Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 70: Đại mộng (length: 12443)

Trịnh Pháp đạt thành tích thi tốt nghiệp trung học đứng đầu toàn thành phố.
Trong điện thoại, giọng của ông Trần còn có chút tiếc nuối: "Nghe nói ngươi chỉ kém người cao điểm nhất toàn tỉnh vài điểm thôi... Thiếu chút vận may."
"Vậy cũng tốt lắm rồi." Trịnh Pháp cười nói qua điện thoại: "Có thể vào trường mình muốn là được."
"Nói đến đây, ngươi có trường nào nhắm đến chưa? Trước đó có mấy trường đã gọi điện cho ta, nói gọi vào điện thoại di động của ngươi không được."
Nghe ông Trần nói, Trịnh Pháp còn có chút áy náy.
Lúc hắn tu luyện Linh Sơn Pháp, nếu điện thoại quá gần sẽ xảy ra chút dị thường, ví dụ như bị tắt nguồn hoặc đơ máy.
Trước đây hắn cũng không để ý lắm, vì ít ai gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn.
Chỉ là tối nay, vì Đường Linh Vũ nhắc nhở, hắn mới để điện thoại ra xa.
"Vậy chẳng phải làm phiền thầy Trần rồi sao?"
Trịnh Pháp nói.
"Phiền cái gì mà phiền? Nếu bị chủ nhiệm tuyển sinh của đại học Kinh Thành năn nỉ gọi là làm phiền, thì ta hận không thể ngày nào cũng bị làm phiền!" Ông Trần lầm bầm: "Chỉ có điều ngươi đến cả thời gian thi đại học lấy thành tích mà còn quên được, thì đừng quên điền nguyện vọng."
"Vâng."
"Định đi đâu?"
Ông Trần hỏi câu này là ý với thành tích của Trịnh Pháp thì phần lớn các trường đại học và chuyên ngành trong nước muốn đến là có thể vào được.
Chỉ xem Trịnh Pháp lựa chọn thế nào thôi.
Trịnh Pháp quay đầu, nhìn sang ông Bạch và Đường Linh Vũ bên cạnh.
Ông Bạch là giáo sư đã về hưu của đại học Kinh Thành.
Đường Linh Vũ là sinh viên tương lai của đại học Kinh Thành.
Ông Bạch lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Đường Linh Vũ chớp đôi mắt to, mong chờ nhìn hắn.
"Đại học Kinh Thành."
"Quyết tâm vậy sao?"
"Vâng."
"Vậy được rồi, ta sẽ đợi rồi báo người tuyển sinh đại học Kinh Thành gọi cho ngươi, nhớ bắt máy đó."
"Dạ."
"À phải rồi, trong thành phố có mấy phóng viên báo chí muốn phỏng vấn ngươi, ngươi đang ở đâu?"
"Bây giờ con không tiện lắm, con đang ở Kinh Thành."
"Cái này... Cũng đúng là không tiện thật."
"Vả lại con cũng không muốn nhận phỏng vấn."
Trịnh Pháp thành thật nói.
Việc nổi tiếng với hắn chỉ có hại chứ không có lợi, nhất là nổi tiếng vì thành tích thi tốt nghiệp.
Với các nhân vật lớn hoặc các bậc học thuật Đại Ngưu chân chính thì thành tích thi tốt nghiệp chẳng đáng gì, không đáng để họ để mắt.
"Ngươi đó... Thôi cũng được, thật ra họ cũng hơi do dự, vì không được phép tuyên truyền mà." Ông Trần ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy ta cúp máy trước, lát nữa điện thoại của đại học Kinh Thành gọi đến thì nhớ bắt máy."
Một lát sau, Trịnh Pháp lại thấy ông Trần gửi cho hắn một tin nhắn mới.
"À phải rồi, trường và thành phố đều có chút tiền thưởng, con gửi số tài khoản cho ta."
Một lát sau, Trịnh Pháp lại thấy ông Trần gửi cho một tấm hình.
Bên trong là mấy băng rôn mới làm xong.
Dòng đầu tiên viết: "Chúc mừng học sinh Trịnh Pháp của trường ta trúng tuyển vào đại học Kinh Thành."
Phía dưới băng rôn này là một dòng khác: "Chúc mừng học sinh Đường Linh Vũ của trường ta được đặc cách tuyển thẳng vào đại học Kinh Thành."
Hai băng rôn quấn vào nhau, tựa như đang nương tựa vào nhau.
Ông Bạch nhìn bức ảnh, ngẩn người: "Thầy của ngươi... là fan CP của ngươi với Đường Linh Vũ à?"
"... "
"Ngươi định đăng ký vào ngành nào của đại học Kinh Thành?" Ông Bạch tiếp lời ông Trần lúc nãy hỏi.
Trịnh Pháp nghĩ một lát, lên tiếng nói: "Trước mắt vẫn là muốn vào ngành vật lý."
Vật lý là ngành ngay từ đầu hắn đã nói với ông Trần, khi đó, hắn chỉ thấy mình giỏi vật lý nhất, chắc có chút thiên phú.
Nói thẳng ra là học cái gì thấy tốt thì học cái đó, chọn đại thôi.
Nhưng giờ hắn đang cân nhắc xem ngành đó có dùng được cho hắn hay không.
Nếu không có ông Bạch, hoặc ông Bạch không phải người tu tiên thì có lẽ hắn sẽ chọn toán, vì môn này liên hệ rất trực tiếp với linh phù.
Giờ có ông Bạch rồi mà còn học toán thì có chút lãng phí tài nguyên giáo sư của đại học Kinh Thành.
Một mặt, muốn học toán hắn có thể nhờ ông Bạch dạy.
Mặt khác, học không được thì trực tiếp dùng não của ông Bạch là xong.
Máy tính vì có Đường Linh Vũ cũng có lý do tương tự.
"Vật lý..." Ông Bạch hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"
"Con muốn biết linh khí đã tác động đến thế giới này như thế nào, ví dụ như nó khiến mạch điện bị hỏng ra sao." Trịnh Pháp chậm rãi nói ý tưởng của mình: "Phương diện này, có lẽ vật lý sẽ giúp con nhiều hơn."
Trịnh Pháp không hề cho ông Bạch biết ý tưởng thật sự sâu xa của mình.
Thực ra càng ngày hắn xuyên qua hai giới nhiều thì lại càng cảm thấy kỳ lạ. Ông Bạch và Đường Linh Vũ đều có thể luyện tập Linh Hạc Thân thậm chí có thể tu tiên, điều này cho thấy thân thể con người vốn không có khác biệt.
Mặt khác, điện lực hiện tại thật sự có tác dụng với việc tu luyện của hắn.
Thêm vào cả sự biến đổi của mấy ngọn cỏ dại.
Thậm chí việc luyện thành Linh Sơn Pháp đều khiến Trịnh Pháp đưa ra phỏng đoán đơn giản rằng sự khác biệt giữa hai thế giới chỉ nằm ở lượng biến đổi của linh khí.
Bất kể là từ chủng loài, hay các quy luật vật lý cơ bản.
Hai giới dường như có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Muốn nghiên cứu sự ảnh hưởng của linh khí lên thế giới vật chất thì ngành phù hợp nhất e là vật lý.
Hắn vừa nói ý tưởng của mình cho ông Bạch, chợt phát hiện Đường Linh Vũ đã biến mất.
"Đường Linh Vũ đâu?"
Trịnh Pháp quay đầu hỏi ông Bạch bên cạnh.
Ông Bạch cười hắc hắc, như thể biết điều gì đó, nhưng lại không nói.
Trịnh Pháp nghi ngờ nhìn ông, chợt nghe một tiếng pháo hoa vang lên.
Hắn vừa quay đầu, ở thôn trang dưới chân núi, hàng ngàn hàng vạn bông pháo hoa bắn lên trời, nở rộ trên không trung.
Nhìn từ trên núi, cảnh tượng thật sự như một biển hoa vậy.
"Đây là..."
"Chúc mừng thành tích thi cử tốt của ngươi."
Trịnh Pháp hơi mở to mắt: "Mọi người đã chuẩn bị từ trước rồi sao?"
"Sao mà nhóc con đó tự nhiên nhắc ngươi để điện thoại ra xa thế? Ngươi thì không nhớ thời gian lấy thành tích, người ta thì có thể ngày nào cũng nhớ đấy." Ông Bạch bĩu môi bực mình, Trịnh Pháp cúi đầu, trên điện thoại nhấp nháy cuộc gọi đến của Đường Linh Vũ.
"Alo?"
"Ban đầu tôi định đốt pháo ở viện dưỡng lão, kết quả người ta bảo trên núi không được đốt, tôi đành ở chỗ này." Giọng của Đường Linh Vũ còn hơi tiếc nuối: "Nhưng tôi nghĩ ngươi ở trên núi nhìn chắc cũng đẹp lắm... Đẹp không?"
"Đẹp." Trịnh Pháp nhìn những bông pháo hoa rực rỡ sắc màu, thành thật nói: "Sao lại nghĩ ra việc đốt pháo cho tôi rồi?"
"Hồi tôi đi đến Kinh Thành nhập học, ba tôi đều phát thưởng cho mọi người trong tập đoàn đó." Đường Linh Vũ nói qua điện thoại: "Người khác thi tốt, ba mẹ cũng sẽ chúc mừng."
"..."
"Ông Bạch nói đúng, người ta có, ngươi cũng phải có."
"Đường Linh Vũ."
"Hửm?"
"Ngươi bớt xem mấy bộ tiểu thuyết bá tổng với ông lão kia đi." Trịnh Pháp nghĩ một lúc rồi nói: "Xem thì xem đấy, mà góc độ ngươi nhập vào có hơi lạ không vậy?"
"..."
"À mà, cảm ơn nhé, tôi vui lắm."
"... Vâng!"
...
"Đây là phù đồ sao?"
Mi tâm ông Bạch ẩn ẩn hiện ra một con mắt màu vàng kim, đầu hướng xung quanh nhìn loạn.
Dưới tác dụng của Linh Sơn Pháp, xung quanh không gian xuất hiện linh khí không mấy nồng đậm.
Tuy linh khí này là do linh lực của Trịnh Pháp chuyển hóa mà ra.
Nhưng Trịnh Pháp cũng rất khó điều khiển chúng, mà ngược lại chúng như tự động hiển hóa ra đủ loại phù đồ trong hư không.
"Không được, đau đầu quá!"
Nhìn một lúc, ông Bạch lắc đầu, mắt vàng kim trên mi tâm chậm rãi tan biến.
Đường Linh Vũ bên cạnh cũng lộ vẻ đầu óc choáng váng.
Hai người lần đầu tiên dùng Linh Nhãn Thuật quan sát phù đồ, dường như không thu được gì.
Trịnh Pháp thì không thất vọng lắm, đây chỉ là lần thử nghiệm sơ bộ mà thôi.
Ông Bạch xoa thái dương, chợt nhớ ra gì đó bèn nói: "Lúc trước ngươi nói ngươi ngưng tụ cái gì Đại Mộng Phù?"
"Đúng."
"Ngươi định dùng thứ đó để kiểm tra Điền Tiểu Nhu? Đại Mộng Phù này có tác dụng gì, có tác dụng phụ gì không?"
"Nó tương đương với việc làm một giấc mơ thôi, thì làm gì có tác dụng phụ?" Trịnh Pháp giải thích: "Thực ra con chỉ có thể xây dựng giấc mơ của nàng ấy thôi."
"Vậy ngươi định kiểm tra nàng ấy thế nào?"
"Đơn giản thôi, ví dụ như để nàng bị bắt lại rồi thẩm vấn..."
"...Có hơi độc ác quá không?"
"Hoặc là cho nàng cùng với ngươi tiến vào thế giới quỷ dị nào đó, xem nàng có bảo vệ ngươi được không?" "...Cái này thì có chút làm tổn thương tình cảm rồi."
"Thậm chí đơn giản nhất, là cho nàng ấy thực hiện khát vọng sâu thẳm nhất, xem bản tính của nàng ấy thế nào."
"Cái này được nè! Ta muốn chơi cái này!" Ông Bạch đột nhiên vỗ đùi, phấn khích nói.
"... "
Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của ông Bạch, Trịnh Pháp và Đường Linh Vũ nhìn nhau.
Tính tò mò của ông lão này mạnh đến mức cả hai người trẻ tuổi bọn họ cũng không tài nào hiểu được.
"Hơn nữa... Ta cũng có thể thay Điền Tiểu Nhu thử xem."
Ông Bạch nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Ngài... "
"Người bệnh đã đủ thảm rồi, lỡ như xảy ra chuyện thì. Với lại là ta đề nghị mà..."
Ông Bạch này thật là mềm lòng...
Trịnh Pháp lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngài có tu vi, Đại Mộng Phù có lẽ không có tác dụng mạnh như vậy đâu, trong lòng cũng đừng có kháng cự."
Ông Bạch gật đầu ra chiều hiểu biết.
Trong tay Trịnh Pháp lóe lên một đạo linh phù màu vàng, bắn vào giữa trán ông Bạch.
Ông lão này rất nhanh đã ngủ thiếp đi, trên đỉnh đầu tuôn ra một khối khí đen nhỏ, khối khí chậm rãi xoay, giữa trung tâm hiện ra vài hình ảnh.
Trong hình ảnh là một lễ đường không mấy lớn.
Một cái bục chủ tọa đặt ở một bên, dưới bục ngồi khoảng vài trăm người.
Nhìn đại bộ phận đều là người nước ngoài.
Còn có không ít camera hướng về phía bục chủ tọa, tựa hồ đang quay các loại nhân vật lớn nào đó. "Đây chính là khát vọng sâu sắc nhất của Bạch gia gia?"
Đường Linh Vũ không chớp mắt nhìn xem, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm.
Trịnh Pháp cũng lắc đầu.
Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên nước ngoài cười mỉm đi ra, đứng tại sau bục chủ tọa, đối với microphone nói:
"Năm nay đạt được huy chương Fields thưởng chính là..."
Bạch lão đầu mặc một bộ đồ vest, cười ha hả từ phía sau màn đi ra.
Vui mừng khôn xiết nhận giải.
"Bạch gia gia. Vẫn là có giấc mộng học thuật a..."
Đường Linh Vũ cảm thán nói.
Trịnh Pháp cũng có chút ít kính nể.
Lúc này, trên đài hội nghị Bạch lão đầu nói xong lời nhận giải, trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói:
"Chuyện trần tục, ta cũng nên trở về rồi!"
Nói xong, hắn đối diện với camera dưới đài cùng mấy trăm người xem, triệu ra một ngụm phi kiếm, mặc bộ âu phục, giẫm lên phi kiếm liền xông ra khỏi lễ đường....
"..."
"Mộng học thuật ta không biết có hay không, mộng khoe mẽ ta ngược lại đã nhìn ra." Trịnh Pháp lắc lắc đầu nói.
Giấc mộng này rất nhanh liền kết thúc.
Nhưng khối không khí màu đen trên đầu Bạch lão đầu cũng không có tiêu tan.
"Chuyện Bạch gia gia muốn làm thật đúng là nhiều..."
Đường Linh Vũ nhỏ giọng thầm thì một tiếng.
Trong tấm hình, Bạch lão đầu ở trong viện dưỡng lão, mi tâm hiện ra kim nhãn, xung quanh vây quanh phù đồ, hắn còn đưa tay cầm lấy những phù đồ này, giống như là đang ngắm nghía.
Đây là đang... giải phù? Nhìn đến đây, Trịnh Pháp có chút cảm động: Lão nhân này thế mà đem khoe mẽ và việc giải phù cho hắn đặt ngang nhau.
Bỗng nhiên, trong mơ Bạch lão đầu hét lớn: "Ta hiểu! Ta hiểu!"
Trong hiện thực, trên ghế Bạch lão đầu cũng nhảy lên một cái, giơ hai tay nói: "Ta hiểu!"
"Ngài đó là nằm mơ..."
"Không phải!" Bạch lão đầu trên mặt tràn đầy ý cười: "Ta hiểu! Âm Dương Phù Đồ khác nhau, ta đã hiểu!"
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận