Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 137: Tà Dương Kiếm Tiên cảnh cáo (length: 12495)

"Tiêu tiên tử, ngươi chắc chắn ngươi không có pháp bảo ngụy trang nào khác sao?"
Trịnh Pháp đang định ngụy trang.
Nhưng không ngờ lại là ngụy trang thành nữ.
Đứng trước gương, trong gương là hắn trong bộ váy ngắn màu vàng nhạt bồng bềnh, mang đậm tiên khí, khuôn mặt đường nét mềm mại, da trắng nõn nà, mắt to mũi nhỏ tinh xảo.
Thậm chí khi nhìn Tiêu Ngọc Anh, còn có một khí chất đáng yêu, hiền dịu.
Nói thế nào nhỉ, gương mặt này mà ai có cũng đều thấy hợp... Duy chỉ có hắn là không hợp.
"Không có." Khóe miệng Tiêu Ngọc Anh nở nụ cười khiến Trịnh Pháp cảm thấy người này đang mong chờ xem trò vui, "Chiếc Nghê Thường Vũ Y này là pháp bảo ngụy trang tốt nhất của ta, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng nhìn không thấu."
"Hơn nữa bình thường ta không thích ngụy trang, mà đã ngụy trang thì đương nhiên cũng chỉ là ngụy trang thành nữ tu, cũng không cần pháp bảo nào khác."
"... "
Lại nhìn mình trong gương, Trịnh Pháp khẽ thở dài, cũng chẳng còn cách nào.
Cửu Sơn Tông không giàu có như Tiêu Ngọc Anh...
Là đệ tử chưởng môn, hắn hiểu rõ trong tông không có pháp bảo huyễn thuật nào có thể qua mắt tu sĩ Nguyên Anh cả.
Linh tài Huyền Vi Giới ngày càng khan hiếm, bây giờ có một pháp bảo bản mệnh đã là giàu có rồi. Trịnh Pháp vẫn luôn cảm thấy pháp bảo bản mệnh đối với đại đa số tu sĩ mà nói, đại khái giống như một cái quan tài đắt tiền còn quan trọng hơn cả mạng sống...
Chỉ có Tiêu Ngọc Anh mới có thể tùy tiện lấy ra một món pháp bảo.
Cái bí cảnh đó có lẽ liên quan đến Thiên Hà Tôn Giả, thậm chí là tân pháp... Trịnh Pháp tuyệt đối không muốn quang minh chính đại đến đó.
Nữ trang thì nữ trang vậy!
"Chúng ta đi nhé?"
Tiêu Ngọc Anh như hiểu ra sự thỏa hiệp của Trịnh Pháp mà cười hỏi.
Trịnh Pháp gật đầu.
Tiêu Ngọc Anh quay người nhìn về phía ngoài viện.
"Tiêu tiên tử!" Trịnh Pháp vội vàng nói, "Ngươi có pháp bảo nào đó, kiểu mà ta có thể xuất phát từ trong sân mà người khác không nhìn thấy không?"
Đùa à, với bộ dạng này mà đi dạo một vòng trong Cửu Sơn Tông.
Sau này hắn còn mặt mũi nào mà nhìn ai?
"... "
Tiêu Ngọc Anh quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười một tiếng, dưới chân lóe lên lưu quang.
Trịnh Pháp xuất hiện trước một thứ như lan can có cán dài, xung quanh là rào chắn cao đến nửa người.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã ở trên một cỗ chiến xa mang phong cách cổ xưa, thân xe làm bằng gỗ, toàn thân đỏ rực, tỏa ra ánh sáng lung linh, tựa hồ có thể ngăn cản người ngoài dòm ngó.
Kéo xe là một con mãnh thú có lông trắng đen xen kẽ, đang nhe răng trợn mắt.
Trịnh Pháp giật giật khóe miệng.
Lần này thì đúng là quốc bảo...
Chỉ là cảm giác có hơi hung, hình như không được hợp lắm.
"Thực Thiết Thú này là linh sủng của ta." Tiêu Ngọc Anh cười giới thiệu, "Con này thích ăn đủ loại huyền thiết, ngươi biết đấy, ta không thiếu cái này."
Có vẻ, nàng rất thích con linh sủng này.
Thật lòng mà nói, Trịnh Pháp thật có chút ghen tị với quốc bảo phiên bản nâng cấp, chuyên hưởng cá nhân, vừa dễ thương, vừa có thể làm chỗ dựa mà đánh.
Ai mà không mơ chứ!
Thực Thiết Thú nhìn có vẻ cồng kềnh, nhưng thực chất lại là cao thủ kéo xe, đường xa vạn dặm đúng là nửa ngày đã tới.
"Tiêu tiên tử? Xung quanh đây... Sao hoang vu thế?"
Nhìn cảnh sắc trước mặt, Trịnh Pháp không khỏi ngạc nhiên.
Hắn thấy một mảnh đại địa rộng lớn vô tận, hoang vu không một ngọn cỏ.
Từng tảng bùn đất nứt nẻ đỏ au dưới chân hai người kéo dài đến tận tầm mắt.
Ngoài đất đỏ và trời xanh, giữa thiên địa, hoàn toàn không còn màu sắc thứ ba nào.
"Ta cũng không biết." Tiêu Ngọc Anh khẽ lắc đầu, vẻ mặt cũng có chút mờ mịt, "Nơi này trước kia hẳn là bị chôn dưới đất, cùng linh huyệt mà xuất hiện."
"Màu đất đỏ mà ngươi thấy bây giờ."
Tiêu Ngọc Anh bỗng quay đầu, nhìn Trịnh Pháp, "Có lẽ là máu."
"Máu?"
Trịnh Pháp kinh hãi.
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đã từng đọc được ghi chép."
Tiêu Ngọc Anh nhìn màu đỏ dường như vô tận phía trước, nhẹ nhàng nói: "Thời đại thượng cổ, có đại năng vẫn lạc, oán hận không tiêu tan, ngàn dặm hóa thành tuyệt địa."
"... "
"Oán khí nơi này chưa tan, ngươi phải cẩn thận."
Tiêu Ngọc Anh quả nhiên cẩn thận hơn rất nhiều, hai người không bay trên trời nữa mà rơi xuống đất.
Chiến xa lao về phía trước, đôi khi sẽ gặp phải những vũng nước màu đen cản đường.
Ngay cả con Thực Thiết Thú hung hãn cũng rụt rè, không chịu tiến lên, bọn họ cũng chỉ có thể đi đường vòng.
Ánh sáng trên chiến xa thỉnh thoảng lóe lên.
Trịnh Pháp biết, đây là có những thứ mắt thường không nhìn thấy đang tấn công bọn họ, chiến xa đang tự động bảo vệ.
Hắn nhìn lên trời.
Quả nhiên, từng đám khói màu đỏ trôi lơ lửng trên không, tựa hồ ẩn chứa nguy hiểm nào đó.
Nơi này quá mức quỷ dị.
Nếu không có chiến xa pháp bảo của Tiêu Ngọc Anh, hai người, hoặc ít nhất là Trịnh Pháp, tuyệt đối không thể dễ dàng vượt qua sa mạc này.
"Có người!"
Phía trước, trong làn khói đỏ, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
Trịnh Pháp không khỏi càng thêm cảnh giác.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là Yến Vô Song và Tàn Dương Kiếm Tiên.
Hai người đứng đó, như cố ý chờ bọn họ, chính xác hơn là chờ Tiêu Ngọc Anh.
Giờ hắn mang bộ dạng này, lại không hề quen biết với hai người bọn họ.
"Hàn chân nhân."
Thấy hai người, Tiêu Ngọc Anh liền cho chiến xa dừng lại, chắp tay hành lễ với Tàn Dương Kiếm Tiên.
Hiển nhiên nàng biết rõ Tàn Dương Kiếm Tiên lợi hại.
Tàn Dương Kiếm Tiên cười híp mắt, tựa hồ chẳng để ý đến người khác, trực tiếp nói: "Hai ta muốn quá giang nhờ xe một đoạn có được không?"
Tiêu Ngọc Anh có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trịnh Pháp mặt lạnh tanh, gật đầu với hai người.
Bây giờ hắn đang che giấu thân phận, nói nhiều sẽ thêm sai.
Chi bằng xây dựng hình tượng một vị tiên tử cao ngạo.
Quả nhiên, Yến Vô Song liếc nàng một cái, thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, hẳn là cũng không muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh, cũng chỉ chắp tay đáp lễ.
Ngược lại là Tàn Dương Kiếm Tiên nhìn hắn cười rất hòa ái...
"Hàn chân nhân, các ngươi đến nơi này để làm gì?"
Tiêu Ngọc Anh không nhịn được hỏi.
"Ngươi không biết sao?" Nào ngờ Tàn Dương Kiếm Tiên còn ngạc nhiên hơn nàng, "Nơi này có di bảo của Thiên Hà Phái ta, chuyện này đã ầm ĩ cả lên rồi, không biết có bao nhiêu tu sĩ tụ tập tại đây."
Trịnh Pháp sững sờ.
Chuyện bí cảnh này quả nhiên đã truyền ra rồi sao?
"Hai ta là người của Thiên Hà Phái, đương nhiên phải đến xem!"
Hàn lão vừa dứt lời, Yến Vô Song bên cạnh liên tục gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Tiêu Ngọc Anh khẽ nhíu mày, nhìn hai người, rồi lại quay sang nhìn Trịnh Pháp, dường như đang xin ý kiến hắn.
Trịnh Pháp lắc đầu, không có ý kiến gì.
Không thể phủ nhận, hắn có chút tò mò về di tích của Thiên Hà Phái.
Nhưng việc này rủi ro quá lớn.
Vì vậy, hắn sẵn sàng dính vào việc này, chủ yếu là để đáp lại ân tình mà Tiêu Ngọc Anh đã giúp đỡ hắn trước kia.
Tiêu Ngọc Anh trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nói: "Vậy ý Hàn chân nhân là muốn đến tranh giành bảo vật trong bí cảnh này với ta sao?"
"Không..."
Nào ngờ Tàn Dương Kiếm Tiên lắc đầu, tựa như vô tình nhìn Trịnh Pháp một cái, rồi nói: "Ta đến đây là để ngăn cản ngươi đi chịu chết."
"... "
Trịnh Pháp chậm rãi nhíu mày.
Hắn sao lại cảm thấy, hai người này không hề giống đến đoạt bảo, những tin tức mà họ tiết lộ đều rất mấu chốt.
Một là hai người ngay lập tức nói ra chuyện bí cảnh này đã truyền ra, có không ít tu sĩ đã đến.
Tiếp đó lại nói là đến ngăn cản Tiêu Ngọc Anh đi chịu chết...
Nếu suy nghĩ thêm về những gì mà lão nhân này nói với họ trước kia, có thể khẳng định, bí cảnh này thật sự có vấn đề, có khi còn liên quan đến cái gọi là tân pháp đó.
Chỉ là Tàn Dương Kiếm Tiên này quả là người tốt, hắn và Tiêu Ngọc Anh vốn dĩ chẳng quen biết nhau, vậy mà còn lặn lội đến đây báo tin.
Nhưng hắn nghĩ Tiêu Ngọc Anh là người thế nào, đâu dễ dàng rút lui chỉ vì vài lời của người khác.
"Hàn chân nhân..." Tiêu Ngọc Anh cụp mắt nói, "Giữa chúng ta không có chút giao tình nào, xưa nay cũng chỉ mới gặp mặt một lần..."
Tàn Dương Kiếm Tiên thở dài nói: "Chuyện này liên quan đến một vụ bê bối của Thiên Hà Phái ta... Ta không muốn ngươi vô duyên vô cớ bỏ mạng."
"... "
Tiêu Ngọc Anh lộ ra chút khó hiểu trên mặt.
"Khi trước, Thiên Hà Phái ta xảy ra nội đấu, có mấy vị môn nhân tu vi cực kỳ cao bị định là phản đồ, dẫn đến vài trận đại chiến cực kỳ khốc liệt."
Tiêu Ngọc Anh ngạc nhiên nói: "Vậy nơi đây..."
"Nơi đây chính là một địa điểm xảy ra đại chiến."
Tiêu Ngọc Anh gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Vậy tại sao lại nói chúng ta nguy hiểm đến tính mạng?"
"Vậy thì lại liên quan đến một bí ẩn khác của Thiên Hà Phái ta, ta chỉ có thể nói rằng, bên trong bí cảnh này có thể tồn tại một số bí mật mà Thiên Hà Phái ta không muốn để người ngoài biết đến, bất kể là ai."
"... "
Lão nhân này nói chuyện hàm hồ, chẳng rõ ràng gì.
Tiêu Ngọc Anh càng nghe càng nhíu mày, rõ ràng là rất mơ hồ.
Chỉ có Trịnh Pháp là coi như nghe ra đại khái nơi đây không phải là di tích của Thiên Hà Tôn Giả, mà lại liên quan đến những người cuối cùng ủng hộ Thiên Hà Tôn Giả.
Hàn lão nói về những điều mà ông ta không muốn người ngoài biết, chắc không phải là tân pháp, mà e là về đoạn lịch sử này.
Hắn liếc nhìn Yến Vô Song, sắc mặt người này trầm ngâm lại ẩn chứa sự thống khổ, hình như đã hiểu ra.
Hàn lão tự nhiên hiểu.
Tiêu Ngọc Anh hoàn toàn không biết gì về bí ẩn này, vẻ mặt đầy mờ mịt.
Còn Trịnh Pháp... Trịnh Pháp vẫn giữ vẻ mặt cao lãnh của nữ tiên.
Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phi thường chuyên nghiệp. . .
Nói thật, hắn cảm thấy Tàn Dương Kiếm Tiên này đến có chút kỳ quái.
Ngăn cản Tiêu Ngọc Anh, nói thì cũng úp úp mở mở.
Nếu không phải lúc trước hắn nghe qua đoạn bí ẩn này, ai có thể hiểu rõ lão nhân này đang nói cái gì?
Hả?
Trịnh Pháp ngẩn người, nhìn về phía Tàn Dương Kiếm Tiên kia.
Quả nhiên, lão nhân này hướng về phía hắn miệng méo cười một tiếng, giống như là rất quen với hắn vậy.
Lão nhân này biết mình là ai?
Là đến báo tin cho mình?
Ngược lại, Yến Vô Song một bộ hoàn toàn không biết gì, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Trịnh Pháp lại nhìn hai mắt của Tàn Dương Kiếm Tiên kia, thấy đối phương cười càng thêm ôn hòa, trong lòng cuối cùng hiểu rõ Lão nhân này đến để cảnh cáo mình!
. . .
Tiêu Ngọc Anh nhẹ nhàng nhíu mày, dường như đang trầm tư.
Nàng đại khái là không hiểu vì sao Tàn Dương Kiếm Tiên lại chuyên môn đến ngăn cản mình, nhưng mặt khác, nàng dường như cũng nhìn ra sự chân thành và thiện ý của lão nhân này.
Bởi vậy trong lòng càng do dự.
Nhưng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên có mấy luồng khí tức cường hoành bay tới, Trịnh Pháp quay đầu nhìn lại, nhận ra hai trong số đó chính là 2 vị Nguyên Anh của Bách Tiên Minh đã từng tham gia yến tiệc của Bàng sư thúc.
Mấy người kia vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên, đều biến sắc, miệng nói ra: "Tiêu Ngọc Anh, Thiên Hà Phái! Các ngươi thế mà lại liên thủ?"
Trong giọng nói đầy vẻ cảnh giác.
Hiển nhiên, một kẻ tầm bảo cao thủ, một người là chính tông Thiên Hà.
Hai người ở đây liên thủ, gây áp lực cực lớn cho những tu sĩ còn lại.
Trịnh Pháp nhìn Tiêu Ngọc Anh và Tàn Dương Kiếm Tiên, cả hai đều bị đè ép lúc này, nếu bọn hắn không đi thì người khác cũng không tin. . .
Hai thân phận này quá đặc biệt, lại xuất hiện ở chỗ này, ai có thể tin tưởng bọn họ tự mình từ bỏ bí cảnh này?
Bọn họ biến mất, người khác chỉ cho rằng hai người có thủ đoạn bí mật gì đó.
Nếu không thì. . . Vẫn phải nữ trang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận