Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 81: Núi lửa (length: 11414)

Đợi đến khi được trị liệu khoảnh khắc này, Điền lão sư vốn tính cách cởi mở, tựa hồ mang một loại khí khái phóng khoáng tự nhiên.
Trên mặt nàng cũng không khỏi lộ ra một chút khẩn trương.
Trịnh Pháp đứng bên cạnh nàng, khóe mắt liếc thấy Bạch lão đầu đang nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Điền lão sư, đừng khẩn trương." Trịnh Pháp an ủi: "Ta đã thử rồi, dùng Thái Ất Phù trị liệu, không có cảm giác đau gì đâu."
Nghe Trịnh Pháp nói vậy, Bạch lão đầu cũng như kịp phản ứng, ông buông nắm đấm, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Điền lão sư, thấp giọng nói với Điền lão sư.
"Đừng sợ nha."
Điền lão sư khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói với Trịnh Pháp và Bạch lão đầu: "Để hai người chê cười rồi."
Trịnh Pháp lắc đầu.
Con người luôn như vậy, nếu thực sự tuyệt vọng thì lại có một sự bình tĩnh quỷ dị.
Cứ hễ thấy được tia hy vọng nào thì lại càng thêm dày vò.
Trịnh Pháp đưa tay ra, Thái Ất Phù trong nguyên phù đạo cơ khẽ rung động, những lá bùa vàng óng từ đầu ngón tay hắn tuôn ra, mang theo sự chờ đợi của Bạch lão đầu và nỗi bất an của Điền lão sư, hóa thành một mảnh linh vũ vàng rực, bao phủ lên người Điền lão sư.
Thái Ất Phù biến thành linh vũ có tác dụng an thần, Điền lão sư không khỏi ngủ say.
Trước khi ngủ say, trên mặt nàng vẫn còn một thoáng nét đau xót.
Sau khi ngủ, có lẽ do được mưa móc tưới tắm.
Trên mặt nàng dần dần xuất hiện nét bình yên lâu ngày không thấy.
Cùng lúc Điền lão sư được Thái Ất Phù trị liệu, mẹ của nàng là Ngô mỗ mỗ đang tay xách hai túi nhựa, từ chợ đi về nhà, bên cạnh nàng còn có một người hàng xóm, hai người gặp nhau ở chợ, vừa hay cùng nhau về. Trên đường, hai người vừa cười vừa nói, rất vui vẻ.
Hai người đang nói chuyện, người hàng xóm như nghĩ ra điều gì, có vẻ hơi không dám mở miệng.
"Sao thế?" Ngô mỗ mỗ cười hỏi.
"Nhà bà... Điền lão sư sao rồi?"
Bệnh của Điền lão sư ở quê không phải là chuyện bí mật gì, mấy ngày trước phải ngồi xe lăn về nhà, không ít người thấy được.
Đều có lời đồn, là sắp đến lúc rồi.
"Thì cứ vậy thôi, chữa không khỏi, mà nó cũng không muốn chữa nữa." Ngô mỗ mỗ như đang nói chuyện nhà mình, bình tĩnh nói.
"Bà... Sau này có dự định gì không?" Vẻ mặt người hàng xóm không khỏi mang chút đồng cảm.
Ở cái tuổi này mất đi con cái, ai nhìn cũng không khỏi thấy thương.
Ngược lại, Ngô mỗ mỗ tươi cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Dự định gì cơ?"
"Thì là sau này bà một mình..." Người hàng xóm ấp úng, có chút không biết nói sao.
"Hì, bà đừng lo cho ta." Ngô mỗ mỗ cười rất tươi: "Con gái ta lo cho ta hết rồi."
"Hai năm trước nó đã liên hệ với viện dưỡng lão rồi, tiền cũng nộp xong cả rồi, sau này ta cần người chăm sóc thì cứ vào viện dưỡng lão thôi." Ngô mỗ mỗ nói: "Viện dưỡng lão cái gì cũng có, có người trẻ chăm sóc, có người bầu bạn, nấu cơm giặt giũ không cần ta động tay, còn thoải mái hơn bây giờ."
"Viện dưỡng lão thì tốt thật, nhưng mà... Tôi nghe nói không phải ai già yếu ở trong đó cũng không bị ăn hiếp đâu." Người hàng xóm vẫn có chút không yên tâm: "Trong đó có vài người thích bắt nạt người khác đấy."
"Ta cũng nghe chuyện này rồi, nhưng ta cũng đâu có ai chăm lo đâu... Bà còn chưa biết hả, mấy hôm trước con gái ta tìm cho ta con rể rồi."
"Ồ? Thế thì là chuyện vui lớn đó." Xem như là chuyện lạ: "Cô con gái bà cái thân thể đó..."
"Ai nói là không được chứ? Cũng là nó số tốt, gặp được người có tâm tính lương thiện... Người ta không để ý." Ngô mỗ mỗ nói: "Con rể ta mới bảo là, sau này anh ta ở kinh thành, nhất định sẽ đến viện dưỡng lão thăm ta."
"Thế thì là duyên số quá tốt!" Người hàng xóm vỗ đùi, trên mặt cũng hiện chút ngưỡng mộ: "Tôi còn đang lo cho bà sau này đấy."
"Không phải lo đâu!" Giọng Ngô mỗ mỗ vang dội, nụ cười cởi mở: "Ta không sao hết!"
"Nói sao trên đời này tôi nể bà nhất đấy, đổi lại là tôi, tôi không làm được như bà đâu." Người hàng xóm không khỏi có chút kính nể: "Bà đúng là không phải người phàm!"
Ngô mỗ mỗ xua tay, không nói gì, chỉ cười.
Hai người từ biệt nhau ở góc đường.
Càng gần tới cửa nhà, bước chân nàng càng ngập ngừng, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm đậm.
Như cố tình gượng ép vậy.
Nàng đẩy cửa viện hé mở, trong miệng còn đang tươi cười nói lớn: "Tôi về rồi đây, hôm nay đậu que ngoài chợ vừa rẻ lại vừa tươi."
Trong nhà chính không ai trả lời.
Nàng nhìn vào trong phòng, lòng chợt run, có một dự cảm không tốt, chỉ thấy chân có chút mềm, vươn tay muốn tìm đồ vật vịn thì lúc này mới phát hiện chiếc bàn đá lớn trong viện không thấy nữa.
Ngô mỗ mỗ không khỏi loạng choạng, lần này ngược lại giúp nàng lấy lại tinh thần.
Nàng không lo được chiếc bàn đá ở đâu, ném túi nhựa trên tay rồi xông vào trong phòng.
"Mẹ?"
Đúng lúc này, Điền lão sư bước ra.
Mặt nàng hồng hào, động tác nhanh nhẹn, bước chân nhẹ nhàng, giống như chưa từng bị bệnh vậy.
Ngô mỗ mỗ ngơ ngác nhìn con gái mình, dường như không biết, lại như không dám tin.
"Mẹ?"
"Con..."
"Phương pháp của lão Bạch hiệu nghiệm lắm." Điền lão sư nhỏ nhẹ giải thích.
Ngô mỗ mỗ nhìn con gái mình khỏe mạnh đứng trước mặt, tựa hồ thực sự khỏe lại.
Khóe miệng nàng rốt cuộc chậm rãi bình lại, nụ cười trên mặt dần biến mất, một tiếng nấc nhẹ từ cổ họng nàng phát ra.
Tiếng nấc nhẹ này cuối cùng biến thành tiếng gào khóc.
Tiếng khóc này như những lớp sóng ngầm chồng chất trong lòng nàng mấy năm, tạo thành một ngọn núi lửa tưởng như bình lặng nhưng lại sục sôi.
Ngô mỗ mỗ dù sao cũng đã lớn tuổi, một trận khóc lóc gần như giải tỏa hết mọi thứ, khiến nàng kiệt sức.
Mọi người đỡ bà vào trong phòng, cho bà nghỉ ngơi.
Ngoài Điền lão sư ra, những người khác lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Mấy người trong sân nói chuyện, rất lâu sau mới thấy Điền lão sư mắt đỏ hoe bước ra.
Vừa nhìn thấy Trịnh Pháp, Điền lão sư đầu gối khụy xuống, tựa như muốn quỳ xuống trước mặt hắn.
"Ấy!" Trịnh Pháp vội vàng đỡ nàng dậy: "Điền lão sư?"
"Sao thế?"
"Mẹ ta... Lén lút tích thuốc ngủ."
"Tích à?" Bạch lão đầu giật mình: "Lấy ở đâu ra?"
"Ta... Trước đây trị liệu đau quá ngủ không được... Bác sĩ kê đơn, ta không uống hết."
"..."
Mấy người đều im lặng.
Với một người gần 90 tuổi mà nói, chuyện này xem như là tối thiểu cho thấy đã có ý nghĩ trong lòng.
"Nhìn không ra nhỉ." Bạch lão đầu cũng không khỏi thở dài.
Trịnh Pháp nghĩ lại, lúc trước khi đến nhà Điền lão sư, Ngô mỗ mỗ cũng không có gì khác lạ.
Còn đang học chơi điện thoại nữa chứ.
"Trịnh Pháp..." Điền lão sư nhìn Trịnh Pháp, lại muốn quỳ xuống, trong miệng còn hơi lộn xộn: "Ta không biết phải cảm kích ngươi sao cho phải, ngươi cứ..."
Thấy Trịnh Pháp có chút ngại muốn tránh, Bạch lão sư bên cạnh đỡ nàng lên: "Cảm kích thế nào à? Sau này cứ cúc cung tận tụy cho cậu ấy là được!"
"Đúng..." Điền lão sư lúc này mới bình tĩnh lại, nhíu mày nói: "Trước đây lão Bạch không nói rõ, các ngươi cần ta là để kết hợp linh khí môi trường, bồi dưỡng ra một vài loại thực vật đặc biệt à?"
Nói đến đây, nàng lại trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
"Đúng vậy." Trịnh Pháp thẳng thắn nói: "Ta khá lạ lẫm với nông nghiệp, về phương diện này, vẫn phải nhờ Điền lão sư cô rồi."
"Nói gì mà nhờ!" Điền lão sư xua tay nói: "Chỉ việc này thì một mình ta làm không được."
"..."
Trịnh Pháp tính cẩn thận, huống chi hiện tại bầu không khí viện dưỡng lão cũng tốt.
Nhận người càng phải cân nhắc kỹ càng.
"Ta không nói đến nhân lực, ý ta là, tiền!" Điền lão sư nhìn sắc mặt của hắn là biết hắn đang nghĩ gì: "Các ngươi có phải cảm thấy, nghiên cứu nông nghiệp chỉ là làm ruộng thôi không? Cứ mở ra vài mảnh đất, làm mấy cái nhà kính là được à?"
Trịnh Pháp và mọi người ngơ ngác.
Trong tiềm thức của họ thật sự nghĩ như vậy.
"Cậu chờ một lát, để tôi đưa cậu xem danh mục sơ lược."
Điền lão sư quay người trở lại phòng, một lát sau mới cầm một trang giấy ra.
"Cậu xem này."
Trịnh Pháp nhìn qua, phía trên toàn là những tên thiết bị chi chít.
Có những thứ là thiết bị thông thường trong phòng thí nghiệm, kính hiển vi, máy ly tâm, cân, tủ nuôi cấy các loại.
Còn có một vài thứ Trịnh Pháp đại khái cũng hiểu được, máy tách chiết DNA và máy PCR.
Lại có mấy dụng cụ sắc ký và khối phổ, càng nhiều thiết bị cao cấp hơn nữa thì hắn không hiểu nữa rồi.
Phía sau những thiết bị này đều ghi giá cả, phần lớn là từ mấy chục vạn đến trăm vạn tệ.
"Tôi trước kia không hay để ý đến giá mua thiết bị phòng thí nghiệm, nên chỉ viết áng chừng thôi." Điền lão sư nói: "Nghiên cứu nông nghiệp bây giờ, không thể thiếu phòng thí nghiệm được rồi... Mấy năm nay còn có thêm các hệ thống phân tích tự đo gắn thẻ gen phân tử và hệ thống thông minh nữa."
"Nói cách khác, cậu cứ lập một phòng thí nghiệm tương đối hoàn chỉnh, chưa tính đất đai và chi phí xây dựng, lắp đặt thiết bị cũng đã tốn ít thì vài triệu đến cả chục triệu rồi."
Bạch lão đầu bên cạnh lẩm bẩm: "...Vẫn là toán học của ta tiết kiệm tiền, mười vạn bản nháp có thể cho một học viện dùng 20 năm."
Trịnh Pháp hiểu ý của Điền lão sư! Thời đại thay đổi rồi!
Nghiên cứu khoa học cần đầu tư.
Đây mới chỉ là đầu tư ban đầu.
"Tiểu Trịnh này, bây giờ cậu thấy rõ chưa..." Lão Bạch bên cạnh thở dài nói: "Mặc kệ là loại phụ nữ gì, chỉ cần là phụ nữ thì thiên phú đều là tiêu tiền."
"Ấy, không đúng?" Bạch lão đầu chợt phản ứng lại, nhìn sang Đường Linh Vũ bên cạnh: "Còn có cái thiên phú là mang tiền đến nữa chứ!"
Đường Linh Vũ ánh mắt lập lòe, nhìn vào danh sách này, có vẻ như đang ở trên cao nhìn xuống khinh miệt, vẻ mặt chỉ hiện rõ hai chữ: "Liền cái này?".
Huyền Vi Giới.
Bàng sư thúc đột nhiên tìm đến Trịnh Pháp, mở lời: "Ở phường thị có đệ tử báo cáo, nói có mấy tên đệ tử Ma môn đến phường thị, đã bị bắt lại rồi, bọn hắn nói biết rõ Chương sư chất đang ở đâu."
"Đến phường thị?"
Trịnh Pháp ngẩn người, cái phường thị Lôi Trì này tuy rằng đủ loại thành phần lẫn lộn, nhưng đối với đệ tử Ma môn mà nói thực sự rất nguy hiểm.
"Bọn hắn rao bán máu..." Bàng sư thúc sắc mặt cũng rất phức tạp, trên mặt lộ ra vẻ như người sống lâu năm mới thấy chuyện lạ: "Nói là bán mấy lần, bị mấy tán tu khác để ý tới, muốn xem bọn hắn rốt cuộc lấy máu từ đâu ra."
"...Sau đó bị phát hiện?"
"Đúng vậy, đám người này có lẽ rút máu quá nhiều, yếu lắm rồi, liền bị bắt ngay."
Trịnh Pháp mím môi, không biết nên nói gì cho phải... Vậy chắc có lẽ gọi là không để trung gian kiếm lời chênh lệch giá đi...
Lúc này, liền nghe Bàng sư thúc thở dài nói: "Cái bọn Ma môn chết tiệt đó đã ép người thành ra cái dạng gì rồi."
Trịnh Pháp cũng thấy ủy khuất thay cho Ma môn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận