phàm tục cả."
Trịnh Pháp gật đầu.
Trong các ấn phù do máu Lâm Bất Phàm tạo ra thì Dưỡng Hồn Phù và Hồn Thứ Phù xem như tương đối trân quý.
Giá của chúng cũng đắt hơn một chút so với những linh phù khác, cho dù với đa số tu sĩ mà nói thì thần hồn cũng là thứ vô cùng thần bí.
Hắn liếc nhìn Lâm Bất Phàm, trong lòng thoáng có ý nghĩ, lẽ nào vị đại tự tại Ma Tổ kia lại có thành tựu đặc biệt trong lĩnh vực thần hồn?
Lâm Bất Phàm bị hắn nhìn thoáng qua, trên mặt càng lộ vẻ sợ hãi, miệng thì nhận lỗi: "Công tử, ta sai rồi!"
Trịnh Pháp nhìn hắn, không nói gì.
Ai mà muốn bị rút máu cho cam được chứ.
Nhưng đây là lựa chọn của Lâm Bất Phàm, ở một mức độ nào đó, đây gọi là mua mạng bằng tiền.
Người này xuất thân Ma Môn, tâm tư vụn vặt quả thật cũng nhiều hơn người khác một chút.
"Ngươi cảm thấy là, ngươi là người của ta, sau khi ta rời khỏi Cửu Sơn Tông... người khác sẽ không dám trị tội ngươi? Hoặc không chừng phải nịnh bợ ngươi?"
Hắn nhìn Lâm Bất Phàm, giọng điệu không hề có tình cảm.
Đừng thấy Lâm Bất Phàm xuất thân Ma Môn, giờ thì hắn thân là nô bộc của Trịnh Pháp.
Địa vị ở Cửu Sơn Tông lại còn có chút đặc biệt, chẳng phải mấy vị quản gia của Triệu phủ cũng là nô bộc hay sao?
"Ta..."
Mồ hôi lạnh toát ra trên mặt Lâm Bất Phàm, hiển nhiên là Trịnh Pháp đã nói trúng tâm tư thầm kín của hắn.
Hai đầu gối hắn quỵ xuống, cúi gằm mặt xuống mãi không nói được gì.
Trịnh Pháp nhìn hắn, hồi lâu không mở miệng.
Mồ hôi lạnh trên mặt hắn càng ngày càng nhiều.
"Đứng lên đi." Trịnh Pháp phất tay ra hiệu, bảo hắn đứng lên, xem như bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng. Lâm Bất Phàm nhìn Trịnh Pháp, trong ánh mắt có chút không dám tin.
"Ta người này không thích hành hạ ai." Trịnh Pháp nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Ta cũng không thích bày trò mập mờ, cái gì cũng sẽ nói thẳng cho ngươi biết." Trịnh Pháp vuốt ve hồn ấn trong tay, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi vẫn có những tâm tư nhỏ đó, ân, ta người này hay mềm lòng..."
Nguyên sư tỷ bên cạnh bĩu môi.
"Ta cho ngươi thống khoái."
Nguyên sư tỷ: "?"
"Nghe rõ chưa?"
"Rõ!" Lâm Bất Phàm vội đáp.
"Lần này đặc huấn đệ tử Cửu Sơn Tông, ngươi biết phải làm thế nào chứ?"
"Minh bạch!" Lâm Bất Phàm lớn tiếng nói: "Ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Nhìn bọn họ chậm rãi ra khỏi phòng, Nguyên sư tỷ hỏi: "Sư đệ, đệ thực sự định giết Lâm Bất Phàm này sao?"
"Sư tỷ, chỗ này không có gì khác, đệ tử đại tự tại Ma Giáo có rất nhiều."
Trịnh Pháp không để ý đến sự im lặng của Nguyên sư tỷ.
Hắn đi về phía đại điện của Bàng sư thúc.
Nguyên sư tỷ hỏi ở phía sau: "Sư đệ, đệ đi đâu đấy?"
"Ta có chuyện muốn thương lượng với Bàng sư thúc."
"Ta cũng đi!"
Trong đại điện, Bàng sư thúc nghe xong ý định của Trịnh Pháp thì há hốc mồm, có chút kinh ngạc.
"Ý con nói là... dùng linh phù trong phường thị để mua, không phải, treo thưởng... máu của đệ tử đại tự tại Ma Tông?"
"Đúng vậy."
"Hai lít máu của đệ tử đại tự tại Ma Giáo Trúc Cơ Kỳ có thể đổi được một trăm tấm huyền phẩm phù?"
"Chúng ta không lỗ đâu, huyền phẩm phù, một mai ấn phù có thể in ra một trăm tấm."
Trịnh Pháp tính toán: "Hai lít chính là hai trăm tấm, trừ đi giấy phù và mực thiêng tiêu hao thì ít nhất cũng có tầm mười linh thạch tiền lời."
Bàng sư thúc nghe xong lời này, từ từ ngậm miệng lại.
Hắn trầm tư một lát rồi nói: "Nếu nhiều linh phù như vậy thì giá cũng không phải giảm sao?"
"Cùng lắm là không có lời thôi, cái này treo thưởng... không phải do chúng ta khống chế hay sao? Đến lúc đó không làm nữa là được."
Trịnh Pháp giải thích.
Bàng sư thúc bị thuyết phục, hắn vuốt cằm, mở miệng: "Luyện Khí Kỳ ta không cần?"
"Sư thúc, uy hiếp lớn nhất trong Lôi Trì vẫn là đám Trúc Cơ Kỳ kia... Còn Luyện Khí Kỳ, đệ tử Cửu Sơn Tông của chúng ta chẳng lẽ kém cỏi đến thế sao?"
Trịnh Pháp muốn dùng treo thưởng để giảm thương vong cho đệ tử Cửu Sơn Tông.
Nhưng hắn cũng không phải gà mẹ mà có thể che chở hết cho đệ tử Cửu Sơn Tông được sao?
"Con nghĩ được vậy cũng tốt." Bàng sư thúc gật đầu, giọng có chút tán thưởng.
"Lý Nặc... Lý Nặc." Bàng sư thúc lắc đầu nói, nhìn Trịnh Pháp với ánh mắt có chút thưởng thức khó hiểu: "Ta nghe nói ban đầu con là người muốn cho hắn linh thạch để nghiên cứu, đến Chương sư điệt cũng không ngăn được."
"Ai mà ngờ được hắn lại thực sự làm ra chuyện lớn như vậy!"
Bàng sư thúc tức giận nói: "Cái Lý Nặc cha con này ở Cửu Sơn Tông luẩn quẩn mấy trăm năm rồi, bọn ta đám người già này thật là mù mắt, mù lòng!"
"Sư thúc, không thể nói thế được..."
"Đặc biệt là cái họ Hoàng kia! Cha Lý Nặc còn có chút quan hệ với ả!"
"... "
Trịnh Pháp nhếch mép, thật thà nói: "Sư thúc, mọi người trước đây không coi trọng Lý Nặc cũng là có thể thông cảm được. Nếu không phải bây giờ thì ta cũng sẽ không lấy cái thuật in phù này ra."
"... Đúng vậy, muốn tiền hay là muốn mạng, đệ tử Cửu Sơn Tông không ai ngu cả."
Trước kia thuật ấn phù không được hoan nghênh, là do cái thứ này sẽ làm mất kế sinh nhai của đại bộ phận đệ tử Cửu Sơn Tông.
Bây giờ tình thế và trước kia đã khác.
Một mặt, phương pháp bây giờ của Trịnh Pháp tương đương với việc mời lính đánh thuê để đối phó đại tự tại Ma Giáo.
Nói rõ hơn, là để cứu mạng của bọn họ.
Không ai có thể nói không được.
Mặt khác, đại tự tại Ma Giáo đã dán mặt, ngày càng trở nên đối địch.
Đa phần mọi người đều bận rộn cùng Ma Môn liều mạng.
Không rảnh để vẽ bùa.
Ví von một chút, nó tương đương với việc bình thường bạn chơi tự động hóa là phá chén cơm của công nhân.
Các cuộc đại chiến nổ ra thì công nhân đều ra tiền tuyến cả rồi, chơi tự động hóa là để bù đắp cho sự thiếu hụt sức lao động.
"Vậy con tìm đến ta là muốn hỏi chuyện gì?"
"Con sợ chọc giận quá đáng đại tự tại Ma Giáo."
Trịnh Pháp thành thật nói ra lo lắng của mình.
Cái thứ này quả thực quá là bất lợi đối với đại tự tại Ma Giáo rồi.
"Còn tội hay không tội thì bây giờ chúng ta có sự lựa chọn sao?" Bàng sư thúc giận nói: "Con tưởng rằng sư phụ con vì cái gì mà chết cũng không rời Cửu Sơn Tông sao?"
"... "
"Còn một vấn đề nữa, cái treo thưởng này đưa ra, có thực sự có người muốn liều mạng với đại tự tại Ma Giáo không?"
Bàng sư thúc liếc nhìn hắn, ánh mắt rất lạ.
"100 tấm huyền phẩm phù cùng mấy chục linh thạch, ai mà không động lòng?"
"... "
"Trịnh sư điệt, con không hiểu về đám tán tu kia." Bàng sư thúc thở dài: "Bọn họ a, nghèo đến mức rung động cả tim gan."
Trịnh Pháp gọi Dương sư huynh và những người khác đến, đem nội dung treo thưởng nói cho họ biết, bảo họ muộn một chút tuyên truyền trong phường thị.
"… Trịnh sư đệ, treo thưởng này không được công bằng lắm." Nào ngờ Dương sư huynh do dự mãi không chịu đi, còn tỏ ý muốn góp ý.
"Hả?"
"Đây là dành cho người bên ngoài, đệ tử Cửu Sơn Tông của chúng ta... có thể tham gia không?"
"... "
Trịnh Pháp nhìn Dương sư huynh.
Hắn nghĩ ra chiêu này không phải là vì không muốn để đám người này uổng công đi chịu chết sao?
Kết quả...
Dương sư huynh nhìn Trịnh Pháp, có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn nói lớn: "Trảm yêu trừ ma, từ trước đến nay là ước mơ của ta..."
"... "
Nhìn những người khác nhao nhao gật đầu, Trịnh Pháp không khỏi ôm trán nói: "Ai muốn đi Lôi Trì thì phải thông qua khảo nghiệm của hắn."
Hắn chỉ vào Lâm Bất Phàm bên cạnh.
Dương sư huynh và những người khác nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, ma quyền sát chưởng.
Lâm Bất Phàm: "... "
Điều mà Trịnh Pháp không ngờ tới là, ngay khi treo thưởng vừa đưa ra.
Đã có một người mà nhìn thế nào cũng không giống người quan tâm đến mấy đồng linh thạch đó tìm đến tận cửa.
"Trịnh đạo huynh!"
Nghe Bàng sư thúc nói Yến Vô Song muốn đến thăm, Trịnh Pháp có chút ngẩn ngơ.
"Yến đạo huynh." Trịnh Pháp nhiệt tình tiếp đón, có được tin tức của Trần Đình, vẫn là nhờ đối phương giúp đỡ."
"Các ngươi ở trong phường thị treo giải thưởng nói là thật?"
Yến Vô Song vừa đến liền hỏi về việc treo giải thưởng mới vừa được công bố.
"Thật là thật, có thể Yến đạo huynh ngươi..."
Người kia là ai?
Đệ tử chân truyền của Thiên Hà Phái.
Có thể thiếu chút tiền đó sao?
"Trịnh huynh ngươi có chỗ không biết, ta đây du lịch bốn phương, kết giao bạn bè có chung chí hướng, còn muốn thành lập tổ chức ở khắp nơi đều cần tiền." Yến Vô Song tức giận nói: "Ta đây là giật gấu vá vai a!"
"..."
Trịnh Pháp nghĩ tới, lúc đó người này lúc ngạnh kháng thiên lôi, bên trong áo choàng thật sự không có một mảnh áo nào.
Lúc đó hắn còn cảm thấy, đây là tục lệ của Thiên Hà Phái.
Bây giờ xem ra là vì nghèo?
Nghĩ thông suốt chuyện này, Trịnh Pháp nói với Yến Vô Song: "Treo giải thưởng là thật."
"Vậy được." Yến Vô Song trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Ta nếu... bắt sống cho ngươi, ngươi trả bao nhiêu?"
Trịnh Pháp giật mình.
Hắn nhìn khuôn mặt đoan chính, một vẻ chính trực của Yến Vô Song.
Ngươi chính là kẻ buôn người ma nô tội ác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận