Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học

Tu Tiên: Ta Tại Hiện Đại Đi Du Học - Chương 17: Định luật (length: 12389)

Trịnh Pháp nhìn Bạch lão đầu chỉ vào cái hình vẽ kia.
Nói là hình vẽ cũng không chính xác lắm, đó là một hình ảnh 3D của một bộ phận.
Thực tế như Bạch lão đầu nói, đó là một kết cấu, mà lại chỉ là một phần của kết cấu - nếu muốn so sánh thì có lẽ nó giống như một chữ Hán có bộ thủ.
Chỉ là các hình vẽ này đều là 3D, phức tạp hơn nhiều so với chữ Hán trên mặt phẳng.
Trịnh Pháp nhấp con chuột, chuyển các hình phù đồ khác lên màn hình.
Quả nhiên, ít nhất trong lần này, phần lớn các phù đồ đều có kết cấu như vậy, và chỉ có một cái.
"Thủy hành..."
Trịnh Pháp trầm ngâm, kết quả này rất dễ dàng đưa đến một phỏng đoán: Phân loại phù văn ngũ hành được quyết định bởi việc có hay không dạng kết cấu nhỏ này.
Phỏng đoán này có chính xác hay không thì chưa xác định được, nhưng ít nhất đã cho Trịnh Pháp một hướng đi để phân tích phù văn.
"Xem kim, mộc, hỏa, thổ phù văn!"
Trịnh Pháp gửi các phù văn ngũ hành khác cho Hàn Tiểu Bạch.
Hắn nhìn sắc trời một chút, rồi định nói xin lỗi: "Hơi trễ, làm phiền ngươi."
"Muộn?" Hàn Tiểu Bạch nhanh chóng đánh ra một hàng chữ: "Ngươi hoàn toàn không biết gì về tu tiên cả."
... Ta đây thật là có biết chút ít.
Bạch lão đầu không còn ngáp nữa, tinh thần phơi phới, đứng bên cạnh Trịnh Pháp, cùng hắn nghiên cứu các phù văn thủy hành trước đó.
Một số phù đồ thoạt đầu nhìn không thấy kết cấu này, nhưng sau khi biến đổi topol thì cũng dần lộ ra khuôn mặt tương tự.
Trịnh Pháp vẽ lại kết cấu này vào giấy, đồng thời viết chữ "Nước" bên cạnh.
"Cái đồ này càng xem càng thấy có ý. Trước ngươi nói phù văn là quỹ đạo vận động của linh khí?" Bạch lão đầu chợt nói.
"Là một sư tỷ của ta nói." Trịnh Pháp lắc đầu: "Nhưng ta nghĩ có lý."
Ít nhất từ việc Phù Đạo Trúc Cơ Pháp có thể tăng tốc độ tu luyện của hắn mà đoán thì bản thân phù văn đúng là linh khí.
"Quỹ đạo vận động khác nhau thì có hiệu quả khác nhau." Bạch lão đầu lắc đầu: "Ta không hiểu nổi."
Trịnh Pháp gật đầu, còn đưa ra hai vấn đề:
"Ngoài kết cấu này ra thì các bộ phận khác của phù văn có tác dụng gì?"
"Thuộc tính âm dương có phải cũng là một loại kết cấu?"
"...." Bạch lão đầu nghe xong ngớ người, nhìn Trịnh Pháp, tỏ vẻ vô tội: "Ta biết thế quái nào được, ta chỉ là một lão già, ta còn chưa thấy linh khí nó ra làm sao nữa là!"
Không phải, thân phận của ngươi trong Huyền Vi Giới có thể cao đó!
Sau một hồi lâu chờ điện thoại của Đường Linh Vũ reo đến lần thứ ba thì đối phương mới gửi kết quả phân tích các phù đồ khác đến.
Khiến cả ba người có chút tiếc nuối là: Chắc phép tính chưa đủ chính xác, hoặc số lượng mẫu của bốn hành khác không đủ.
Bọn họ chỉ tìm thấy kết cấu tương ứng với thổ hành.
Ba hành còn lại không xuất hiện kết quả mà họ mong đợi.
"Hôm nay có phát hiện như vậy cũng là may rồi." Thấy Đường Linh Vũ có vẻ hơi thất vọng, Trịnh Pháp an ủi: "Mấy việc này không vội, tối mai tiếp tục cũng được."
Hắn rất thoải mái.
Làm nghiên cứu vốn cần kiên nhẫn.
Huống hồ tu tiên có khi hàng trăm hàng nghìn năm.
Thật sự không vội được.
Đường Linh Vũ chậm rãi gật đầu, liếc nhìn điện thoại, chào hai người rồi đi xuống lầu.
Tai của Trịnh Pháp giờ thính hơn người thường rất nhiều, hắn nghe rõ tiếng bước chân yếu ớt dần của Đường Linh Vũ khi xuống cầu thang, có thể nghe tiếng động cơ xe nổ khi cô lên xe.
Hắn còn nghe rõ hơn tiếng mẹ của Đường Linh Vũ quát mắng khi cô xuống dưới nhà.
Và sự im lặng không nói một lời của Đường Linh Vũ.
Ngày hôm sau, ở lớp học.
Sau giờ Vật lý, Trịnh Pháp cất bài kiểm tra mà giáo viên đã phát, lấy một quyển bài tập ra xem.
Chỉ xem chứ không làm.
Giờ với các bài tập ở giai đoạn cấp ba, hắn tự tin làm được - phần lớn các bài tập, hắn nhìn qua biết người ra đề muốn kiểm tra cái gì, dùng phương pháp nào để giải, rồi lại xem đáp án.
Nếu không có vấn đề gì thì coi như xong bài.
Trịnh Pháp thấy thời gian của mình ngày càng thiếu.
Thời gian có thể dành cho việc học kiến thức cấp ba thực sự rất có hạn - chính là thời gian học trên lớp cộng thêm thời gian nghỉ giữa giờ.
Cho nên hắn chọn cách có vẻ tốn thời gian này.
Nhưng đây không phải là hắn từ bỏ việc thi đại học, ngược lại mục tiêu của hắn còn cao hơn trước đây.
Trước kia hắn nói với lão Trần là mình muốn thi đại học Giang Nam.
Bây giờ hắn muốn thi đại học Kinh Thành.
Muốn lập phòng thí nghiệm tu tiên thì nhất định phải đến những nơi có nhiều nhân tài đỉnh cao mới được - trong xã hội hiện đại, cơ hội để tiếp xúc với nhân tài đỉnh cao trong các ngành thực chất cũng chỉ có mấy nơi.
Mà các trường đại học lớn chính là nơi đơn giản nhất để làm được.
Nhiều người thậm chí không nhận ra rằng, một thầy giáo mà bạn quen khi học đại học, có thể là mối quan hệ cao nhất của bạn.
"Trịnh Pháp?"
Vương Thần nhẹ nhàng gọi hắn từ sau lưng.
"Ừm?" Trịnh Pháp khẽ quay đầu lại nhìn Vương Thần.
"... Bài kiểm tra vừa nãy của ngươi điểm tối đa à?"
Vương Thần nhìn Trịnh Pháp.
"Ừ." Trịnh Pháp khẽ gật đầu. Hắn có chút năng khiếu với môn vật lý, ít nhất là vật lý cấp ba.
Hiện giờ đa số các bài kiểm tra vật lý hắn đều đứng đầu lớp.
"Vậy giờ nghỉ giữa giờ mà ngươi không nghỉ ngơi à?" Vương Thần bĩu môi, chỉ vào cái đồng hồ đếm ngược ở cửa ra vào, chửi thề: "Bây giờ nhìn cái đồ kia ta còn thấy bớt lo hơn ngươi!"
Trịnh Pháp: "...."
Đường Linh Vũ đột nhiên từ phía trước đi tới, cầm theo một quyển sổ ghi chép dày cộp.
"Hửm?"
"Tôi vừa nãy lúc học bài có xem một chút, có vẻ như tìm ra được kết cấu chung của các phù đồ kim hành."
Đường Linh Vũ đặt quyển sổ trước mặt Trịnh Pháp rồi mở ra, nhẹ giọng nói.
Trịnh Pháp nhớ đến đặc quyền không nghe giảng của người này khi ở lớp, liền có chút hâm mộ.
Hắn mở quyển sổ Đường Linh Vũ đưa ra, bên trong đầy những phù đồ lít nha lít nhít.
Các phù đồ được xếp hàng lối ngay ngắn trên vở.
Trông như người bạn tốt của bệnh thích ngăn nắp.
Mỗi một phù đồ đều được Đường Linh Vũ khoanh tròn, bên trong thật sự có các kết cấu giống nhau.
Hắn nhìn thấy quầng thâm mắt của Đường Linh Vũ, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Tối qua ngươi ngủ lúc mấy giờ?"
Hắn nghi ngờ cô gái này tối qua thức đêm làm việc này.
Đường Linh Vũ không trả lời, vẫy tay với hắn, lắc mái tóc đuôi ngựa, lảo đảo đi về chỗ mình, rồi gục xuống bàn học ngủ ngay.
"Đây là cái gì?"
Vương Thần không biết từ lúc nào lặng lẽ tiến đến gần Trịnh Pháp, có chút tò mò chỉ vào những phù đồ trong sổ ghi chép.
"... Ta khó giải thích cho ngươi lắm."
Trịnh Pháp nghĩ rồi nói với Vương Thần.
"..." Vương Thần xoa cằm, nhìn Trịnh Pháp, rồi lại nhìn Đường Linh Vũ, vẻ mặt chợt lộ ra một tia tỉnh ngộ: "Thì ra vẫn là hai ngươi!"
"?"
Vương Thần vỗ vai Trịnh Pháp, có chút ngưỡng mộ nói: "Học bá đúng là học bá, yêu đương cũng biết chơi như vậy!"
Trịnh Pháp nhìn vẻ mặt tươi rói của Vương Thần, luôn cảm thấy đối phương đã tự tưởng tượng ra cái gì đó không bình thường: "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?"
"Ta xem phim tình báo chiến tranh nhiều quá rồi! Đây có phải mật mã không?" Vương Thần chỉ vào cuốn sổ ghi chép trong tay Trịnh Pháp rồi nói: "Hai ngươi bây giờ đã mã hóa liên lạc rồi sao?"
"...... Ngươi nghĩ nhiều rồi." Trịnh Pháp nhìn Vương Thần, không biết mạch não của người này lớn như thế nào.
Lúc này, một cái đầu mang theo hiệu ứng đèn flash từ sau lưng Vương Thần nhô ra.
Mặt Vương Thần trắng bệch, nhìn lão Trần, đầu tiên là liếc nhìn mình, rồi ánh mắt lại rơi vào quyển sổ ghi chép.
"Cho ta xem một chút."
Lão Trần đưa tay về phía Trịnh Pháp.
Hắn nhìn những phù đồ chi chít ngay ngắn phía trên, sờ cằm, cúi đầu nhìn Trịnh Pháp, rồi lại nhìn Đường Linh Vũ, vẻ mặt lộ ra một tia tỉnh ngộ.
Trịnh Pháp cảm thấy biểu cảm này hắn vừa mới thấy qua.
Lão Trần cũng không nói gì với Trịnh Pháp mà đặt quyển sổ lại trước mặt hắn, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn.
Nhìn bóng lưng lão Trần vừa rời đi, Vương Thần vỗ vỗ vai Trịnh Pháp rồi hỏi: "Ngươi đoán lão Trần có suy nghĩ nhiều không?"
"....."
Nhà Bạch lão đầu.
Nghe nói Đường Linh Vũ phát hiện ra kết cấu liên quan đến kim hành, Bạch lão đầu không khỏi kinh ngạc nhìn cô gái này.
"Thấy thật đúng."
Sau khi đem các phù đồ kim hành mà Chương sư tỷ phân loại ra so sánh rồi kiểm chứng, Bạch lão đầu gật gù.
Trịnh Pháp liếc nhìn Đường Linh Vũ.
Mặt cô vẫn rất mệt mỏi, nhưng trên mặt cũng hiện vẻ vui mừng vì đã trút được gánh nặng.
Bạch lão đầu hình như cũng thấy nét mặt của cô, quay đầu nhìn Trịnh Pháp một cách đầy ẩn ý.
Trịnh Pháp khẽ gật đầu.
Ở phía bên kia máy tính, Hàn Tiểu Bạch cũng đã sửa lại phép tính. Biết được cần tìm cái gì rồi thì có nhiều việc sẽ trở nên đơn giản hơn.
Sau một tiếng đồng hồ, năm loại kết cấu đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đồng loạt xuất hiện trên màn hình.
Mấy người lại thử dùng cách đó đi tìm kết cấu âm dương, mới phát hiện âm dương dường như khác với ngũ hành, ít nhất theo hướng suy nghĩ này không tìm ra được.
Trịnh Pháp tùy ý kéo năm hình vẽ vào trong phần mềm, điều chỉnh phương hướng của 5 hình vẽ, dường như đang ghép thứ gì đó.
"Ngươi đang làm gì thế?"
Trịnh Pháp không trả lời mà nhìn màn hình, chậm rãi thao tác.
"Có rồi!"
Trên màn hình máy tính, năm kết cấu này chợt hợp thành một chỉnh thể.
Thổ tiếp kim, kim tiếp thủy, thủy tiếp mộc, mộc tiếp hỏa, hỏa tiếp thổ.
"Ừm?"
Bạch lão đầu ngẩn người, nhìn màn hình máy vi tính.
"Trước ngươi đã cảm thấy, đây là một cái chỉnh thể?"
"Không phải, ta là từ trong cơ thể ta, phù đồ ở bên trong lấy được linh cảm."
Hắn hôm nay chuyên môn quan sát qua hai Phù Vô Ảnh Phù và Sương Nhận Phù đang ngưng kết trong đan điền của chính mình, hai phù này bắt đầu ngưng kết, vẫn kề sát nhau.
Hôm nay hắn mới phát hiện - hai bộ phận sát bên này, chính là tượng trưng cho hai kết cấu "Thổ" và "Thủy", hơn nữa còn tổ hợp thành một đồ án mới.
Điều này khiến hắn có một loại phỏng đoán liệu năm loại kết cấu này có thể tổ hợp lẫn nhau hay không.
"Năm đồ vật này thật ra là một thể?" Bạch lão đầu nhíu mày nói.
Trịnh Pháp gật đầu, lật cuốn sổ trước mặt, viết một câu rất đơn giản: Một phù đồ thuộc tính ngũ hành quyết định bởi một kết cấu đặc thù, loại kết cấu này có thể gọi là con phù ngũ hành, con phù ngũ hành có thể đơn độc tổ hợp thành một chỉnh thể.
Bạch lão đầu nhìn dòng chữ này ngẩn người một chút, lập tức cười: "Ngươi đây là định viết định luật à."
Hắn như nhìn ra dã tâm ẩn giấu của Trịnh Pháp. Trịnh Pháp lắc đầu nói: "Vẫn phải nghiệm chứng, bất quá chờ thật sự đã chứng minh, ta muốn đặt cho nó cái tên này."
Hắn viết thêm tám chữ lên trên dòng chữ kia.
"Bạch thị phù đạo đệ nhất định luật."
"Hả?" Bạch lão đầu chỉ vào chính mình: "Lấy tên ta để đặt à?"
"Trong này công lao lớn nhất là ngài." Trịnh Pháp vừa cười vừa nói.
"Khụ khụ, đây đều là trí tuệ tập thể của ba người chúng ta, trí tuệ tập thể."
"Vậy ta đổi tên khác nhé?" Trịnh Pháp làm bộ muốn đổi.
"Vậy thôi, cái tên này thật dễ nghe!" Bạch lão đầu vội vàng ngăn Trịnh Pháp, nhìn hàng chữ kia ngây ngốc cười nửa ngày, bỗng nhiên có chút cảm khái: "Làm cả đời toán học cũng không lưu lại chút tên tuổi nào, nếu có định luật như thế này, ta sợ là chết cũng không tiếc."
Nghe ra hắn không coi chuyện này là thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận