Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 138: Lúc nào cũng thụ thương Yến Vô Song (length: 12398)

Đối với Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên mà nói, sự tình thay đổi có chút khó giải quyết, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.
Một bên Trịnh Pháp ngược lại là tâm tính nhẹ nhõm.
Mặt lạnh tiên tử tới qua bí cảnh, thì có liên quan gì tới Trịnh Pháp của ta ở Cửu Sơn chứ?
"Hàn chân nhân, bây giờ ngươi có thể nói rõ ràng, cái gọi là bí ẩn của Thiên Hà Phái là cái gì rồi chứ?"
Trầm mặc một lát sau, Tiêu Ngọc Anh hỏi Tàn Dương Kiếm Tiên.
Bây giờ mấy người coi như ở trên cùng một thuyền, nàng có lẽ là không muốn cứ mập mờ như vậy.
Tàn Dương Kiếm Tiên lắc đầu, mở miệng nói: "Việc này... ta cảm thấy ngươi vẫn không nên biết rõ thì tốt hơn."
"... "
"Là có liên quan tới Hóa Thần sao?"
Trong lòng Trịnh Pháp cũng có chút kinh ngạc, vị Linh Diệp tiên tử này vừa đoán một cái đã trúng rồi... Nàng này biết nhiều đấy!
Tiêu Ngọc Anh nhìn vẻ kinh ngạc của Tàn Dương Kiếm Tiên, cười nhạt nói:
"Hàn chân nhân, bí ẩn của Thiên Hà Phái các ngươi ta không biết."
"Nhưng ta đã trải qua không ít bí cảnh, Hóa Thần pháp cũng không phải hiếm thấy gì, ta đã sớm biết được... chỉ là chuyện này không tiện để lộ ra ngoài mà thôi."
Trịnh Pháp cũng không nói gì.
Đừng thấy Tiêu Ngọc Anh không nể nang ai mà tưởng người ta không có bí mật!
Bây giờ nàng nói ra cũng là để thể hiện thành ý của mình.
Tàn Dương Kiếm Tiên thở dài nói: "Tiêu tiên tử, ngươi đã biết vậy ta cũng không giấu giếm ngươi nữa..."
Hắn lập tức kể lại chuyện tân pháp.
Không ngờ Tiêu Ngọc Anh nghe xong lại nhíu mày, tựa hồ phi thường không thể hiểu được.
"Ý của Hàn chân nhân là, cựu pháp của Ma môn thời kỷ nguyên trước, hay nói cách khác, tiên pháp mà chúng ta đang tu luyện bây giờ, không cho phép sự xuất hiện của tân pháp của Thiên Hà Tôn Giả?"
Nàng đột nhiên hỏi.
"Ta đoán là như vậy."
"Có thể cái này không đúng..."
Tiêu Ngọc Anh chất vấn, khiến mấy người đều ngẩn người.
"Không đúng chỗ nào?"
Tiêu Ngọc Anh liếc nhìn bọn họ, suy tư một hồi, mới mở miệng nói:
"Bởi vì Thánh Tổ của Ma môn... cũng đang theo đuổi việc sáng tạo tiên pháp mà!"
Trịnh Pháp chấn động trong lòng, nhìn về phía Tàn Dương Kiếm Tiên, chỉ thấy lão nhân này cũng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Ngọc Anh thấy vẻ không tin của hắn, lắc đầu nói: "Ta đã từng đi qua một bí cảnh thời kỳ đầu của kỷ nguyên trước, bên trong có một vài bài ca ngợi Thánh Tổ, à, Thánh Tổ lúc bấy giờ là tổ sư tế tự của cái gọi là Ma môn..."
Nàng như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
Chậm rãi nói:
"Theo lời trong tế tự từ, những Thánh Tổ Ma môn này là cải tạo cựu pháp từ kỷ nguyên trước, để tạo ra tiên pháp như hiện tại."
Nghe đến đây, trong đầu Trịnh Pháp quả thực là rối bời... Những lời của Hàn lão trước đó đã cho hắn một ảo giác rằng:
Tiên pháp và công pháp của Ma môn bây giờ đều được truyền lại từ thời xưa, những kẻ Ma môn kia là đồ cổ rác rưởi trong lịch sử, là trở ngại cho tân pháp.
Nhưng theo lời Tiêu Ngọc Anh, những Ma Tổ kia vốn cũng là những người sáng tạo ra tân pháp...
Hắn nhìn lên bầu trời xanh đang trầm mặc không nói, như nhìn thấy hai kỷ nguyên, gần trăm vạn năm lịch sử, sự giãy dụa của hết đời tu sĩ này đến đời khác...
"Thảo nào..." Ngược lại là Tàn Dương Kiếm Tiên khẽ lắc đầu nói, "Tổ sư từng nói, trong các Ma Tổ ít nhất có một người là người mở đường."
Trịnh Pháp chấn động trong lòng.
Hắn vẫn nhớ lời này, là do Tàn Dương Kiếm Tiên từng nói với mình trên đường quay về Cửu Sơn Tông.
Lúc đó hắn cảnh cáo mình không nên tùy tiện đi vào bí cảnh của Ma môn.
Trước đó, mấy người đều cho rằng cái gọi là người mở đường kia là người đã tạo ra các pháp môn tu hành như bản mệnh pháp bảo.
Không ngờ rằng, thì ra vị Ma Tổ kia cũng đang đi theo con đường tân pháp.
Mọi người trầm mặc một hồi lâu, mới nghe Tàn Dương Kiếm Tiên tức giận nói:
"Tân pháp... Hừ, tân pháp quá khó..."
Trịnh Pháp hiểu vì sao lão nhân này lại nói như vậy.
Hai kỷ nguyên tới nay, trong Huyền Vi Giới, những người có thiên phú nhất, đặc sắc nhất, mạnh nhất cũng chỉ có 13 vị Ma Tổ và Thiên Hà Tôn Giả.
Ma Tổ sáng tạo ra pháp môn của Ma môn.
Thiên Hà Tôn Giả lại sáng tạo ra pháp môn thiên hà.
Nhưng đến nay, Hóa Thần pháp vẫn còn thiếu sót...
...
Chủ đề này đối với bọn họ cũng như không có manh mối vậy.
Nhưng thẳng thắn tới mức này, hai bên ngược lại đã có cơ sở để hợp tác giải quyết vấn đề.
"Cho nên, ý của Hàn chân nhân là, bí cảnh này có lẽ liên quan đến việc truyền thừa tân pháp thiên hà, chúng ta tốt nhất là không nên dính vào nhân quả?"
Tiêu Ngọc Anh hỏi Tàn Dương Kiếm Tiên.
"Đúng vậy... nhưng bây giờ..." Lão đầu họ Hàn thở dài nói: "Chúng ta coi như đã trở thành cái đinh trong mắt người khác rồi."
"Tu sĩ cướp bảo, ta còn không để vào mắt."
"Chỉ sợ bọn chúng cho rằng chúng ta đã lấy được bảo bối hoặc công pháp trong bí cảnh này."
"Bây giờ cho dù là đi, người khác cũng sẽ nghĩ chúng ta lén lấy bảo bối rồi."
"..."
Tiêu Ngọc Anh cau mày.
Hiển nhiên, người tính cách không sợ trời không sợ đất như nàng cũng rất kiêng kị chuyện này.
Ngược lại, Yến Vô Song như nghĩ ra điều gì đó, mở miệng: "Muốn giữ bí mật..."
"Hả?"
"Giết hết chẳng phải là giữ được bí mật sao?"
"..."
Tiêu Ngọc Anh có vẻ mặt hơi cổ quái khi nhìn Tàn Dương Kiếm Tiên.
Trong lòng Trịnh Pháp chỉ biết thở dài, cái Thiên Hà Tông này có một chưởng môn chi tử như vậy, thật là có phúc khí.
"Không được đánh chết! Hơn nữa, chúng ta là chính đạo! Chính đạo đấy!"
Hàn lão đánh vào đầu Yến Vô Song và mắng.
Trịnh Pháp suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Ta có một dự án à không, ý tưởng."
Tàn Dương Kiếm Tiên ngẩn người, lập tức nói: "Nói nghe thử."
"Chi bằng hai ngươi đánh nhau một trận đi."
Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên ngẩn người, lập tức hiểu được ý của Trịnh Pháp.
"Ý của ngươi là, nếu chúng ta liên thủ thì quá lộ liễu, chi bằng nội chiến để bọn chúng mất cảnh giác."
Trịnh Pháp gật đầu, lại nói: "Mặt khác, tốt nhất là đánh thật một chút."
"Sau khi đánh nhau, ai đó bị yếu thế, chúng ta từ bỏ chuyện đoạt bảo cũng dễ khiến người ta tin hơn."
Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên liếc nhau, đều khẽ gật đầu.
"Làm như vậy, đúng là ai trong chúng ta cũng sẽ có lý do để rút lui..." Hàn lão vuốt cằm nói: "Nhưng làm sao để diễn thật một chút?"
Tiêu Ngọc Anh đáp: "Nguyên Anh ở đây rất nhiều, nếu chúng ta giở trò dối trá, có lẽ cũng không lừa được, tốt nhất nên có người bị thương thật sự."
Nói xong, ánh mắt hai người nhìn về phía Yến Vô Song.
Yến Vô Song ngơ ngác, chỉ vào mình: "Ta?"
Hai người gật đầu.
"Sao không phải Hàn lão..."
Khí tức Nguyên Anh trên người Hàn lão lóe lên rồi biến mất.
"Tiêu tiên tử... Thôi đi!" Yến Vô Song chỉ vào Trịnh Pháp và nói: "Sao không phải vị tiên tử này! Nàng là người đưa ra đề nghị mà!"
Trịnh Pháp ngẩn người.
Yến Vô Song, ngươi không dám trêu hai vị Nguyên Anh kia, lại đi bắt nạt một cô gái Trúc Cơ Kỳ yếu ớt như ta sao?
"Nàng không thích hợp."
Không ngờ, Tiêu Ngọc Anh trực tiếp lắc đầu, từ chối nói.
Yến Vô Song bĩu môi, nhìn sang Tàn Dương Kiếm Tiên, vị tiên tử mặt lạnh kia được Tiêu Ngọc Anh che chở.
Nhưng mình có Hàn lão che chở đấy!
Xét về thực lực, Hàn lão vẫn nhỉnh hơn một chút!
Hắn vừa quay đầu đã thấy Hàn lão đang từ từ gật đầu với mình: "Nàng xác thực không thích hợp."
"...Hàn lão? Ngươi là phe nào vậy?"
...
Bốn người bàn bạc xong đối sách, tiếp tục đi về phía sâu trong bí cảnh.
Càng vào sâu, màu máu trên đất càng thâm trầm, trong màu đỏ ảm đạm lộ ra vẻ thê lương.
Đi được nửa ngày, tòa thanh đồng điện mà Tiêu Ngọc Anh nói lúc trước xuất hiện trước mắt bọn họ.
Thượng bộ của đồng điện có hình tháp.
Phía dưới có hình dáng như một ngôi nhà vuông vắn.
Có lẽ vì sự bào mòn của năm tháng, màu của điện đã chuyển từ vàng xanh nhạt sang màu xanh đen.
Lúc này đã là hoàng hôn, trời đất một màu đỏ rực, chỉ có tòa thanh đồng điện đứng giữa trời đất là một màu đen khiến người ta chìm lòng.
Ngay hướng đối diện với bọn họ là một cái cửa nhỏ, trên cửa có khắc một ký hiệu mà Trịnh Pháp thấy rất quen mắt – ấn ký của Thiên Hà Tôn Giả.
Ở giữa ký hiệu có một lỗ thủng, tựa như cái khóa lớn mà Tiêu tiên tử đã nói trước đó.
Chỉ là hiện tại Trịnh Pháp không cần nghĩ cách mở khóa nữa, xem như hắn lại bắt đầu tham gia vào việc biên kịch rồi!
...
Xung quanh thanh đồng điện đã tụ tập rất nhiều tu sĩ.
Ánh mắt Trịnh Pháp quét qua, khí tức trên người những tu sĩ này khiến lòng hắn hơi run sợ... Mấy làn khói đỏ trên đường rất quỷ dị, nhưng tu vi của những tu sĩ này đều không hề thấp.
Trong số đó có mấy Nguyên Anh mà Trịnh Pháp đã từng gặp, số còn lại có lẽ ngoại trừ Nguyên Anh thì nhiều cũng là Kim Đan như Yến Vô Song.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như Trịnh Pháp ngược lại rất ít.
Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng.
Kết quả, những tu sĩ kia nhìn vẻ mặt hắn thì càng thêm khẩn trương!
Trịnh Pháp ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra:
Bên trái mình là Tàn Dương Kiếm Tiên, bên phải là Linh Diệp tiên tử.
Lo lắng cái gì chứ!
...
Các tu sĩ đến sớm có lẽ đều bị cánh cửa khóa này ngăn cản.
Chuyện này khiến Tàn Dương Kiếm Tiên và Tiêu Ngọc Anh vừa đến, bọn họ tự nhiên càng thêm kiêng kị... Đạo thể tầm bảo của Tiêu Ngọc Anh đã nổi danh trong Huyền Vi Giới rồi.
Tàn Dương Kiếm Tiên và Yến Vô Song lại càng là người chính tông của Thiên Hà, ai biết trong tòa thanh đồng điện này có để lại cửa sau gì hay không!
Những tu sĩ kia liếc nhìn nhau, có vẻ như đã có chút ăn ý, liền vây bốn người lại.
Trịnh Pháp ngẩn người.
Lẽ nào bọn này muốn tiêu diệt mấy đối thủ cạnh tranh mạnh nhất sao?
Không sợ đắc tội Thiên Hà Phái sao?
Một lúc sau, Trịnh Pháp mới phát hiện bọn họ vẫn để lại một lối đi cho bốn người, cuối lối đi chính là đại môn của đồng điện.
Hắn lúc này mới hiểu được ý của những người này... Tiêu diệt Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên thì nguy hiểm quá lớn.
Bọn họ vây bốn người chủ yếu là sợ bọn họ ăn một mình...
Hàn lão cùng Tiêu Ngọc Anh nhìn xung quanh, lại nhìn nhau một chút, bốn người hướng về cái thanh đồng điện kia đi đến.
"Nơi này thật là di bảo tiền bối Thiên Hà Phái ta!" Hàn lão đưa tay, dường như muốn mở ra đại môn thanh đồng điện này.
"Chậm!" Tiêu Ngọc Anh bỗng nhiên lên tiếng.
"Ừm?"
"Nói trước đã, bảo bối bên trong nên phân chia thế nào?"
"Nơi này vốn là của Thiên Hà Phái ta!" Hàn lão hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Tiêu Ngọc Anh dường như trở nên gấp gáp.
"Chẳng phải đã nói..."
… Những tu sĩ xung quanh nhìn hai người ồn ào, hai mặt nhìn nhau, thật sự không hoàn toàn tin tưởng.
Tiêu Ngọc Anh cùng Tàn Dương Kiếm Tiên ngươi tới ta đi ầm ĩ vài câu, hai người như đánh ra lửa giận.
Trong tay Tàn Dương Kiếm Tiên hồng quang lóe lên, cầm một thanh tiên kiếm vừa tròn vừa ngắn.
Tiêu Ngọc Anh càng là không chút nào yếu thế, quanh thân bảo quang trận trận, trên người nhìn đúng là có 4-5 món pháp bảo.
Hai người một lời không hợp, đúng là đánh nhau.
Tàn Dương Kiếm Tiên dù sao cũng là đại tu sĩ nổi danh, Tiêu Ngọc Anh dường như rơi vào thế yếu, chỉ thấy nàng cắn răng, trong tay áo bỗng nhiên bay ra một viên bảo châu, trực tiếp nện Yến Vô Song đến bay ngược lên, bay thẳng đến thanh đồng điện kia.
"Tiêu Ngọc Anh!"
Hàn lão tức giận sùi bọt mép, vội vàng đuổi theo Yến Vô Song.
"Đi!"
Tiêu Ngọc Anh cũng giống như không dám đánh tiếp, kéo Trịnh Pháp liền chạy.
Trịnh Pháp có thể thoáng thấy những tu sĩ xung quanh trên mặt lộ ra loại thần sắc xem kịch vui thêm phần yên tâm nhìn bọn hắn diễn kịch xem như thành công.
Yến Vô Song đầu "phịch" một tiếng, đập vào trên cửa chính thanh đồng điện kia.
Khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ tới là, cửa điện thanh đồng thế mà trực tiếp mở ra!
Bên trong truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Thiên Hà phản nghịch, còn dám tới đây?"
Một đạo sát khí khiến cho tu sĩ ở đây rùng mình, từ trong điện mạnh mẽ dâng lên, hướng về đám người mà tới.
Trịnh Pháp đều ngây người không phải chứ, Huyền Vi Giới đều thịnh hành dùng đầu làm chìa khóa sao?…
Bạn cần đăng nhập để bình luận