Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 54: Ái đồ (length: 9190)

"Xong xong! Lần này thi giữa kỳ sao mà khó thế! Toán học hai câu cuối là cái quái gì vậy? Ta hỏi qua rồi mà chẳng viết được chữ nào!"
Trịnh Pháp đang đọc sách, nghe Vương Thần ở bàn sau ôm đầu rên rỉ.
Hắn nhìn quanh lớp một vòng, sau khi thi giữa kỳ không khí lớp học có vẻ ảm đạm, nhiều người sắc mặt không được tốt, hình như ai cũng thấy mình làm bài không xong.
"Trịnh Pháp, ngươi làm bài thế nào?" Vương Thần huých tay Trịnh Pháp hỏi.
"Ta không biết, không xem đáp án."
Sau khi thi không xem đáp án là thói quen của Trịnh Pháp.
Nhưng hắn thấy mình làm bài chắc cũng không tệ lắm.
Đề thi có hơi khó, nhưng hắn thấy mình làm bài lần này tốt hơn trước đây một chút, câu toán học làm Vương Thần đau khổ kêu trời, sau khi được Bạch lão đầu và Đường Linh Vũ phụ đạo, hắn lại thấy độ khó cũng bình thường.
Thậm chí hắn làm xong bài thi còn có thời gian kiểm tra lại hai lần.
Mặt khác, sau khi luyện thành Linh Hạc Thân, hắn cảm thấy trí nhớ và khả năng phản ứng của mình cũng tăng lên một bậc, các môn khác chắc cũng có tiến bộ.
Vương Thần cũng biết thói quen này của hắn, gật đầu, bỗng nói: "Trịnh Pháp, lần này ngươi xong rồi, lão Trần chắc chắn tìm ngươi."
"Tìm ta?"
"Hắn nhịn được ba ngày, phá kỷ lục rồi."
"Phá kỷ lục?"
"Nhớ thương Đường Linh Vũ, ai cũng không trụ được hai ngày là bị ‘chùy’, nếu không phải gặp phải thi giữa kỳ, hắn đã gọi ngươi lên phòng giáo viên rồi."
Vương Thần rất chắc chắn nói, với chuyện này hắn luôn tỏ ra đặc biệt chuyên nghiệp.
Trịnh Pháp lắc đầu, hắn với Đường Linh Vũ chỉ chạm mặt ở trường, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm ai.
Lão Trần thấy thì thấy thôi.
Còn việc chạm vào thân thể… Trịnh Pháp thật sự không có ý nghĩ khác.
Việc Linh Hạc Thân có thể luyện ở thời hiện đại hay không với hắn rất quan trọng, nó liên quan đến giá trị của những thứ hắn học được ở Huyền Vi Giới trong thế giới hiện đại.
Nhìn vào thí nghiệm trên người Đường Linh Vũ, khí kình của hắn có thể giúp Đường Linh Vũ luyện Linh Hạc Thân, hay nói đúng hơn là một nửa Linh Hạc Thân, điều kiện hiện đại khiến Đường Linh Vũ không cảm nhận được sức mạnh kỳ dị trong hư không, nhưng cơ thể cũng sẽ phát sinh biến đổi tương tự.
Về tốc độ luyện, khí kình của Trịnh Pháp dù sao cũng yếu ớt, căn bản không thể thay thế hoàn toàn môi trường Huyền Vi Giới.
Đường Linh Vũ nhờ khí kình của hắn tu luyện, tốc độ chậm hơn hắn ở Huyền Vi Giới rất nhiều, có thể luyện mấy chục, hơn trăm lần cũng không bằng Trịnh Pháp luyện một lần ở Huyền Vi Giới.
Nhưng, có thể khiến người ta luyện thành là lợi thế độc nhất vô nhị của Trịnh Pháp ở thế giới này.
Thế giới hiện đại không phải là nơi luyện được chút Linh Hạc Thân là có thể không kiêng nể gì, tận dụng kiến thức trong Huyền Vi Giới để thu hút những người như Bạch lão đầu, học những kiến thức mình cần, mới là cách tối đa hóa ưu thế xuyên qua hai giới mà hắn có thể làm bây giờ.
"Nếu lão Trần tìm ngươi, ngươi cứ nhận lỗi, nói không qua lại với Đường Linh Vũ nữa." Vương Thần còn đang nghĩ kế.
"Ta với Đường Linh Vũ không có qua lại." Trịnh Pháp đính chính.
"Đồ cặn bã nhà ngươi ngay cả ta là anh em ruột thịt mà còn không chịu nổi nữa, đã động vào rồi còn không chịu trách nhiệm?" Ánh mắt Vương Thần lộ vẻ khinh thường: "Huống chi, lão Trần nhìn rõ rành rành!"
Qua lại với Đường Linh Vũ?
Trịnh Pháp tự nhận mình không có ý định đó.
Còn Đường Linh Vũ… Nếu ánh mắt nàng nhìn mình mà gọi là mới biết yêu, vậy ánh mắt nàng nhìn trà sữa phải gọi là chết cũng không đổi.
Trong mắt Đường Linh Vũ, chắc chắn mình là Trịnh – người cung cấp trà sữa, thánh thủ thẩm mỹ, cái đầu không linh lắm – Pháp.
Trịnh Pháp tự nhận mình cây ngay không sợ chết đứng.
Vương Thần thấy hắn không hề hoảng loạn, liền hiểu thành lợn chết không sợ nước sôi: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi tưởng lão Trần không tìm ngươi là dễ dàng bỏ qua cho ngươi? Ta cá với ngươi, hắn đang đợi kết quả thi giữa kỳ, nếu ngươi mà thi không tốt, hắn có thể tính cả nợ cũ nợ mới một thể, càng kéo dài, càng muốn cho ngươi một trận ra trò!"
. .
Ngày thứ hai sau khi thi giữa kỳ, tin đồn kết quả thi đã lan truyền trong lớp.
"Nghe nói gì chưa? Đường Linh Vũ chắc chắn lại nhất lớp."
Vương Thần và Trịnh Pháp nói chuyện phiếm về chuyện nghe ngóng được.
"Nàng chẳng phải luôn nhất lớp sao?" Trịnh Pháp cũng không ngạc nhiên.
"Ngươi không hiểu, nàng lần này mà nhất lớp nữa, đó chính là con cưng của lão Trần, là mạng sống của hắn, ngươi thử nghĩ mà xem, một thằng làm bẩn 'báu vật' của hắn có kết cục tốt được không? Hắn mắng chết ngươi đấy!"
Trịnh Pháp liếc xéo Vương Thần, khẽ cau mày: "Ta luôn cảm thấy, ngươi hình như rất mong chờ lão Trần mắng ta một trận?"
"Ta là xem ngươi là anh em mà thôi." Vương Thần chân thành nói.
"Hửm?"
"Ta chỉ muốn ngươi ăn một trận mắng thôi." Vương Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng mấy thằng con trai khác, muốn giết ngươi."
Ngay khi hai người đang nói chuyện, tiếng bước chân từ ngoài lớp truyền đến liên tục, còn có tiếng nói của lão Trần.
Vương Thần vội vàng ngồi ngay ngắn lại, cầm sách lên giả bộ đọc.
Quả nhiên là lão Trần, nhưng lão Trần không đi một mình, phía sau hắn còn có hai ba người trung niên đi theo.
Người đàn ông trung niên đi giữa trông rất quen mắt, lúc khai giảng, thường ngồi giữa đoàn chủ tịch.
Mấy người đều mặt mày hớn hở.
"Học sinh Đường Linh Vũ nhất lớp lần này là ai vậy?"
Người trung niên kia hỏi.
"Đường Linh Vũ!" Lão Trần hô Đường Linh Vũ, Đường Linh Vũ đi ra lớp, bị lão Trần kéo đến bên cạnh: "Thầy hiệu trưởng, đây là Đường Linh Vũ."
Hiệu trưởng dường như cũng không ngờ Đường Linh Vũ lại có khuôn mặt xinh đẹp thế, không khỏi nhìn nhiều mấy lần: "Nghe nói lớp các anh có cô bé vừa xinh vừa học giỏi, không ngờ xinh đẹp thế này."
Xem như huy chương quân công lão Trần hay dùng nhất, Đường Linh Vũ trên mặt mang theo chút ngượng ngùng vừa đủ, hình như rất quen việc bị lão Trần kéo ra khoe khoang.
Hiệu trưởng cũng không đợi nàng trả lời, chỉ khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Lần này em thi nhất toàn trường, trong mấy trường trung học phổ thông cũng nhất khối 12! Cho trường Thanh Thủy chúng ta nở mày nở mặt!"
Trịnh Pháp nghe câu này thì hiểu vì sao mấy người này lại cất công tới gặp Đường Linh Vũ.
Nhất khối không quan trọng, quan trọng là trường 'anh em' bị trường mình hung hăng dẫm dưới chân!
Hiệu trưởng hết lời khen Đường Linh Vũ, giống như nhớ ra chuyện gì, nói: "Ta thấy trong danh sách Top 10 lần này, còn có một người tên Trịnh Pháp? Cũng ở lớp các anh à?"
Trịnh Pháp thấy lão Trần vẫy tay với mình, bước đến chỗ mấy người, lão Trần hôm nay cười rất tươi.
"Đây chính là Trịnh Pháp."
Hiệu trưởng nhìn hắn gật đầu, dường như có chút nghi hoặc: "Tên này trước đây chưa thấy trong top 10 nhỉ?"
"Dạ đúng, học sinh này tuy mới vào trường học lực không được tốt lắm, nhưng học tập rất chăm chỉ, luôn tiến bộ." Lão Trần khen.
"Ồ?" Hiệu trưởng thấy rất thú vị mà hỏi: "Tiến bộ nhiều như vậy chắc là nắm được phương pháp học tập nào đó, Trịnh Pháp, bình thường em học thế nào vậy?"
Trịnh Pháp nhìn Đường Linh Vũ, đầu trọc của lão Trần lập tức toát mồ hôi lạnh: "Cái này... thầy hiệu trưởng, em ấy thường hay cùng Đường Linh Vũ học hỏi lẫn nhau, giúp đỡ nhau."
"Học hỏi các bạn học giỏi? Phương pháp này tốt! Hoàn cảnh của em ấy càng phù hợp với việc học của các bạn học sinh bình thường. Nếu không thì để Trịnh Pháp chia sẻ kinh nghiệm tại đại hội sắp tới cho toàn trường nghe nhé?"
"Việc này thì không được... Ý em là, phương pháp đó có chút đặc biệt, người khác có lẽ không học được, không học được đâu." Lão Trần ấp úng.
Hiệu trưởng có chút thất vọng, nhưng cũng không ép lão Trần, chỉ động viên: "Vậy các anh phải nhắc nhở hai bạn tiếp tục đoàn kết giúp đỡ, không ngừng cố gắng, cùng nhau tiến bộ nhé!"
Lão Trần cười, chợt mang theo vẻ đau răng.
Hình như không có ý muốn nhắc nhở chút nào.
Trong lớp học, Vương Thần mắt có chút ngơ ngác, mơ màng nói với bạn cùng bàn: "Sao ta có cảm giác, Trịnh Pháp cũng thăng cấp thành con cưng của lão Trần rồi?"
"Không cần cảm giác, ngươi xem lão Trần đi, cười ngọt thế kia."
"Không mắng hắn nữa sao?"
"Mắng? Hắn đang khen đấy! Thật đáng buồn nôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận