Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 98: Hoạt bát (length: 11909)

Trịnh Pháp tiến lại gần mấy bước, nhìn xem tài xế dỡ hàng.
Một trong số xe là cây nông nghiệp.
Còn rất nhiều rau quả.
Có chút là loại mùa đông thường thấy, như cà rốt, củ cải trắng, su hào các loại.
Cũng có chút cà chua các thứ, đại khái là từ nhà kính đưa đến.
Còn có một ít hạt giống, nhiều nhất là các loại giống lúa.
Điền lão sư đã sớm tiến lên đón, nàng một bao một bao nhận lấy rau quả và hạt giống, mỗi bao đều phải tỉ mỉ xem xét mới gật đầu, cả một xe toa thu hoạch, nàng cũng không hề mất kiên nhẫn.
Có lúc nàng sẽ lắc đầu với Trịnh Pháp hai người, nhưng cũng không làm khó tài xế dỡ hàng, chỉ là để sang một bên, ý nói bao đồ này không quan trọng.
Còn hai xe khác là một số dụng cụ thí nghiệm.
Chiếm nhiều chỗ nhất trên xe là bàn thí nghiệm.
Còn có chút dụng cụ lặt vặt khác.
Kính hiển vi, máy ly tâm, cân... Đây chỉ là những thứ Trịnh Pháp nhận ra.
Còn mười mấy thùng thiết bị khác.
"Yên tâm đi." Bạch lão đầu ở bên cạnh nói: "Tiểu Điền lo giấy tờ hàng hóa, tự mình liên hệ người, Linh Vũ không bị thiệt đâu."
"Ta không lo nàng bị thiệt." Trịnh Pháp lắc đầu nói: "Ta lo nàng tiêu nhiều tiền quá."
"Cái này... ta không khuyên được." Bạch lão đầu im lặng một hồi, có vẻ hiểu Trịnh Pháp đang nói gì, một lúc sau ông mới lên tiếng: "Chỉ có ngươi mới khuyên được thôi."
"Đã tốn bao nhiêu tiền?"
Trịnh Pháp đi vào trong nhà, tìm Đường Linh Vũ người đang cố ý trốn tránh hắn để hỏi. Rõ ràng Đường Linh Vũ là người tiêu tiền, nhưng lúc này biểu hiện lại có chút lo lắng.
"Không nhiều lắm..."
Trịnh Pháp nghe vậy khẽ thở dài.
Hắn vừa mới hỏi Điền lão sư rồi, ba xe hàng này trị giá ít cũng phải hàng chục triệu.
Nghe hắn thở dài, Đường Linh Vũ lập tức giải thích:
"Ta không có xin tiền ba mẹ! Ta dùng toàn tiền của ta thôi."
"Tiền của ngươi?"
Trịnh Pháp nghe vậy có chút mơ hồ, nhà Đường Linh Vũ đúng là có tiền, nhưng Đường Linh Vũ lại là người không thích tiêu tiền.
Cái thẻ dùng để tiêu vặt kia, nhiều nhất cũng chỉ vài chục vạn.
Nếu so với mấy người có tài sản tương đương với Đường cha, thì kiểu phú nhị đại như Đường Linh Vũ đây đã gọi là tiết kiệm rồi.
Thậm chí có thể nói một tiếng là được gia giáo tốt.
"Tiền mừng tuổi của ta." Đường Linh Vũ có vẻ thấy hắn không tin còn nói thêm: "Các trưởng bối cho, trước kia không có nhiều vậy, sau này nhà ngày càng giàu, dần dần mới nhiều hơn một chút."
"...Còn lại bao nhiêu?"
"Còn... Ta vốn không quản số tiền này, vẫn để trong thẻ, hai ngày nay mới nhớ lại, ngươi còn muốn mua gì nữa không?"
Thấy nàng còn muốn tiêu tiền.
Trịnh Pháp vội vàng cự tuyệt.
"Ngươi... không vui sao?"
Thấy biểu hiện của hắn không được vui vẻ, Đường Linh Vũ lo lắng hỏi.
"Đường Linh Vũ."
"Ừm?" Nghe Trịnh Pháp trịnh trọng gọi tên mình, Đường Linh Vũ giật mình. "Ta vô cùng vô cùng cảm kích ngươi đã tin tưởng ta như vậy, và cảm kích ngươi bất kể giá nào ủng hộ viện dưỡng lão."
Vẻ mặt Trịnh Pháp rất chân thành.
Nhưng sắc mặt Đường Linh Vũ có chút ủ rũ.
Dường như biết Trịnh Pháp sau đó sẽ nói điều gì không để nàng được vui.
"Nhưng ta..." Trịnh Pháp như đang cố sắp xếp lời mình nói: "Ta vẫn muốn nói cho ngươi, có lẽ ngay từ đầu ta và ngươi giao du là vì muốn nhờ vả ngươi."
Hắn nhớ lại lúc trước mình tìm đến Đường Linh Vũ, có lẽ là vì cái áo thi đấu phù đồ thật giả kia, muốn tìm nàng thỉnh giáo.
"Ngươi có lẽ là vì trà sữa, mà dần dần thân với ta."
"Ừm."
Có lẽ cũng nhớ đến lần gặp nhau đầu tiên, Đường Linh Vũ trên mặt cũng nở một nụ cười.
"Nhưng chúng ta quen biết lâu như vậy rồi." Trịnh Pháp nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra những lời trong lòng: "Ta đã sớm coi ngươi là đạo hữu."
"Đạo hữu?"
"Đúng, đạo hữu." Trịnh Pháp gật đầu nói: "Cho nên Đường Linh Vũ..."
"Ừm?" Vẻ mặt Đường Linh Vũ có chút mê man.
Trịnh Pháp nói chuyện cũng rất chậm, hắn vốn không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình.
Nhưng Đường Linh Vũ cô nàng này... không nói rõ ra thì hình như lại không được.
"Có lẽ, trong cuộc sống trước đây của ngươi, vì một vài chuyện, ngươi cần phải làm một đứa con có ích cho gia đình, phải làm một học sinh khiến cha mẹ tự hào."
"Nhưng ở chỗ ta ngươi không cần phải thế, ngươi không cần phải nghĩ mình có ích hay không với ta, có ích hay không với viện dưỡng lão..." Trịnh Pháp nghĩ đến những lựa chọn của Đường Linh Vũ từ trước đến giờ: "Học máy tính cũng được, tiêu tiền cũng được, ta đều rất cảm..."
"Nhưng ta vẫn muốn ngươi hiểu rõ."
"Ừm..." Đường Linh Vũ ngơ ngác nhìn Trịnh Pháp, có vẻ không ngờ hắn lại đột nhiên nói ra một tràng như vậy.
"Ngươi rất tốt, ngươi không cần phải nghĩ cách đạt được một kết quả tốt đẹp, cho ta hay bất kỳ ai để mà kiếp sau sống tốt." Trịnh Pháp nhìn Đường Linh Vũ.
Đây là một cô gái sống rất nhiều năm với người mẹ không mấy bình thường ở bên cạnh. Đây là một cô gái chưa từng có bạn bè tri kỷ.
Cho nên nàng mới lo được lo mất, lại quá mức quan tâm đến người khác khi giao thiệp.
Thậm chí là cái kiểu cố gắng không màng giá nào.
Mấy ngày nay, những gì Đường Linh Vũ chọn, từ trước đến nay đều vô thức biến mình thành "có ích".
"Ngươi đã giúp ta rất nhiều, thật sự rất giúp đỡ." Trịnh Pháp tiếp tục nói: "Nhưng ta vẫn muốn nói... Không biết từ bao giờ, cho dù ngươi không có tiền, không chọn máy tính, ta vẫn nguyện cùng ngươi đồng hành trên con đường tu tiên này."
"Ừm." Đường Linh Vũ khịt mũi một cái, nhẹ nhàng đáp lời.
"Ít nhất là trong viện dưỡng lão." Trịnh Pháp nhẹ giọng nói: "Cho dù không có Ngự Phong Thuật, ngươi vẫn tự do."
"Linh Vũ đã thay đổi."
Bạch lão đầu nhìn Trịnh Pháp, lại nhìn Đường Linh Vũ đang cùng Điền lão sư làm thí nghiệm ở đằng xa, bỗng nhiên đưa ra một kết luận.
"Hả?"
Trịnh Pháp có chút ngạc nhiên, lão nhân này thật sự rất nhạy bén.
"Trước kia con bé này, nhìn vào mắt ngươi như một con chó hoang vô cùng đáng thương vậy."
"... "
"Mỗi khi nhìn ngươi, trong mắt như nói: 'Đừng bỏ rơi ta'."
Trịnh Pháp không hiểu sao thấy lão nhân này miêu tả chuẩn xác ghê.
"Còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ vẫn là một con chó con, thấy ngươi thì cái mông phía sau nó như mọc đuôi ra vậy."
"Hả?"
"Trong mắt lại không còn sợ sệt nữa." Bạch lão đầu bĩu môi: "Chỉ toàn là cười ngây ngô thôi."
"Không sao đâu." Bên kia, Điền lão sư và hai người đi về phía Trịnh Pháp: "Theo kết cấu tế bào, mấy loại cây này không có biến đổi lớn gì."
Trịnh Pháp nghe vậy cũng không thấy thất vọng.
Hai ngày nay, bọn họ đã làm thí nghiệm nhiều lần với những hạt giống này.
Từng lá bùa Trường Thanh biến thành từng gốc rau, quả, ngũ cốc, hoa màu.
Số loại đã thí nghiệm cũng lên đến mấy trăm, hơn ngàn loại.
Phần lớn đều có hình dáng tráng kiện hơn so với khi không ở môi trường có linh khí, nhìn cũng tươi tắn hơn.
Nhưng quan sát bằng Động Hư Linh Nhãn thì không thấy chứa linh khí.
Quả nhiên, Điền lão sư lấy một ít mẫu vật quan sát tỉ mỉ, rồi kết luận, những thứ này chỉ là rau quả bình thường, không có mọc ra kết cấu gì đặc biệt.
"Nói vậy, hoặc là cây nông nghiệp hiện đại không có thiên phú trở thành linh thực." Bạch lão đầu nhíu mày phân tích: "Hoặc là, như Tiểu Điền nói, vẫn còn một số điều kiện đặc biệt."
Mọi người nhất thời im lặng.
Kết quả của những thí nghiệm này chắc chắn không thể gọi là tốt.
"Tốt rồi! Làm nghiên cứu thì từ từ, tu tiên còn nhiều thời gian, không cần gấp gáp!" Điền lão sư vỗ tay một cái: "Vừa vặn, mùa đông hiếm khi có nhiều rau quả như vậy, ta đi nấu một bữa cơm, chúng ta ăn uống thật vui vẻ nhé."
Nghe nàng nói vậy, ba người còn lại không khỏi mỉm cười.
Trịnh Pháp nhìn Đường Linh Vũ, thấy nàng cười đặc biệt vui vẻ tùy ý, trong lòng không khỏi ấm áp.
Đường Linh Vũ dường như nhận ra ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên nhô bụng nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, giống như đang nói mình đói rồi.
Vẻ mặt hoạt bát rạng rỡ.
"Tiểu Điền, tay nghề của cô lại tiến bộ rồi?"
Bạch lão đầu cho một miếng dưa chuột vào miệng, bỗng nhiên trợn to mắt hỏi. "Chỉ được cái nịnh bợ người khác thôi!" Điền lão sư dùng đũa gõ vào người ông, mắng: "Mấy đứa nhỏ còn ở đây đó!"
"Không phải..."
"Điền lão sư, thật đấy ạ!" Trong giọng của Đường Linh Vũ có vẻ ngạc nhiên hơn Bạch lão đầu rất nhiều: "Ngon quá! Ngon hơn tất cả các món ăn trước đây của cháu!"
Điền lão sư thấy vẻ mặt nàng không giống làm bộ, liền đưa đũa gắp một món bỏ vào miệng.
Nàng nhẹ nhàng nhai hai lần, mí mắt giật một cái.
Nàng không nói gì, mà nếm hết mấy món còn lại, một lúc lâu sau mới buông đũa, ánh mắt nghiêm túc: "Không phải công lao của ta."
"...Là... linh khí?"
Bạch lão đầu lập tức hiểu ra.
"Đúng, gia vị trong bếp ở viện dưỡng lão đều không đầy đủ." Điền lão sư giải thích: "Tay nghề của ta cũng không thể tiến bộ nhanh đến vậy được."
Trịnh Pháp gắp một miếng cà chua bỏ vào miệng, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn trước kia không nhận ra đồ ăn của Huyền Vi Giới có thể ngon hơn một chút.
Chủ yếu là sản phẩm hai bên hình như chỉ khác biệt chút ít.
Bây giờ có sự so sánh mới thấy linh khí thật sự làm tăng cảm giác và hương vị của rau quả.
Vậy hóa ra món Trư Thảo Diệp trước kia hắn ăn cũng là phiên bản nâng cấp?
Nếu không có linh khí, món kia còn khó ăn đến mức nào nữa...
Chưa bồi dưỡng ra được linh thực, nhưng cũng có chút niềm vui bất ngờ.
"Trịnh Pháp!" Đường Linh Vũ đột nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Cái này đáng tiền!"
"Ta biết." Trịnh Pháp cũng nghĩ đến điều này, bất quá sản lượng của hắn cũng có hạn."Rất đáng tiền!"
Gặp hắn không để ý lắm, Đường Linh Vũ kiên trì nói: "Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, so với các ngươi tưởng tượng đều đáng tiền hơn!"
Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Pháp cùng Bạch lão đầu liếc nhau, đều hứng thú.
Tiểu phú bà nói rất đáng tiền, vậy thì không phải là bình thường đáng tiền."Nói như thế nào?"
"Có một số nhà hàng cao cấp, sẽ cần một số nguyên liệu nấu ăn mà nơi khác không có, càng trân quý càng tốt." Đường Linh Vũ giải thích nói: "Nhưng kỳ thật chưa chắc đã ngon."
Trịnh Pháp nhìn một lượt đồ ăn đầy bàn.
Hiểu rõ ý của Đường Linh Vũ. Mấy món này, thứ nhất, là viện dưỡng lão độc nhất vô nhị.
Thứ hai, là thật sự rất ngon!
Quả là đòn đánh vào chỗ yếu a!
"Ta gọi điện thoại cho cha ta hỏi thử!"
Đường Linh Vũ cầm điện thoại đi đến chỗ xa hơn nói chuyện.
Nàng mở chế độ rảnh tay, điện thoại rất nhanh liền được kết nối.
"Ngoan bảo! Nhớ cha rồi hả?" Một giọng nói trung niên hơi béo truyền đến.
"Cha! Có một chuyện làm ăn, con muốn hỏi cha chút!" Đường Linh Vũ hơi đỏ mặt, ngắt lời cha mình.
"Ngươi là ai? Sao ngươi có điện thoại của con gái ta?"
Người đối diện lập tức nghiêm túc.
"... Cha!"
"Con gái của ta trước giờ không có hứng thú với kinh doanh!"
...
Một bên, Bạch lão đầu, người có con gái còn lớn hơn Đường Linh Vũ hai vòng bĩu môi nói: "Đó là vì con gái của hắn chưa gặp tóc vàng."
"Thật sự gặp rồi, đừng nói làm ăn, sinh con cũng có hứng thú." Bạch lão đầu lúc nói câu này, nghiến răng nghiến lợi.
"Ta hiện tại có hứng thú!"
"Ngươi xem!" Bạch lão đầu lập tức nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận