Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 50: Tiễn đưa (length: 10927)

"Giáo sư Bạch, cái Định Luật Tam Tử Phù của ngươi lợi hại thật đó!"
Hai ngày sau, khi đến nhà lão Bạch, Trịnh Pháp không nhịn được khen ngợi Bạch Nguyên Anh.
Lão già này, vác mình mà làm một vố lớn.
"Cũng có chút tâm đắc thôi, có chút tâm đắc!"
Lão Bạch khoát tay, ngữ khí có vẻ khiêm tốn, nhưng trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Trịnh Pháp nhìn cái vẻ đắc ý vênh váo của lão Bạch, bỗng nhiên lấy từ trong ba lô ra cuốn sổ ghi chép kia.
"Giáo sư Bạch, liên quan đến Định Luật Tam Tử Phù có chút vấn đề, trong ghi chép ta chưa hiểu, có thể hỏi người sáng tạo ra nó chút được không?"
Trịnh Pháp mặt đầy chân thành thỉnh giáo.
"Ngươi nói đi!" Lão Bạch cong môi, ngả ra sau ghế, lộ rõ vẻ bá đạo.
"Trong Tam Tử Phù, ngoài Ngũ Hành Tử Phù ra thì hai loại tử phù còn lại mỗi loại có bao nhiêu cái?"
"... " Lão Bạch nhếch miệng, trầm mặc hồi lâu mới nói: "... Không chắc, còn cần thêm nhiều đồ phù để nghiên cứu."
"Vậy những tử phù này có giới hạn không?"
"... Cũng không chắc."
"Tác dụng của hai loại tử phù còn lại đâu?"
"... Không chắc."
Trịnh Pháp chậm rãi đặt tay lên cuốn sổ, ánh mắt sâu xa, nhìn thẳng lão Bạch.
Lão Bạch từ từ ngồi thẳng dậy, vẻ đắc ý trên mặt dần biến thành xấu hổ.
"Cái này....đều là do tính toán mà ra kết quả." Lão Bạch nói nhỏ, như đang ủy khuất giải thích: "Thời gian ngắn ngủi thế này, ta cũng chưa từng tiếp xúc với linh khí linh phù thật sự, ta nhìn ra cái gì chứ?"
Trịnh Pháp mở cuốn sổ ghi chép, phát hiện giọng điệu lão Bạch dùng trong ghi chép phần nhiều là đoán mò. Lão Bạch do dự một hồi, bỗng nhiên lại lên tiếng: "Thật ra, trước đó Linh Vũ có một suy đoán, ta thấy khá có ý."
"Hả?"
Trịnh Pháp nhìn Đường Linh Vũ, sắc mặt cô hơi đỏ, có vẻ hơi ngượng, miệng nhỏ còn nói: "Em chỉ là đoán thôi mà."
"Suy đoán gì? Nói thử xem?"
Trịnh Pháp rất tò mò, ý tưởng gì mà khiến lão Bạch cũng cảm thấy có chút ý tứ.
"Linh Vũ chẳng phải học máy tính sao, cô ấy nghĩ nói cho cùng, linh phù là quá trình người ta đối thoại với trời đất, chuyện này giống với sự tương tự giữa các phần cứng của máy tính."
Trịnh Pháp hơi ngạc nhiên, anh dường như đã hiểu suy đoán của Đường Linh Vũ là gì rồi.
"Dấu hiệu?"
Trịnh Pháp chợt nhớ ra, lúc trước sư tỷ Chương từng nói chuyện với anh về bản chất phù văn, cho rằng phù văn là quỹ tích linh khí lưu động, nhưng có người lại gọi phù văn là đạo văn.
"Đúng!" Lão Bạch vỗ tay nói: "Linh Vũ, em nói đi xem nào?"
Nhìn thấy Trịnh Pháp ánh mắt tò mò, Đường Linh Vũ lại không hề xấu hổ, cô giải thích với Trịnh Pháp: "Theo sự miêu tả của anh, trong mắt em, bản chất linh phù chính là dùng thần hồn hoặc linh lực điều khiển vạn vật."
"Em nghĩ, liệu nguyên phù có thể xem như một hàm số không?"
"Ba loại tử phù, thực chất là ba loại câu lệnh có tác dụng khác nhau, tỉ như Ngũ Hành Tử Phù, liệu có thể xem nó như là một câu lệnh điều động để nói cho trời đất ta cần loại linh khí nào."
"Hai loại tử phù còn lại, có lẽ sẽ có tác dụng khác, ví như một cái là phụ trách suy luận tính toán, một cái là liên kết để tương thông với trời đất vạn vật... ."
Giọng của Đường Linh Vũ càng ngày càng nhỏ, có vẻ không tự tin lắm, cuối cùng cô bổ sung một câu: "Em chỉ đoán mò thôi."
Trịnh Pháp và lão Bạch đều cười.
"Rất có ý! Nếu nó thành công, thì đây sẽ là định luật thứ hai về phù đạo nhà Đường đấy!" Lão Bạch vừa cười vừa nói.
Trịnh Pháp cũng gật đầu, nhìn Đường Linh Vũ ánh mắt có chút khuyến khích. Ý nghĩ này đương nhiên còn non nớt, và cần rất nhiều sự hoàn thiện cùng kiểm chứng. Nhưng không phải là không có chút khả năng nào.
Mà Trịnh Pháp và lão Bạch đều biết, Đường Linh Vũ luôn luôn không tự tin cho lắm.
Chính sự không tự tin đó, khiến Đường Linh Vũ luôn rất cố gắng.
Thật ra Trịnh Pháp hay lão Bạch đều cảm thấy cô em này đã giúp đỡ rất nhiều rồi.
Nhưng Đường Linh Vũ có vẻ không tự biết được tiền lực của mình.
Nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Trịnh Pháp và lão Bạch, mắt Đường Linh Vũ cúi xuống, thần sắc lại vui vẻ linh hoạt.
Định luật thứ hai của phù đạo nhà Đường đương nhiên vẫn chỉ tồn tại trong phỏng đoán.
Nhưng định luật thứ nhất của phù đạo nhà Bạch, giờ cũng được sửa thành Định Luật Tam Tử Phù (bản không hoàn chỉnh). Nói thật thì cái này có chút niềm vui bất ngờ, nhưng mặt khác, nó lại mang đến nhiều bí ẩn hơn.
Nhưng sau khi được lão Bạch khuyên nhủ, Trịnh Pháp cũng không còn nôn nóng nữa.
Ít nhất họ đang từng chút một làm lộ ra bản chất phù đạo.
"Đúng rồi, giáo sư Bạch, trước đó ông nói đến kinh thành để xem người sắp qua đời kia, thế nào rồi?"
Lúc đó là lão Bạch tự mình đi, dù sao Trịnh Pháp với người đó cũng không quen biết, với lại bệnh nhân nặng có lẽ không muốn ai quấy rầy nên họ cũng không tiện tự tiện đến.
"Không gặp được." Ngữ khí lão Bạch có chút kỳ quái: "Ta còn bỏ lỡ tang lễ của nàng do nàng tự làm cho mình."
"... Tự mình làm tang lễ?"
Trịnh Pháp có cảm giác mình nghe không hiểu tiếng Hán.
"Đúng vậy, người đó nói tranh thủ lúc còn sống làm tang lễ cho mình, nghe nói khung cảnh khóc thảm thiết lắm đấy..."
"... "
"Hiện giờ ra sao rồi?"
Lão Bạch lấy điện thoại ra, mở danh sách theo dõi trên app video ngắn, chọn một video blogger.
"Ôi."
Trịnh Pháp và Đường Linh Vũ cùng nhìn, liền thấy trên màn hình một bà lão mặc áo khoác quân đội màu xanh, đeo kính râm, tóc bay tung, cười ha hả, cưỡi mô tô màu đen, gầm rú trên cánh đồng bát ngát."Đây là... "
"Đi du lịch khắp thế giới chứ sao."
Trịnh Pháp giờ mới hiểu, vì sao lão Bạch lại nói không gặp được người đó rồi.
"Giáo sư Bạch, vị này làm nghề gì vậy?"
Đôi mắt Đường Linh Vũ long lanh nhìn bà lão trên màn hình, có vẻ có chút ngưỡng mộ, trong tưởng tượng của cô, mình có lẽ cũng là người như thế này.
"Chẳng phải Trịnh Pháp nói cần chuyên gia nông nghiệp sao?" Lão Bạch giải thích: "Vị này làm nghiên cứu nông nghiệp cả đời, không kết hôn, không con cái, chỉ cắm cúi làm."
"... Khí chất này, có vẻ không giống lắm?"
Trịnh Pháp lại nhìn màn hình, không khỏi hơi nghi ngờ.
"Người ta nói, đã quê mùa cả đời rồi, sắp chết đến nơi rồi, dù sao cũng phải thời trang lên chút chứ." Lão Bạch thở dài: "Lão phản nghịch rồi."
"... "
"Giáo sư Bạch, quan hệ giữa ông và bà ấy thế nào?"
Nghĩ đến tuổi tác hai người, rồi nhìn bà lão tư thế hiên ngang trong màn hình, Trịnh Pháp không khỏi liên tưởng đến chuyện hơi mờ ám.
"Trước đó chúng ta ở kinh thành, có tham gia nhóm hẹn hò tuổi già dành cho tầng lớp tri thức." Lão Bạch có vẻ tiếc nuối: "Gặp được nàng."
"Thích?"
"... Có chút."
"Bà ấy cự tuyệt?" Trịnh Pháp hỏi tiếp.
"... " Lão Bạch thở dài: "Người ta đâu có đến hẹn hò! Nàng nói mình không muốn kết hôn, mẹ nàng ép đi nói chuyện gì mà tuổi già không có ai chăm sóc."
"Lúc đó bà ấy bao nhiêu tuổi?"
"58."
Trịnh Pháp im lặng, 58 tuổi còn bị giục cưới, thảo nào già rồi nổi loạn.
"Bà ấy còn nói, thôi lần này chết sớm thì mẹ bà ấy cũng không cần lo lắng nữa." Lão Bạch thở dài, có vẻ vẫn còn tiếc nuối mối tình xưa.
"Hai người các ngài...."
"Không thành bạn đời thì vẫn có thể làm bạn già chứ? Mấy ngày nay ta vẫn liên lạc với bà ấy, có điều bà ấy đang trên đường, phải về chậm." Lão Bạch lại ấn vào danh sách trò chuyện trên app: "Hả? Nàng về rồi à?"
Ông nhìn tin nhắn, ngẩng đầu nói với Trịnh Pháp: "Tháng sau bà ấy sẽ đến tỉnh."
Phần còn lại, ông không nói, nhưng trong ánh mắt hàm chứa sự cầu khẩn, Trịnh Pháp đã hiểu. Anh nhìn máy tính trên tay mình, lên tiếng: "Nếu có thể giúp gì, tôi sẽ cố gắng."
Huyền Vi Giới, hôm nay là ngày sư tỷ Chương rời tông.
Cô không đi một mình.
Lần này đi Thái Dương quận, cô còn mang theo một nhóm đệ tử dưới trướng.
Nếu sư tỷ Chương đi một mình thì đương nhiên càng nhanh càng tốt.
Nhưng mang theo những đệ tử này, vì sự an toàn cô vẫn lựa chọn phi toa của tông môn, đây cũng là một loại thuyền mà tu sĩ thường dùng, hình thoi, tốc độ nhanh gấp năm sáu lần so với thuyền đón khách, nhưng sức chở người lại ít hơn rất nhiều.
Một đám người đứng trên bến tàu, sư tỷ Chương đứng trước tất cả.
Giờ khởi hành đã qua.
Nhưng sư tỷ Chương vẫn không khởi hành, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, có vẻ đang đợi ai đó.
Vài đệ tử thấy có chút kỳ lạ, nhưng không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm những người bên cạnh:
"Sư tỷ Chương đang đợi ai thế?"
Phải biết, sư tỷ Chương là người sấm rền gió cuốn, nói đi là đi.
Ai có thể, không phải, ai dám để cô đợi chứ?
Thế mà lúc này cô lại đứng trên bến tàu đã lâu, hình như còn cam tâm đợi thêm mấy canh giờ nữa.
Người đệ tử kia liếc nhìn về phía xa, miệng khẽ nhép. Bụi đất tung bay, thân ảnh Trịnh Pháp từ xa vội vã đến.
Trên chân dán Giáp Mã Phù, nhanh như ngựa phi, chạy đến bến tàu nhìn thấy nhóm người của sư tỷ Chương, anh mới an tâm: "Sư tỷ!"
Anh gọi sư tỷ Chương.
Sau lưng Trịnh Pháp, còn có anh em Thất thiếu gia, bọn họ cũng quen sư tỷ Chương, nghe Trịnh Pháp nói sư tỷ muốn đi Thái Dương quận, nên chạy đến tiễn.
Sư tỷ Chương nhìn thấy vẻ mặt vội vã quần áo xộc xệch của anh, không khỏi mím môi cười.
Sau lưng những đệ tử kia ánh mắt chạm nhau hai lần, trong mắt tất cả đều là vẻ ngầm hiểu.
"Ta tới chậm..."
Trịnh Pháp có chút ngượng ngùng nói, còn mở miệng muốn giải thích điều gì đó.
Chương sư tỷ phất phất tay, trực tiếp ngắt lời hắn: "Ta biết ngươi."
Trịnh Pháp khẽ giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, đem quyển sách trong tay đưa cho Chương sư tỷ.
"Tam Tử Phù Định Luật? Cho ta?"
Chương sư tỷ cúi đầu, nhìn một chút tên sách, lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Pháp.
"Ừm, mặc dù còn chưa hoàn thiện, nhưng có lẽ đối với sư tỷ có chút trợ giúp." Trịnh Pháp nói: "Sư đệ chính là sao chép quyển sách này, mới suýt nữa bỏ lỡ việc ta tiễn đưa sư tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận