Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Chương 366: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hài hòa thiết quyền (2)

Chương 366: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hài hòa thiết quyền (2)
Sư tỷ quả thật vô tình.
Rất có khái niệm thời gian, nói năm ngày là đúng năm ngày, mặc váy vào là chạy ngay, không chậm trễ một khắc nào.
Nhưng Trịnh Pháp cũng hiểu rõ, thật sự là áp lực Hạo Nhật sơn gây ra quá lớn.
Hắn và Chương sư tỷ đã suy diễn mấy lần, kết quả tốt nhất là chính mình đoạt được Hãm Tiên kiếm, làm nổ linh mạch Hạo Nhật sơn, khiến Hạo Nhật sơn mất cả chì lẫn chài – thế nhưng hậu họa thế này cũng rất nhiều.
Xét về thực lực cứng, Cửu Sơn Tông sợ là thúc ngựa cũng không đuổi kịp Hạo Nhật sơn.
Đến lúc đó Hạo Nhật sơn trả thù, áp lực của Cửu Sơn Tông có thể tưởng tượng được.
Sư tỷ chấp nhất việc Hóa Thần, một mặt, tự nhiên là muốn tăng trưởng tu vi, tích lũy thêm chút át chủ bài cho Cửu Sơn Tông.
Mặt khác, cũng có ý thay Trịnh Pháp dò đường trên con đường Hóa Thần.
Trịnh Pháp bây giờ trong tay có bốn môn công pháp có thể Hóa Thần:《 Xích Tiêu Ngọc Sách 》, 《 Hãm Tiên Kiếm Điển 》, cùng với 《 đại tự tại chân pháp 》 và 《 Vạn Yêu Chân Giải 》 đến từ Đại Tự Tại Ma Tổ.
Mỗi một môn đều là thần công bí quyết cấp cao nhất của Huyền Vi Giới.
Nhưng Trịnh Pháp dã tâm khá lớn, trong lòng vẫn xem thường bốn loại công pháp này, còn kiêng kỵ các đạo quả khác, bởi vậy chỉ muốn tham khảo mạch suy nghĩ của chúng, nghiên cứu ra pháp môn thích hợp nhất cho bản thân.
Cửu Chương Toán Trận của Chương sư tỷ chính là tạo ra từ 《 Xích Tiêu Ngọc Sách 》, xem như một trong những thành quả nghiên cứu.
Lần Hóa Thần này của Chương sư tỷ cũng là một loại thí nghiệm đối với mạch suy nghĩ công pháp.
Nhưng nói thẳng ra, việc từ Nguyên Anh lên Hóa Thần cũng không mang lại nhiều tăng trưởng thực lực cho Cửu Sơn Giới.
Trịnh Pháp và Chương sư tỷ còn đỡ – bọn hắn chí ít có thể tăng lên một chút năng lực bay liên tục, những người Hóa Thần khác lại không có ảnh hưởng lớn đến thế đối với thắng bại.
Thứ thật sự có thể đối phó đạo quả vẫn là mấy món bảo bối kia: Hãm Tiên kiếm, Phù Tang Mộc, Thanh Tĩnh Trúc, Thanh Bình kiếm, cộng thêm Vạn Yêu Phiên bây giờ chỉ có thể xem là đạo quả không trọn vẹn.
Nội bộ có đào sâu thế nào cũng chỉ có vậy.
Muốn có thêm chút chắc chắn, chỉ có thể xem thử có ngoại lực nào không...
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn hướng xuống dưới, nhìn về phía viên bảo châu màu xanh lam ở trước ngực – Thương Hải Châu.
Đây là thứ Tiêu Ngọc Anh để lại chỗ Trịnh Pháp, dùng để bảo mệnh cho hắn.
Xét từ sự kiêng kỵ ban đầu của Yến chưởng môn đối với Tiêu Ngọc Anh, cùng với sự tự tin của chính Tiêu Ngọc Anh, sư tôn của Tiêu Ngọc Anh đứng sau Thương Hải Châu này, e rằng ít nhất cũng là Tán Tiên.
"E rằng nhiều nhất chỉ có một cơ hội..."
Quan hệ giữa hắn và Tiêu Ngọc Anh không tệ, nhưng hắn chưa từng gặp mặt sư tôn của nàng.
Huống chi, hắn bây giờ đối với bất kỳ đạo quả nào cũng đều có sự phòng bị theo bản năng.
Việc sư tôn của Tiêu Ngọc Anh có thể giúp Cửu Sơn Tông một lần đã là chuyện bất ngờ vui mừng rồi.
Ngoài ra, nơi duy nhất thật sự có thể mượn ngoại lực chỉ có một chỗ – Thiên Hà phái!
Mục đích của bọn họ tuy không nhất trí, nhưng kẻ địch đại khái là giống nhau.
Trịnh Pháp đi ra sân nhỏ, nhìn về phía Thiên Hà phái, cũng không biết vị chưởng môn kia tạo phản đến bước nào rồi...
Tốt nhất là có thể tiêu diệt được Hạo Nhật sơn.
Thật sự không được, nếu có thể thu hút được 2-3 đạo quả của Hạo Nhật sơn, thì cũng là trợ lực không nhỏ đối với Cửu Sơn Tông.
"Trịnh Pháp?" Giọng Bàng sư thúc truyền đến, "Ngươi đứng ở đây làm gì?"
"Không có gì, sư thúc tìm ta có việc à?"
"Có một cái thoại bản, ngươi phải xem qua."
"Thoại bản?"
Trịnh Pháp sững sờ, sau đó nhìn Bàng sư thúc với ánh mắt kỳ quái.
Kể từ khi loại thông giám kiểu mới ra đời, ứng dụng Cửu Sơn giải trí đã thu hút không ít tu sĩ.
Không chỉ đọc, bọn họ còn viết nữa.
Thông giám kiểu mới đưa ra thị trường một tháng, bên trong đã có thêm hơn 100 bản thoại bản.
Trịnh Pháp thật ra cũng mừng vì thấy nó thành công – Đại đa số tu sĩ tuổi thọ quá dài, có người thật sự nhàm chán, lỗ hổng trong ngành giải trí là cực lớn.
Xem chút tiểu thuyết, viết chút truyện, giết thời gian, thúc đẩy tiêu dùng, cũng là cống hiến cho Cửu Sơn Tông.
Trịnh Pháp thì không hay đọc lắm.
Bởi vì những thoại bản này nếu đặt ở thời hiện đại, chỉ có thể xem là văn học mạng sơ khai, mặc dù chịu ảnh hưởng từ 《 Cửu Sơn tiên đồ 》 của Trịnh Pháp, đã có khác biệt không nhỏ so với thoại bản của Huyền Vi Giới.
Nhưng đối với Trịnh Pháp mà nói, vẫn còn quá thô ráp, quá non nớt.
Nhưng Bàng sư thúc lại đọc! Càng non nớt ngây ngô hắn lại càng thích!
Nghe nói vị sư thúc này gần đây lúc ra ngoài đều thích cầm thông giám đọc thoại bản, không rời tay, rõ ràng là có chút nghiện mạng.
Đây là tới giới thiệu sách sao?
"Sư thúc? Ngươi thấy được thoại bản nào hay sao?"
"Thoại bản hay?" Bàng sư thúc khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức có chút kỳ quái, "Hay thì cũng hay, nhưng mà..."
"Ừm?"
"Ngươi xem là biết."
Tạo Hóa Ngọc Điệp nhảy lên, bay ra từ ni hoàn cung của Trịnh Pháp.
Hắn mở Cửu Sơn giải trí, rồi nhấn mở giao diện thoại bản.
"Ngươi xem thử bảng xếp hạng đi."
Trịnh Pháp lại nhấn một cái, mở ra bảng xếp hạng thoại bản.
Vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng vẫn là cuốn 《 Cửu Sơn tiên đồ 》 của Trịnh Pháp.
Vị trí thứ hai lại là một cái tên mới – 《 Thiên Hà Tu Tiên Ký 》.
"..."
Trịnh Pháp quay đầu nhìn về phía Bàng sư thúc, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Bàng sư thúc gật đầu nói: "Chính là cuốn này, quyển sách này xuất hiện trên thông giám từ nửa tháng trước, số chữ còn không nhiều, nhưng mấy ngày nay người đọc càng ngày càng đông..."
Huyền Vi Giới còn có người tài giỏi thế này sao? Còn biết dùng tiểu thuyết đồng nhân để ké fame à?
Độ nổi tiếng của Thiên Hà Tôn Giả trong đám đệ tử Cửu Sơn cũng khá cao.
Trịnh Pháp cũng thấy hứng thú, nhấn mở thoại bản này đọc thử.
Sau đó... hắn đã biết vì sao Bàng sư thúc lại tìm mình.
"... Cái này hình như không phải bịa chuyện?"
Vẻ mặt Bàng sư thúc cũng có chút nhăn nhó: "Ta đã hỏi Tạ tiên tử rồi, nàng nói những điều viết bên trong, có hai ba phần mười là khớp với những gì nàng biết..."
"Còn bảy tám phần kia, nàng cũng không biết, nhưng xem ra cũng rất thật."
"..."
Trịnh Pháp nhìn thoại bản, hồi lâu không nói gì, cũng rất rối rắm.
Hắn tưởng đó là đồng nhân.
Kết quả người ta viết cứ như là truyện ký?
Trịnh Pháp lại nhìn 《 Thiên Hà Tu Tiên Ký 》 này một lần nữa, đặc biệt chú ý đến tên người, địa danh, tên môn phái bên trong đó.
Viết truyện ký thì cũng không sao.
Nhưng viết truyện ký về Thiên Hà Tôn Giả thì vấn đề lớn rồi, đây là thứ có thể chọc thủng trời.
Thoại bản này đại khái mới viết phần mở đầu, nhân vật chính Thiên Hà Tôn Giả mới chỉ là Nguyên Anh, nhưng ngoài Thiên Hà phái, các tông phái khác thuộc thiên hà tứ tông như Thái Thượng Đạo đều đã có nhân vật xuất hiện – Ừm, đều là vai phản diện.
Đang lần lượt bị Thiên Hà Tôn Giả đập cho tơi tả.
Trong đó có một đệ tử Hạo Nhật sơn mà Trịnh Pháp còn biết, họ Lục, được xem là trưởng bối trong tộc khác, có danh tiếng, đúng là người đó.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, trong thoại bản này còn viết rõ Thiên Hà Tôn Giả đã sáng tạo ra 《 Cửu Chuyển Kim Đan pháp 》 vào kỳ Kim Đan.
"Trịnh Pháp, thoại bản này đến giờ thì coi như chưa có nhiều bí mật lắm... Nếu cứ tiếp tục thế này, sau này thì khó nói lắm." Bàng sư thúc nói khẽ.
Đây cũng là điều Trịnh Pháp lo lắng:
Đừng thấy Trịnh Pháp bôi đen Hạo Nhật sơn trong 《 Cửu Sơn tiên đồ 》, nhưng đó là vì hai phái như nước với lửa, hắn còn thấy chửi nhẹ quá.
Nhưng tác giả của 《 Thiên Hà Tu Tiên Ký 》 này dám viết, hắn cũng không dám đăng a!
Người biết những bí mật này chắc chắn không phải tiểu nhân vật, người ta viết thì cứ viết rồi, có lẽ không sợ ngũ tông tìm đến gây phiền phức, nói không chừng ngũ tông còn chẳng tìm được hắn.
Nhưng ai cũng biết, thông giám là đồ của Cửu Sơn Tông... Bách Tiên Minh chắc chắn không thoát khỏi liên lụy!
Đối phó một Hạo Nhật sơn thôi mà Trịnh Pháp vẫn phải tính toán tỉ mỉ, chỉ hận không thể tính luôn cả những đạo quả xa tận đẩu tận đâu.
Nếu thật sự để người này viết tiếp, phản ứng của ngũ tông sẽ thế nào, khỏi cần đoán – ngươi nói thoại bản đều là bịa đặt, thật hay không thật, chẳng lẽ bản thân ngũ tông lại không biết?
"Làm sao bây giờ?" Bàng sư thúc tìm đến Trịnh Pháp, tự nhiên cũng đã nghĩ thông suốt mối nguy hiểm trong đó.
Trịnh Pháp nhìn Tạo Hóa Ngọc Điệp, thầm thở dài:
Năm đó đọc tiểu thuyết, ta chửi nền tảng.
Hôm nay, ta lại trở thành nền tảng!
Nhìn Trịnh Pháp nhấn ngón tay hai lần, 《 Thiên Hà Tu Tiên Ký 》 biến mất khỏi bảng xếp hạng, không còn chút dấu vết nào, Bàng sư thúc chớp mắt, ngơ ngác nói: "Vậy là xong rồi? Người kia là ai?"
Trịnh Pháp lại nhấn một cái lên Tạo Hóa Ngọc Điệp, muốn tra lai lịch của vị tác giả này.
Kết quả là hoàn toàn không cảm ứng được chiếc thông giám kia của đối phương ở đâu, càng đừng nói làm rõ đối phương là ai.
"Tra không ra, xem ra là một vị đại năng..." Trịnh Pháp nói với Bàng sư thúc.
Bàng sư thúc gật gật đầu, lại thở dài: "Thật ra ta vẫn rất thích xem."
Trịnh Pháp cũng rất tiếc nuối, cuốn sách này nếu không xóa, độ hot của thông giám có thể nâng cao thêm một bậc – ai mà chẳng thích xem chút dã sử?
Cũng không sợ dã sử hoang đường, chỉ sợ dã sử lại là thật.
Cửu Sơn Tông thật sự gánh không nổi.
...
Một ngày sau, nhìn những lá Truyền Tin Phù liên tiếp gửi tới, cực kỳ giống tin nhắn quấy rối, Trịnh Pháp rơi vào hoang mang.
"Thoại bản của ta đâu?"
"Ngươi đã làm gì?"
"Ta bây giờ đang bận, không tiện đến Cửu Sơn Giới! Ngươi nếu không cho ta một lời giải thích, sau này ta nhất định sẽ tới cửa lĩnh giáo!"
Khí tức này, Trịnh Pháp rất có ấn tượng – đây không phải Cửu U Ma Tổ sao?
Hóa ra tác giả cuốn sách cấm kia là ngài sao?
Nhìn bốn chữ "tới cửa lĩnh giáo", Trịnh Pháp thoáng có chút hối hận:
Thảo nào ở Huyền Vi Giới không ai làm nền tảng, ngươi dám **hài hòa**, có vài loại tác giả hung ác thật sự dám dùng **thiết quyền** đập ngươi.
Cửu U Ma Tổ có lẽ thật sự có thể vào Cửu Sơn Giới gây chuyện...
Thiên Tôn chết thảm quá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận