Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 132: Chết không hết tội (length: 11986)

"Ta liếc mắt liền nhìn ra tiểu tử ngươi không phải người!"
Lão già họ Bạch nhìn màn hình máy vi tính có hình tế bào, chỉ vào Trịnh Pháp quát to.
Trịnh Pháp há hốc mồm, muốn phản bác, nhưng lại không biết làm sao phản bác.
Trên màn hình, bốn người tế bào da xếp thành một hàng.
Đường Linh Vũ ba người ngược lại không có gì khác biệt so với người bình thường.
Chỉ có tế bào của Trịnh Pháp, lại có một đám cấu trúc tế bào hoàn toàn khác biệt!
"Còn có thể phóng to nữa không?"
Trịnh Pháp hỏi Điền lão sư.
Trong cơ thể mình mọc ra thứ gì, hắn muốn xem xem cái thứ này rốt cuộc là cái gì.
Điền lão sư lắc đầu.
Lão già họ Bạch cau mày nhìn màn hình, cũng không đùa nữa, mà nói: "Vì sao chúng ta đều không có thay đổi gì, chỉ có ngươi có? Lại còn giống cấu trúc tế bào bên trong hạt đậu Hà Lan kia?"
Trịnh Pháp lắc đầu.
Ban đầu trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán, đó là dù sao mình cũng là người xuyên việt, khả năng này là hai sinh vật ở hai giới khác nhau.
Nhưng theo lời của lão già họ Bạch thì hạt đậu Hà Lan bên trong cũng có thứ tương tự.
Mà hạt đậu Hà Lan là loại hiện đại.
Vậy thì gần như loại bỏ suy đoán này.
Một khả năng khác là vấn đề tu vi của Trịnh Pháp, lão già họ Bạch bọn họ vẫn chỉ ở Luyện Khí Kỳ, mà hắn đã Trúc Cơ.
Có lẽ loại biến hóa này xảy ra sau khi Trúc Cơ.
Nhưng hạt đậu Hà Lan cơ bản chỉ có linh khí yếu ớt, không có linh trí, lại càng không tu vi, vậy mà cũng sinh ra loại cấu trúc này.
Cái thứ này có liên quan đến tu vi cũng không thể đứng vững được.
"Trịnh Pháp, gần đây tu vi của ngươi có thay đổi gì không?"
Đường Linh Vũ đột nhiên hỏi.
"Thay đổi?"
Trịnh Pháp không hiểu ý Đường Linh Vũ.
Đường Linh Vũ chạy nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, cầm cái máy tính bảng quay lại, chỉ vào phù đồ trên đó nói: "Ngươi biết đó, để nghiên cứu Tam Tử Phù, ta vẫn luôn dùng Linh Nhãn Thuật để thu thập các phù đồ bên trong linh khí của viện dưỡng lão."
Trịnh Pháp gật đầu.
"Thì trong hai ngày nay, ta phát hiện trong linh khí của viện dưỡng lão xuất hiện thêm mấy trăm loại phù đồ nữa!"
"Nhiều vậy sao?"
"Đúng vậy, lúc đó chúng ta góp nhặt mấy ngàn loại thần danh tử phù, nhưng mấy trăm loại phù đồ này, ta không hề có trong kho dữ liệu."
". . ."
Trịnh Pháp nhìn vào màn hình.
Quả nhiên, trong mấy trăm loại phù đồ này thì thần danh tử phù nào cũng đơn lẻ, nhưng rất lạ.
"Mấy trăm loại phù đồ này là một con số không hề nhỏ!" Đường Linh Vũ nói thêm, "Không thể nào chúng ta lại không thu thập chúng được."
"Mới xuất hiện sao?" Lão già họ Bạch cũng xúm lại, xem hồi lâu rồi nói, "Ta cũng chưa từng thấy bao giờ."
Trịnh Pháp hiểu ý của Đường Linh Vũ: "Ý ngươi là, việc hạt đậu Hà Lan này xuất hiện, có thể có liên quan đến mấy trăm loại linh phù mới này?"
Đường Linh Vũ khẽ gật đầu: "Chỉ là ta cũng không chắc chắn."
Trịnh Pháp cũng hơi động trong lòng, thần thức rơi vào đan điền.
Sự thay đổi lớn nhất của bản thân trong thời gian gần đây là cây Phù Tang Mộc này.
Thanh Dương Đạo Thể, nếu thật sự có liên quan đến cái gọi là Đông Vương Công kia thì e rằng có liên quan đến linh thực, dù sao người ta cũng có biệt hiệu Mộc Công.
Sắc mặt hắn có chút kỳ lạ.
Chắc tên kia không có đam mê khác người đó chứ.
Lúc trước chửi rủa Thanh Dương Đạo Thể nên mới xuất hiện cây Phù Tang Mộc.
Hiện tại chửi rủa cây Phù Tang Mộc vô dụng thì nó lại thúc đẩy sự phát triển của linh thực?
Trịnh Pháp nghĩ một chút, trong lòng lầm bầm chửi:
"Đồ gỗ thối tha, sao lại không thể giúp người ta Hóa Thần trong một ngày, phi thăng trong ba ngày?"
Phù Tang Mộc lại run lên ba lần, Trịnh Pháp luôn cảm thấy nó đang mắng mình, hơn nữa còn mắng rất bẩn.
. . .
Huyền Vi Giới.
Bây giờ, phần lớn phòng của đệ tử Cửu Sơn Tông đều ở bên cạnh Lôi Trì, nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người có thể trực tiếp vào Lôi Trì.
Sân nhỏ của Trịnh Pháp cũng nằm trong đó, ngay bên cạnh sân của Chương sư tỷ, sân nhỏ của Hoàng sư thúc cũng ở gần đấy.
Không có Ngũ Long Thiên Cung, Chương sư tỷ liền không muốn Trịnh Pháp ở quá xa mình.
Dù sao trận pháp phường thị ở Lôi Trì rất sơ cấp, tính an toàn không được đảm bảo.
Những ngày này cũng rất bình tĩnh, chuyện tên mặt chữ điền bị bắt dường như không kinh động đến yêu tộc, hơn nữa Cửu Sơn Tông còn có Chương sư tỷ và Hoàng sư thúc hai vị Nguyên Anh tọa trấn, người bình thường cũng không dám đến trêu chọc.
Trịnh Pháp cầm trong tay vài quyển sách đi vào sân của Chương sư tỷ.
Hoàng sư thúc cũng ở đó, nàng cùng Chương sư tỷ mỗi người có một bàn trà, đang trò chuyện.
Chương sư tỷ đang cầm một tách trà xanh.
Mà Hoàng sư thúc cầm một bình sứ men xanh lớn.
Cổ bình tỏa ra mùi rượu nồng đậm, bay thẳng vào mũi Trịnh Pháp.
Trịnh Pháp không khỏi liếc nhìn Hoàng sư thúc thêm mấy lần, ấn tượng của hắn về Hoàng sư thúc là người thường xuyên lạnh mặt, lúc nào cũng bình thản, ánh mắt khi nhìn người khác như nhìn một thứ không tồn tại.
Hắn thậm chí không nhớ là đã thấy hắn cười lần nào chưa.
Nhưng trước mặt Chương sư tỷ, Hoàng sư thúc lại thay đổi.
Trịnh Pháp có chút do dự, hắn không ngờ Hoàng sư thúc cũng ở đây.
Hoàng sư thúc ngả người dựa vào bàn, khóe miệng còn chút vết rượu, mắt long lanh như mùa xuân, ánh mắt lưu chuyển.
Trịnh Pháp tới gần, dường như nàng cũng không quan tâm, vẫn uống rượu của mình, như thể không nhìn thấy Trịnh Pháp.
"Sư tỷ?"
Mắt Chương sư tỷ sáng lên, nhìn vào những quyển sách trên tay Trịnh Pháp, mong đợi hỏi: "Trong tay ngươi là cái gì thế?"
Trịnh Pháp đưa chồng sách đến trước mặt Chương sư tỷ.
"mã hóa."
"từ mạch điện đến suy luận tính toán."
"nguyên lý internet thần kinh"
Mấy quyển sách này là Trịnh Pháp hỏi Đường Linh Vũ xin được.
Nghiên cứu của Chương sư tỷ về việc hợp nhất các phù đồ của Sơn Hà Chân Hình Phù không thuận lợi, vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ nàng không thể hiểu nổi làm thế nào một mạch kín biến hóa có thể sinh ra trí tuệ.
Tuy Trịnh Pháp có kiến thức về phương diện này.
Nhưng Chương sư tỷ đã là Nguyên Anh kỳ trưởng thành rồi, lẽ nào lại không thể tự chủ học được cách tiến hóa thành máy tính chứ?
Chương sư tỷ khẽ lật vài trang, mí mắt hơi giật giật, rồi liếc trộm Hoàng sư thúc, sau đó mới nói với Trịnh Pháp: "Để ta xem qua rồi ta lại tìm ngươi."
Trịnh Pháp gật đầu, chắp tay chào Hoàng sư thúc rồi cáo từ.
Hoàng sư thúc không ngẩng đầu.
Đến khi Trịnh Pháp đi xa, Hoàng sư thúc nghiêng đầu hỏi Chương sư tỷ: "Sao vậy, không cho ta xem?"
"Sư tôn. . ."
Chương sư tỷ có chút xấu hổ.
Nàng không ngốc, nếu như thấy hình học topo, có thể chỉ có chút nghi ngờ thôi.
Nhưng nhìn những cuốn sách này, nàng cũng hiểu nhiều tri thức của Trịnh Pháp có nguồn gốc khác, ít nhất không phải là một Nguyên Anh Chân Nhân có thể nắm giữ.
"Ta là sư tôn của ngươi, mà ngươi lại giấu giếm ta?"
Chương sư tỷ lắc đầu: "Sư tôn, nếu ở bên cạnh người khác, ta đương nhiên sẽ không giấu giếm người, nhưng việc này có lẽ liên quan đến bí mật của Trịnh sư đệ."
". . . Ai mà không có bí mật chứ." Hoàng sư thúc lắc đầu nói: "Hắn có thể không dối gạt ngươi, vậy thì tình cảm của ngươi cũng coi như chó ăn."
Chương sư tỷ khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách.
"Ngươi đó a. . ." Hoàng sư thúc thở dài: "Hắn chỉ mới Trúc Cơ thôi, sau này nếu có chuyện gì. . . Con hãy nghĩ xem ta đã sống những ngày tháng vừa qua thế nào."
Chương sư tỷ mím môi không nói.
"Vi sư không muốn con giống như ta. . . Người phàm có câu, tình thâm không thọ."
"Đệ tử. . . Cam tâm tình nguyện." Chương sư tỷ rũ mắt, nhìn những cuốn sách trước mặt.
" . . Ta sao lại thu nhận một đứa đồ đệ bướng bỉnh hơn cả ta vậy!"
"Sư tôn, đệ tử còn cầu xin người một việc."
"Không cần nói, ta nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận Trịnh sư đệ của con! Nếu hắn chết thì Cửu Sơn Tông này liền có thêm cái mạng của ta!" Hoàng sư thúc nghiến răng nói: "Ta gây ra cái nghiệt gì thế này!"
. .
Bên ngoài Thiên Bi.
"Yến huynh?" Nhìn Yến Vô Song trước mặt, Trịnh Pháp có chút không dám nhận ra.
Chủ yếu là Yến Vô Song đã đổi y phục.
Hắn không còn mặc áo choàng nữa, mà là mặc đạo bào màu trắng giản dị.
Thay đổi lớn hơn là thần sắc của hắn.
Trong mắt hắn không còn cái vẻ ngả ngớn ngày xưa, mà có một loại cảm giác trầm tĩnh.
Yến Vô Song nhìn Sở Thiên Khuyết và Tiết Chân Truyền phía sau, bỗng nhiên kéo Trịnh Pháp đi xa vài bước, tay còn ném ra mấy lá linh phù cách âm, như có chuyện muốn nói với Trịnh Pháp.
"Trịnh huynh, ta đã nghĩ thông rồi."
"Hả?"
Trịnh Pháp có chút mơ màng.
"Ta muốn kế thừa di chí của tổ sư, quét sạch thiên hạ, lập lại trật tự!"
"Ngươi chờ chút. . ." Trịnh Pháp đưa tay chặn lời của hắn lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên Hà Phái, phản bội Thiên Hà Tôn Giả."
"Đúng."
"Cha ngươi, chưởng môn Thiên Hà."
"Đúng."
"Cho nên ngươi muốn giết cha ngươi?"
"Vậy thì. . . Cũng không nhất định."
"Ngươi thật sự nghĩ nhiều ghê."
Yến Vô Song thấy Trịnh Pháp hỏi như vậy thì chua chát nói: "Kỳ thật ta chỉ muốn cải tạo Thiên Hà Phái, nếu cha ta nguyện ý đi cùng ta thì đương nhiên là được. . ."
"Trịnh huynh, ngươi không biết đâu. Ta từ nhỏ đã nghe danh tổ sư mà lớn, từ trước đến nay đều tự hào khi là hậu bối của tổ sư."
Trong giọng Yến Vô Song đầy mệt mỏi.
"Kết quả Hàn lão nói với ta, Thiên Hà Phái của chúng ta là phường phản bội. . ."
"Cho nên trước đây ngươi. . ." Trịnh Pháp nhớ đến lần trước Yến Vô Song không đến Thiên Bi.
"Không giấu giếm Trịnh huynh, trước đây ta đã suy nghĩ tiêu cực một thời gian."
". . ."
Trịnh Pháp trong lòng cũng có chút đồng tình, đây cũng là tác hại của kiểu giáo dục này của Thiên Hà Phái.
Mỗi đệ tử Thiên Hà Phái đều rất khó không lấy Thiên Hà Tôn Giả làm niềm tự hào.
Nhưng khi bọn họ phát hiện sự thật thì thật sự tam quan sụp đổ.
"Nhưng mà Hàn lão vẫn luôn khuyên ta, ta cũng đã nghĩ thông suốt!" Giọng Yến Vô Song lại trở nên hào hùng: "Tiền bối Thiên Hà Phái làm sai, thì ta sẽ sửa!"
"Di chí tổ sư bị lãng quên, thì ta sẽ kế thừa!"
"Ta còn muốn cải tạo Thiên Hà Phái, lại lần nữa nghiên cứu tân pháp, cho Huyền Vi Giới mở một con đường mới."
Trịnh Pháp nghe liên tục gật đầu, tán dương: "Yến huynh ngươi những lời này, nói đến ta nhiệt huyết sôi trào, hận không thể..."
"Vậy ngươi cùng ta cùng một chỗ đi."
"A?"
Trịnh Pháp ngậm miệng lại, khắp khuôn mặt là tỉnh táo.
"Ta nghĩ kỹ rồi, ngay từ đầu việc này không thể gióng trống khua chiêng, nhưng ta vừa vặn có cái tổ chức nho nhỏ, còn có chút đạo hữu giao hảo. Chúng ta thay đổi một cách vô tri vô giác, một mặt tìm kiếm tổ sư truyền thừa, một mặt tìm kiếm người đồng đạo."
Trịnh Pháp nghĩ nghĩ, người này có ý tứ là muốn đem tổ chức kia của hắn, từ hội người biến thái có cùng sở thích, cải tạo thành đội tiên phong tìm đường chết?
"Trịnh huynh, ta cái thứ nhất chính là tìm ngươi!"
Yến Vô Song thành ý tràn đầy mà nhìn Trịnh Pháp.
"Ta chỉ có một vấn đề."
"Mời nói."
"Ngươi có mấy vị sư, không phải, Hóa Thần?"
"Không có."
"Có mấy vị Nguyên Anh?"
"Cũng không có..."
Trịnh Pháp trầm mặc xuống, lại hỏi: "Ngươi bây giờ có mấy người?"
"Tăng thêm ngươi liền có hai người!"
"Cáo từ!"
Nói thật, ý nghĩ của Trịnh Pháp và Yến Vô Song tuy chi tiết bất đồng, nhưng không phải không có chỗ hợp tác.
Tối thiểu là cùng một chiến tuyến mà!
Có thể Yến Vô Song này...
Nếu là Thiên Hà Phái đánh tới.
Nhìn thấy Yến Vô Song nói không chừng sẽ nói hai câu: Chưởng môn chi tử còn có thể cứu vãn, mang về hảo hảo giáo dục.
Gặp Trịnh Pháp thì đó chính là tà ma ngoại đạo, chết không có gì đáng tiếc!
. . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận