Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 116: Ăn chính mình (length: 12583)

Tiêu Ngọc Anh vừa đi ra Bách Bảo Điện, liền nhìn thấy cửa cung này mở rộng, chúng thần cúi đầu một cách kỳ lạ.
Tình hình này chỉ kéo dài một lát liền biến mất rồi.
Tiêu Ngọc Anh đứng tại cửa Bách Bảo Điện, nhìn xem đại điện đang đóng chặt cửa, lại nhìn xem mười hai tòa tượng thần cao ngất ở trong Bách Bảo Điện, ánh mắt lộ chút suy tư.
Nàng tiến lên hai bước, trong tay vận dụng linh lực, đẩy cánh cửa điện này.
Cửa điện không nhúc nhích chút nào.
Xung quanh không ai thấy cảnh này, chỉ có Tiêu Ngọc Anh đứng ở cửa đại điện, lặng lẽ trầm tư.
...
Trịnh Pháp tự nhiên không biết dị tượng trong Thiên Cung.
Hắn đang nhìn cái mầm non đỏ rực trong đan điền của mình mà phát sầu.
Theo thuật của Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp, một khi mở ra lôi điền, linh lực trong cơ thể hắn sẽ hóa thành lôi chủng, sinh trưởng trong lôi điền.
Nhưng vị khách không mời mà đến này lại cực kỳ bá đạo, vừa xuất hiện liền thôn tính linh lực trong đan điền của hắn.
Hoàn toàn không cho những linh lực kia ngưng kết thành lôi chủng cơ hội.
Thậm chí, linh mầm này vô cùng tham lam, mỗi lần Trịnh Pháp hô hấp thổ nạp hấp thu linh khí đều biến thành chất dinh dưỡng của nó...
Đến bước này, Trịnh Pháp đã có thể xác định:
Thần Tiêu Ngự Lôi Chân Pháp của mình thật sự đã luyện sai lệch.
Hắn sợ tẩu hỏa nhập ma, dứt khoát không tu luyện nữa, nghĩ đến khi ra Thiên Bi Giới sẽ hỏi sư tôn và sư tỷ.
Khi Trịnh Pháp xuất hiện lại trong Thiên Cung ở Thiên Bi Giới, thiên cung này đã không còn chút dị trạng nào.
Hắn không hề phát hiện mình đã vào Bách Bảo Điện, liền xem các loại linh tài cùng giá cả trên một ngọc bích.
Bí pháp mà sư tôn truyền cho hắn còn cần mấy loại linh tài, như cửu thiên lôi quả chẳng hạn.
Hắn còn vài ngày công điểm, định xem có thể đổi thêm được loại nào không.
"Cửu thiên lôi quả: Một ngàn ngày công."
"1500 thiên công..."
"800 thiên công..."
Tìm mấy loại linh tài cần thiết, thấp nhất đều phải 800 thiên công.
Sau khi đổi đan dược Dương Lôi Chu ngàn năm, chắc hẳn trong Phong Thần Sách của hắn chỉ còn lại hơn 400 thiên công...
Hả?
Phong Thần Sách sao lại biến thành màu vàng rồi?
...
Việc Phong Thần Sách không hiểu sao thăng cấp thành kim sách càng khiến Trịnh Pháp khó hiểu, hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đại khái xác định là do linh mầm trong đan điền của mình gây ra.
Xem ra món đồ này có lai lịch lớn...
Mở kim sách ra, biến đổi rõ rệt nhất là diện tích lãnh thổ của Trịnh Pháp đã từ năm ngàn dặm thành vạn dặm.
Việc diện tích này tăng lên khiến Trịnh Pháp hơi khó hiểu...
Theo lời Yến Vô Song trước đó, trúc sách là thần vị năm mươi dặm, đồng sách là năm trăm dặm, ngân sách là năm ngàn dặm, đều là tăng gấp mười lần, diện tích càng tăng gấp trăm lần.
Vậy mà, từ ngân sách biến kim sách lại chỉ tăng gấp đôi?
Thiên Bi Giới này sao lại càng ngày càng keo kiệt thế này?
Trịnh Pháp bỗng nhớ lời Yến Vô Song lúc trước, Thiên Bi Giới chỉ là một tiểu thế giới, trong lòng hắn bỗng có chút minh ngộ, e là do không đủ tài nguyên rồi.
Như vậy, diện tích tối đa của Thiên Bi Giới cũng chỉ lớn bằng một hành tinh trong thế giới hiện đại?
Hắn mở Phong Thần Sách ra, phát hiện lãnh thổ của mình quả thực đã lớn thêm bốn lần.
Có thêm người, hắn liền có thêm sức mạnh.
Thiên Kiếp Lôi Phù của hắn vẫn chưa dùng hết!
Thần hồn của hắn tiếp xúc Phong Thần Sách, liền có minh ngộ rằng, vì Phong Thần Sách thăng cấp nên hắn có thể ở lại Thiên Bi Giới thêm một tháng nữa.
Vậy thì còn gì phải nói?
Bắt đầu tăng ca!
...
Yến Vô Song và Sở Thiên Khuyết tụ họp trong Thiên Cung.
"Lần này ta được 120 ngày công." Yến Vô Song nói trước.
"Ta chỉ được hơn 70, sư huynh công ngày một nhiều hơn đấy!" Sở Thiên Khuyết thở dài: "Sư huynh chẳng lẽ... đã lĩnh ngộ thiên kiếp lôi pháp?"
"Lĩnh ngộ thì chưa, có chút tâm đắc thôi."
Yến Vô Song khiêm tốn nói, nhưng trên mặt không giấu được vài phần đắc ý.
"Đáng tiếc..."
Sở Thiên Khuyết ban đầu còn cười, sau lại khẽ thở dài.
Lời chưa dứt, nhưng cả hai người kia đều hiểu hắn đang tiếc gì.
"Không cần đáng tiếc, ta không bằng Tiêu Ngọc Anh vốn là chuyện bình thường..." Yến Vô Song ngược lại nghĩ thông suốt: "Chẳng phải ngay cả Trịnh Pháp là người tài năng hơn người, lần này cũng không bằng sao?"
"Cũng đúng, Trịnh Pháp còn đáng tiếc hơn, nếu không phải tu vi chênh lệch..." Sở Thiên Khuyết gật đầu: "Không đúng, Yến sư huynh, ngươi đây là cười trên nỗi đau của người khác à?"
Yến Vô Song vội khoát tay: "Ngươi không hiểu, Trịnh đạo hữu có thể còn bất phàm hơn các ngươi nghĩ, không biết vì sao, Hàn lão rất coi trọng hắn."
"... "
"Nghĩ đến hắn cũng thua trong tay Tiêu Ngọc Anh, trong lòng ta thật sự thoải mái hơn nhiều..."
"Ta hiểu, đây chính là cười trên nỗi đau của người khác..."
...
Mấy người đi ra khỏi Thiên Bi, liền thấy một bóng người đứng dưới Thiên Bi, hình như đang nhìn bảng xếp hạng trên đó.
Không ai khác chính là Linh Diệp tiên tử Tiêu Ngọc Anh.
Thấy có người đi ra, Tiêu Ngọc Anh còn nhìn qua hướng này, như thể đang đợi ai đó vậy.
Ba người Yến Vô Song nhìn lên Thiên Bi, Quả nhiên, tên của Tiêu Ngọc Anh lúc này đã ở vị trí cao nhất.
Tên Trịnh Pháp bị nàng đặt xuống dưới.
Dù đã sớm đoán trước, Yến Vô Song trong lòng vẫn không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn nhìn tên mình, rồi dẫn hai người Sở Thiên Khuyết đi ra phía ngoài Lôi Trì.
Đi nửa đường, Yến Vô Song bỗng dưng dừng bước, nhíu mày.
"Yến sư huynh?"
"Các ngươi nói xem, Tiêu Ngọc Anh đang đợi ai vậy?"
"Đợi ai?"
Sở Thiên Khuyết ngơ người, mơ hồ nói: "Nàng đang chờ người?"
Người kia của Thái Thượng Đạo Tiết hình như quan sát kỹ hơn một chút, gật đầu: "Khi chúng ta ra khỏi Thiên Bi, nàng có nhìn hai người chúng ta, có vẻ thật là đang đợi ai đó..."
"Nàng nhất định đang đợi Trịnh đạo hữu!" Yến Vô Song vỗ mạnh tay phải vào tay trái, chắc nịch nói.
"Chờ Trịnh Pháp? Chờ hắn làm gì?"
"Kẻ này giành hạng nhất Thiên Bi, chắc là lại muốn khoe khoang trước mặt Trịnh đạo hữu thôi!"
"... Không đến mức đó chứ."
Sở Thiên Khuyết và người kia liếc nhau, cảm thấy Yến Vô Song đã đánh giá Tiêu Ngọc Anh hơi thấp.
"Các ngươi không hiểu Tiêu Ngọc Anh là người như thế nào!"
Yến Vô Song lại rất khẳng định, hắn kéo hai người quay lại.
"Yến sư huynh ngươi làm gì?"
"Trịnh Pháp là bạn tốt của ta, ta sao có thể để hắn chịu sự nhục nhã này!" Yến Vô Song nói lớn: "Đương nhiên là đi giúp trận rồi!"
Hai người Sở Thiên Khuyết không còn cách nào, đành đi theo Yến Vô Song trở lại dưới Thiên Bi.
Tiêu Ngọc Anh thấy họ đi mà quay lại cũng chỉ liếc qua, chẳng hề để ý.
Mấy người im lặng, chỉ chờ ở bên ngoài Thiên Bi.
Sau đó, có các tu sĩ khác lục tục đi ra, thấy họ như vậy thì cũng không rõ họ đang đợi ai.
Nhưng Tiêu Ngọc Anh và Yến Vô Song vốn là hai người có uy vọng cao nhất trong số các tu sĩ vào Thiên Bi Giới, thân phận cũng cao nhất.
Họ không đi thì những tu sĩ còn lại cũng không dám rời đi.
Mấy ngày trôi qua.
Vẫn chưa thấy Trịnh Pháp ra.
Yến Vô Song không khỏi nghi hoặc: "Vì sao Trịnh huynh lại ở lại trong Thiên Bi Giới lâu như vậy?"
Hai người Sở Thiên Khuyết nhìn nhau, cũng không hiểu.
"Nhìn kìa!"
Bỗng có người chỉ vào Thiên Bi, trên Thiên Bi, tên Trịnh Pháp đột nhiên nhảy lên, ngay trước mắt bao người, đoạt lại vị trí đầu bảng mà mọi người đã sớm không còn nghi ngờ gì nữa!
Cả đám người đều im lặng.
Mọi người nhìn trộm Tiêu Ngọc Anh.
Tiêu Ngọc Anh lại mặt không biểu tình, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, như không hề có ý định rời đi.
Sở Thiên Khuyết ngẩn người một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: "Sư huynh, chúng ta có cần ở lại không?"
Yến Vô Song hiểu ý, bây giờ Tiêu Ngọc Anh bị Trịnh Pháp vượt mặt, tự nhiên không còn ý làm nhục Trịnh Pháp nữa.
"Phải ở lại." Sắc mặt Yến Vô Song cực kỳ nghiêm trọng.
"Hả?"
"Trước đó, chúng ta muốn đến bảo toàn tôn nghiêm cho Trịnh huynh." Yến Vô Song vụng trộm liếc Tiêu Ngọc Anh, khẽ nói: "Bây giờ, chúng ta không chừng còn phải cứu lấy tính mạng của Trịnh huynh."
Sở Thiên Khuyết kinh hãi: "Sư huynh, ý huynh là..."
Hắn không nói hết, chỉ nhìn sang Tiêu Ngọc Anh.
...
"Chư vị đây là..."
Vừa ra khỏi Thiên Bi, Trịnh Pháp đã thấy phía dưới Thiên Bi là một đám đông đặc người.
Những người này thấy hắn thì sắc mặt đều rất kỳ lạ.
Đặc biệt là Yến Vô Song, khóe mắt giật liên hồi, như đang nháy mắt ra dấu với hắn.
Chỉ là những người này không dám nói lời nào, chỉ có một người nhanh chân đi ra khỏi đám đông, hướng Trịnh Pháp đi tới.
Trịnh Pháp thấy Tiêu Ngọc Anh đến trước mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi rồi mới cất tiếng: "Quả nhiên là ngươi."
"Ta làm sao?"
Trịnh Pháp nghi ngờ hỏi.
Tiêu Ngọc Anh lắc đầu, như đang làm bộ bí hiểm, cũng có vẻ không muốn nói nguyên nhân trước mặt nhiều người như vậy.
Nàng nâng hai tay, hướng Trịnh Pháp thi lễ, mở miệng nói: "Tại hạ, Tiêu Ngọc Anh."
Lễ tiết của nàng cực kỳ chuẩn mực.
Ngữ khí lại càng trang trọng.
Khiến đám người sau lưng đều sững sờ.
Trịnh Pháp tuy vẫn nghi hoặc, nhưng cũng trịnh trọng đáp lễ: "Tại hạ Trịnh Pháp."
"Trịnh đạo hữu." Tiêu Ngọc Anh gật đầu, chợt cười nói: "Hân hạnh."
Nàng dường như chỉ chờ nói mấy câu đó, nói xong thì không thèm để ý những người khác mà rời đi.
Trịnh Pháp nhìn bóng nàng khuất xa, hoàn toàn không hiểu ý nàng là gì.
Liền thấy Yến Vô Song đi tới, trên mặt tựa hồ có chút muốn khóc biểu lộ.
"Nguyên lai... Linh Diệp tiên tử là sẽ thật dễ nói chuyện..."
Hắn nghe được Yến Vô Song đang tự lẩm bẩm.
Một bên Sở Thiên Khuyết hai người cũng gật gật đầu.
"Yến huynh?"
Yến Vô Song tựa như là không muốn cùng Trịnh Pháp tán gẫu một dạng, hướng Trịnh Pháp khoát tay áo, mặt mũi tràn đầy tiêu điều đi xa, trong miệng vẫn đang nói thầm:
"Nguyên lai, là phân người..."
"Phân người..."
...
"Yến huynh hắn thế nào?"
Trịnh Pháp mơ hồ hỏi Sở Thiên Khuyết.
Sở Thiên Khuyết trầm tư một chút nói: "Lại bị Linh Diệp tiên tử tổn thương tự tôn."
"Lại?"
...
Trịnh Pháp vừa rời khỏi Lôi Trì, liền thấy Nguyên sư tỷ đang chờ ở Lôi Trì bên cạnh, trong tay còn cầm một cái túi trữ vật, nhìn thấy hắn liền cao giọng nói:
"Trịnh sư đệ! Trịnh sư đệ! Mau tới! Chúng ta kiếm lời thật nhiều linh thạch!"
"Kiếm lời linh thạch?" Trịnh Pháp đi tới hỏi: "Kiếm lời tiền gì?"
"Hắc hắc, ta lần này đi Thiên Bi, liền phát hiện những người thiết kế đánh cược, đều đem Tiêu Ngọc Anh xếp số một, cược nàng thậm chí không đến một bồi một."
"Cược ngươi là một bồi năm!"
"Ta liền..."
Trịnh Pháp đã hiểu.
Nguyên sư tỷ đây là cầm thông tin nội bộ, lừa những người này một vố!
Cơ hội này đoán chừng cũng chỉ có lần này...
"Ây! Đây chính là linh thạch thắng được! Chia sư đệ hai thành!" Nguyên sư tỷ mở túi trữ vật ra, bên trong linh thạch thật không ít, sơ sơ nhìn cũng phải mấy trăm khối.
"Chia ta?"
"Khổ lao là sư đệ ngươi!" Nguyên sư tỷ phóng khoáng nói: "Bất quá không có nhiều hơn đâu! Ta còn phải đi mua đồ ăn!"
Trịnh Pháp cười lắc đầu.
Bỗng nhiên, Nguyên sư tỷ hít mũi một cái, giống như ngửi thấy mùi vị gì, quay đầu nhìn về phía Trịnh Pháp.
Nàng bỗng nhiên đưa đầu qua, mặt đặt ở trước người Trịnh Pháp ngửi tới ngửi lui.
"Sư đệ, thân thể ngươi... Sao lại thơm quá vậy!"
"Ừm?"
Nguyên sư tỷ lại chia ra một ít linh thạch, nói với Trịnh Pháp: "Ta lại chia ngươi hai thành nữa, ngươi cho ta cắn một cái!"
"..."
"Cho ngươi thêm ba thành, liền một ngụm!"
Từ ánh mắt của nàng, Trịnh Pháp có thể xác định...
Nguyên sư tỷ, là thật muốn ăn chính mình!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận