Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 26: Đằng sau (length: 11715)

Trịnh Pháp nhìn lão nhân này, càng nhìn càng thấy mặt mày hiền hòa, trông dễ gần. Tu vi cao, nhát gan, ít chuyện.
Quả là có duyên thầy trò trời sinh với mình mà!
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy!" Có lẽ là ánh mắt của hắn quá mức nhiệt tình, chưởng môn cau mặt nói: "Ta sẽ không thu nhận thêm đồ đệ!"
"Cũng giống như chưởng môn, ta cũng là người không thích đi ra ngoài!"
Trịnh Pháp thề son sắt nói.
"Lời này đồ đệ lớn của ta cũng từng nói! Lúc đó ta cũng tin cái chuyện hoang đường của hắn." Chưởng môn bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy tang thương: "Hắn đã thực sự ở lì trong tông 300 năm, kết quả vừa ra khỏi cửa lần đầu liền gặp Ma môn..."
"Sau đó bị Ma môn giết chết?"
"Bị giết thì còn đỡ!"
"Hả?"
"Hắn câu mất cô cháu gái của một trưởng lão Ma môn, dụ người ta bỏ tà theo chính rồi!"
"..... Chuyện này không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái rắm! Hắn đi thì có một mình, lúc về thì lôi cả đám người, mông phía sau cả một đám quân Ma môn!" Chưởng môn nói đến là nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải ta có chút thủ đoạn, đánh cho vị trưởng lão kia hồn phi phách tán, Cửu Sơn Tông ta chẳng phải bị diệt môn sao?"
Trịnh Pháp nghe, sao cảm thấy vị trưởng lão Ma môn kia có chút oan uổng.
Nhà mình cải trắng bị heo chính đạo ăn, lại còn bị người giết.
Khoan đã, ai mới là ma môn vậy!
"Còn có cả thằng nhị đồ đệ của ta nữa, nó nói trong mắt không hề có nữ nhân, thậm chí không thích giao tiếp với người!"
"Cái này không phải rất hợp với chưởng môn sao..."
Kiểu người sợ giao tiếp xã hội thường sẽ không gây nguy hiểm gì.
"Nó không thích người, ngay cả địa bàn của nó cũng chẳng ai dám bén mảng tới!"
"Hả?"
"Nó chỉ thích đi mấy di tích cổ xưa, tìm mấy bí cảnh động phủ." Chưởng môn ngữ khí đơn giản có thể dùng khổ sở để hình dung: "Không thì là bị nhốt trong cơ quan trùng điệp của động phủ cổ tiên, thì lại đào ra mấy đại năng tà đạo tiền nhân phong ấn, lần nào cũng là ta phải đi vớt người!"
Trịnh Pháp không phản bác được, ngược lại hiểu rõ sự sợ hãi của chưởng môn đối với việc nhận đồ đệ.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được một chút đồng cảm.
Đừng nói là một người sợ phiền phức như chưởng môn.
Ngay cả người bình thường, gặp hai cái Ngọa Long Phượng Sồ này cũng phải đau đầu.
"Chưởng môn vậy các đồ đệ khác của ngài..."
"Hai đứa còn chưa đủ sao?" Chưởng môn nhìn Trịnh Pháp với ánh mắt kỳ quái: "Hai cái đứa đồ đệ này, đời trước của ta chắc phải tội ác chồng chất lắm, kiếp này mới phải chịu quả báo! Vì thế, ta không thể nào có đệ tử thứ ba được!"
Nhìn thấy thái độ chắc như đinh đóng cột của chưởng môn, Trịnh Pháp trầm mặc một lúc, gật đầu nói: "Ý của chưởng môn, ta hiểu."
"Hiểu rồi?" Chưởng môn bị thái độ bình tĩnh của hắn làm cho sững sờ, hỏi lại: "Ngươi liền... không thử cố gắng thêm chút?"
"Cố nài nỉ thì chưởng môn sẽ đồng ý sao?"
"Tuyệt đối sẽ không!"
"Vậy đệ tử không làm khó chưởng môn nữa."
Trịnh Pháp dứt khoát nói ra.
"Đứa đệ tử này cũng không tệ." Chưởng môn do dự nửa ngày, khô khan mở miệng.
"Vậy đệ tử có một chuyện muốn nhờ."
"Nhưng chúng ta thực sự không hợp nhau!"
"Ta không có ý xin chưởng môn thu nhận làm đồ đệ, chỉ là ta cũng viết mấy quyển thoại bản, muốn cùng chưởng môn trao đổi một hai."
"Ồ? Ngươi có hứng thú với việc này?" Về việc này chưởng môn lại vui vẻ đồng ý: "Chuyện này thì được, thoại bản ở Huyền Vi Giới này, ta đọc hết tám chín phần rồi, ngược lại có thể cho ngươi chỉ bảo đôi chút!"
Nhìn thấy Trịnh Pháp từ nhà tranh đi ra, Nguyên sư tỷ nhìn với ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Trịnh Pháp lắc đầu với nàng.
Nguyên sư tỷ hướng nhà tranh bĩu môi, thực sự không nói gì, tựa hồ đã sớm đoán được.
Lúc này không còn gấp gáp như khi đến, Nguyên sư tỷ cũng không yêu cầu Trịnh Pháp làm xe chở mình nữa.
Hai người sóng vai đi về dưới núi.
"Trịnh sư đệ, hay là ta giúp ngươi khuyên chưởng môn một chút?"
"Nguyên sư tỷ đã cố gắng rồi." Trịnh Pháp lắc đầu cự tuyệt nói: "Nói nhiều thêm chỉ sợ sẽ chọc chưởng môn không thích."
"Không sao đâu, lão nhân này thực ra người cũng không tệ, chỉ là không nghe lời người khác, hắn sẽ cảm thấy rất phiền phức thôi."
Trịnh Pháp gật đầu.
Đừng nhìn chưởng môn nói mình rất sợ phiền phức nhưng trên thực tế nếu thật sự thu nhận đồ đệ, hắn sẽ lo lắng không ít.
Cái vị đại sư huynh cảm hóa yêu nữ Ma môn bằng tình cảm kia thì không nói rồi.
Chính là vị nhị đồ đệ thích phiêu lưu kia, lần nào gặp nguy hiểm, chưởng môn cũng đều nguyện ý đi cứu.
Thường thường, người ta không muốn gánh trách nhiệm không phải là vì họ vô trách nhiệm, mà là vì họ thấy trách nhiệm quá lớn, nên mới chùn bước.
Người như chưởng môn, làm sư phụ thì quá tốt!
"Thực ra, đừng nói là ngươi." Nguyên sư tỷ thở dài nói: "Ta vừa mới biến thành hình người, lão nhân này liền đuổi ta xuống núi, bảo ta đi theo Chương sư tỷ, nói rằng về sau mặc kệ ta nữa, hắn chỉ thích một mình thôi, chơi cái gì lư trung thiên địa."
"Nói đến còn phải đa tạ Nguyên sư tỷ nói giúp." Trịnh Pháp đột nhiên đứng thẳng người, nghiêm túc hướng về Nguyên sư tỷ nói cảm ơn.
"Ngày đó ngươi giúp ta nói tốt trước mặt Chương sư tỷ, ta giúp ngươi nói vài câu không phải là chuyện nên làm sao?" Nguyên sư tỷ khoát tay: "Chỉ là không giúp được gì thôi."
Trịnh Pháp quay đầu, nhìn về căn nhà tranh trên sườn núi, đột nhiên nói với Nguyên sư tỷ: "Có một chuyện, chỉ sợ phải nhờ Nguyên sư tỷ giúp rồi."
"Chuyện gì?"
"Ta cùng chưởng môn đã hẹn, muốn để cho hắn xem mấy quyển thoại bản, đến lúc đó xin Nguyên sư tỷ giúp ta đưa đến."
"Chỉ có chuyện nhỏ này thôi sao? Không thành vấn đề!"
Có vẻ như vì không giúp được gì nên cảm thấy hơi áy náy, Nguyên sư tỷ liền đáp ứng.
"Trịnh Pháp! Chưởng môn bảo ngươi quay lại!"
Khoảng chừng mười ngày sau, Nguyên sư tỷ xông vào thư phòng của Trịnh Pháp, vui mừng nói với Trịnh Pháp.
"Quay lại?"
"Đúng!" Nguyên sư tỷ kéo Trịnh Pháp, chuẩn bị dẫn hắn lên núi: "Mấy ngày nay chẳng phải ta có đưa thoại bản cho ngươi sao? Hôm nay chưởng môn đột nhiên nói với ta, bảo ngươi lên núi một chuyến!"
"Chờ một chút!"
"Chờ gì nữa!" Nguyên sư tỷ vội vàng nói: "Chắc chắn là thoại bản ngươi viết hay, chưởng môn thấy thích, nên thay đổi chủ ý muốn nhận ngươi làm đồ đệ rồi."
"Sư tỷ, ngươi vẫn là nói với chưởng môn, dạo này ta lại nghĩ ra một bản thoại bản mới, không có thời gian lên núi, đây là bản mới nhất, còn xin mang cho chưởng môn, xem như là bồi tội!"
Trịnh Pháp ra sức gỡ tay Nguyên sư tỷ ra.
"Không có thời gian?" Nguyên sư tỷ nghi ngờ nhìn Trịnh Pháp hai mắt, đột nhiên nheo mắt lại: "Sao ta cảm thấy ngươi đang sợ?"
"Sợ? Ta không hề sợ!" Trịnh Pháp lập tức lắc đầu, sau đó như là nhớ ra điều gì, hỏi Nguyên sư tỷ: "Ngươi nói xem, nếu như ta muốn đến ở nhà Chương sư tỷ hai ngày, thì Chương sư tỷ có đồng ý không?"
"..." Nguyên sư tỷ đánh giá hắn từ trên xuống dưới nửa ngày, có chút không hiểu mang theo quyển sách mới mà Trịnh Pháp đưa đến bay lên đỉnh Cửu Phong.
"Trịnh Pháp đâu!"
Nguyên sư tỷ không ngờ rằng, vừa lên núi, nàng đã thấy chưởng môn ngàn năm không ra khỏi cửa đang đứng chờ ở ngoài cửa nhà tranh.
"Hắn nói hắn không rảnh."
"Không rảnh?"
Chưởng môn cười lạnh một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy cuốn sách trên tay Nguyên sư tỷ, vẻ mặt lại có chút do dự.
"Ngươi đang cầm cái gì?"
"Trịnh sư đệ nói, đây là bản thoại bản mới, lấy ra để bồi tội với chưởng môn!"
"Bồi tội?" Chưởng môn nghiến răng nghiến lợi nói: "Phi! Cầm đi chỗ khác đi! Thư hắn tặng, chó cũng không thèm xem!"
Nói xong, hắn phất tay áo, đá văng cánh cửa gỗ nhà mình, tức giận đùng đùng chui vào trong.
Nguyên sư tỷ nhìn cuốn sách trên tay, lại nhìn cánh cửa nhà tranh đã đóng chặt.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Trịnh Pháp không chịu đến.
Nhưng... là tại sao?
Nàng không nhịn được tò mò, vung tay lên, cỏ cây trên sườn núi nhanh chóng mọc lên, cành lá và cỏ xanh quấn vào nhau, tạo thành một cái ổ chim giống như ghế sô pha.
Nguyên sư tỷ ngả vào trong ổ, cầm thoại bản lên đọc, rất nhanh đã bị cuốn vào.
Dù sao nàng cũng là tu sĩ, tốc độ đọc sách cực nhanh, chỉ một nén nhang sau, nàng đã cảm thấy đầu ngón tay không còn lật giấy được nữa, lúc này mới phát hiện ra mình đã xem đến trang cuối cùng.
Nhưng mà...
"Phía sau đâu!"
Trong căn nhà lá truyền ra một tiếng hét như phát điên.
"Chưởng môn! Ngươi không phải nói không thèm đọc sao?"
Nguyên sư tỷ ngẩn người, cuối cùng cũng phát hiện ra, lão nhân này lại cứ ngồi xổm ở trong nhà tranh, dùng thần thức để cùng nàng đọc sách.
"Ta không muốn xem, nhưng ngươi ngồi xổm trước cửa nhà ta đọc! Ta có thể nhịn được sao?"
Chưởng môn kéo cửa phòng ra, vẻ mặt phiền muộn.
"Trịnh sư đệ... mỗi lần đưa tới thoại bản đều như thế này?"
Nguyên sư tỷ có chút bừng tỉnh đại ngộ nói.
Chưởng môn gật đầu.
"Khó trách hắn không dám lên đây!"
"Ta xuống đó!" Chưởng môn cắn răng, đột ngột nói ra.
"Chưởng môn ngươi lại muốn đi ra ngoài sao?" Biểu lộ của Nguyên sư tỷ cũng có chút kinh hãi.
"Dẫn đường!"
Nguyên sư tỷ dẫn chưởng môn, đi thẳng đến sân của Trịnh Pháp.
Nhưng lúc này nhà của Trịnh Pháp đã người không nhà trống.
Thần thức của chưởng môn quét qua, cười lạnh một tiếng, mang theo Nguyên sư tỷ biến mất khỏi nhà Trịnh Pháp, sau một khắc, hai người đã xuất hiện ở trong hành lang nhà Chương sư tỷ.
Trịnh Pháp đang đeo ba lô, còn đang nói chuyện hàn huyên với Chương sư tỷ có chút chưa rõ tình hình, chưa kịp đi vào chỗ nào, đã thấy hai người đột ngột xuất hiện trước mặt.
"Chưởng môn?" Mặt Chương sư tỷ đầy vẻ kinh ngạc: "Ngài xuống núi sao?"
Chưởng môn hoàn toàn không để ý đến nàng, chỉ là cười lạnh với Trịnh Pháp: "Trốn? Ngươi có thể trốn đi đâu?"
"...Ta chỉ là cảm thấy ở nhà mình chán quá." Giọng Trịnh Pháp có chút nhỏ.
"Ở chán? Chán thì ngươi mau viết xong thoại bản cho ta đi!"
Chưởng môn cười lạnh nói:
"Thứ nhất bản, ngươi viết nhân vật nam chính thu nhận một tên đồ đệ gian ác, kết quả bị đồ đệ trộm bí kíp, còn ngấm ngầm cấu kết với đạo lữ của hắn vu oan hắn là kẻ mua danh chuộc tiếng. Thật vất vả, nam chính rơi xuống hang núi, học được tuyệt học, có được thần binh, còn có mỹ nhân tuyệt thế bầu bạn, trở về chuẩn bị báo thù..."
Chương sư tỷ hai người nghe đến say sưa, cũng cảm thấy câu chuyện này có vẻ không tệ.
"Kết quả trước đại chiến báo thù ngươi lại không viết nữa rồi?"
Chương sư tỷ nhìn Trịnh Pháp, giống như hiểu vì sao hắn muốn bỏ chạy.
"Cuốn thứ hai nhân vật chính còn thảm hơn, vốn là người chấp chưởng một đại tông, là đại anh hùng nổi tiếng thiên hạ! Kết quả lại là hậu duệ yêu tộc, bị thuộc hạ phản bội vu oan thì không nói, trên đường còn bị hắc thủ đứng sau màn dẫn đầu đại ca vu oan hãm hại trải qua đủ loại trắc trở, cuối cùng sắp thấy được chân tướng của đại ca kia rồi, ngươi lại không viết nữa?"
"Đệ tử đâu phải mỗi bản đều không viết xong." Trịnh Pháp nhỏ giọng giải thích.
"Tức giận nhất là cái bản đã viết xong kia! Hắn vì cháu trai, nhẫn nhục chịu đựng, mang tiếng xấu, cả đời bị người đời ghét bỏ, cuối cùng khi được mọi người hiểu ra thì nhân vật chính lại chết! Chết rồi!"
Nhìn chưởng môn giận dữ, Trịnh Pháp có chút sợ hãi, không nhịn được lùi về phía Chương sư tỷ và Nguyên sư tỷ hai bước.
Kết quả 2 vị sư tỷ nhanh chóng né tránh, nhìn biểu cảm của mình đầy ghét bỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận