Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 68: Tuyệt vọng Tiêu Hàn

Chương 68: Tuyệt vọng của Tiêu Hàn
Nghe Tiêu Hàn hai người nói, vẻ kinh hoảng lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên bên cạnh, rõ ràng... vẫn còn người nữa sao?"Ha ha, Tiểu Y Tiên, lần này còn nhờ có cô ở phía trước dẫn đường đấy, nếu không thì cái hang núi hoang vắng như thế thật đúng là không dễ tìm chút nào." Lúc này, một tiếng cười lớn như sấm vang lên trong sân, lập tức từng bóng người cấp tốc lướt vào trong hang. Rất nhanh, hơn mười bóng dáng nam tử liền xuất hiện trước mặt ba người Tiêu Hàn, người đứng đầu là một gã nam tử thân hình cường tráng, bắp thịt toàn thân nhô lên, nhìn rất có cảm giác lực lưỡng, trên mặt có một vết sẹo, trông có vài phần dữ tợn."Ta đi, đoàn trưởng Huyết Lang dong binh đoàn, Mục Xà?" Thấy người đến, con ngươi Tiêu Hàn co rút lại, có chút giật mình, cốt truyện này có chút không đúng, người theo đến trong tiểu thuyết không phải là con trai hắn Mục Lực sao?"Xem ra sau này không thể quá dựa vào cốt truyện trong tiểu thuyết được, còn làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị cái hệ thống phá hoại này cho hố chết!" Tiêu Hàn lẩm bẩm trong miệng."Đinh..." "Qua kiểm tra hệ thống, chủ nhân Tiêu Hàn bất mãn với việc hệ thống điều chỉnh cốt truyện, hơn nữa còn cố tình chửi bậy hệ thống, xem ở tình huống đặc biệt chủ nhân Tiêu Hàn đang đối mặt với cường địch, nên không dành cho hình phạt sấm sét..." Nghe được tiếng hệ thống đột ngột vang lên, Tiêu Hàn giật mình, bất quá nghe được không phạt phía sau, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, hệ thống này vẫn còn chút tình người."Tạm thời sửa hình phạt, đổi thành xóa sạch tất cả điểm tích lũy của chủ nhân Tiêu Hàn!" Nhưng không đợi Tiêu Hàn thở phào, tiếng hệ thống lại vang lên."Ta..." Khóe miệng Tiêu Hàn run rẩy, vẻ mặt ngơ ngác, hắn vẫn còn quá ngây thơ, hệ thống này, đúng là hố nàng mà! Vừa nghĩ tới việc mình tằn tiện, khổ cực tích cóp mấy tháng mới được hơn vạn điểm tích lũy đã bị khấu trừ, lòng Tiêu Hàn lạnh lẽo. Tiêu Hàn cực kỳ ấm ức, thật không có thiên lý, đằng trước có hỏa tuyến, hệ thống còn ở ngay lúc này xóa sạch điểm tích lũy của hắn, còn ai thảm bằng hắn chứ?"Mục Xà, ngươi cái tên khốn kiếp, ai bảo ngươi cái tên quy tôn nhi đột ngột xuất hiện!" Càng nghĩ càng tức, Tiêu Hàn lập tức mắng một tràng vào mặt Mục Xà. Mục Xà: "..." Nghe được cái tên tiểu tử xa lạ trước mắt vô cớ mắng mình, Mục Xà vẻ mặt ngơ ngác, mấy thành viên đầu sói dong binh đoàn bên cạnh cũng đều choáng váng."Đoàn trưởng, ngài nợ tiền của tiểu tử này sao?" Một dong binh chớp mắt hỏi. "Nợ nãi nãi ngươi cái chân!" Mục Xà lập tức tát tai to vào mặt hắn, rồi nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, nói: "Tiểu tử ngươi, tự tìm đường chết, lại dám chửi lão tử?" Giờ phút này Mục Xà vô cùng tức giận, tiểu tử này rõ ràng vô duyên vô cớ mắng hắn một trận."Ây..." Thấy Mục Xà nổi giận, Tiêu Hàn cũng bình tĩnh lại, vừa rồi nóng đầu, không nhịn được."Khụ khụ, thực ra, ta vừa nói đều là chuyện hoang đường." Tiêu Hàn cười nói."Chuyện hoang đường? Hừ, ngươi coi lão tử là đứa trẻ lên ba chắc?" Mục Xà nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, bước chân tiến lên, khí tức Đại Đấu Sư bùng nổ ra, nói: "Ba người các ngươi, đều ngoan ngoãn giao bảo vật ra đây, nếu không hôm nay mơ tưởng sống sót rời khỏi đây!" Thấy vậy, bước chân ba người Tiêu Hàn bất giác lùi về phía sau, tình hình này có chút không ổn."Lão sư, mau ra đây cứu mạng a, chúng ta bị bao vây rồi!" Tiêu Viêm nhìn vào nạp giới, cầu cứu Dược Lão, nhưng không hề có phản ứng nào. Tiêu Hàn vẻ mặt cười khổ, xem ra trông cậy vào lão già kia không được rồi, phải dựa vào chính mình thôi."Tiểu Y Tiên..." Lúc này, Tiêu Hàn nhỏ giọng gọi Tiểu Y Tiên một tiếng, một bên đưa tay vào trong tay áo móc móc, vừa nháy mắt với Tiểu Y Tiên. Thấy thế, đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên chớp chớp, lập tức hiểu ý của Tiêu Hàn."Đoàn trưởng Mục, ngài chờ một chút!" Tiêu Hàn lại đột nhiên lớn tiếng kêu lên. "Tiểu tử ngươi muốn làm gì?" Mục Xà trừng mắt nhìn Tiêu Hàn nói."Đoàn trưởng Mục, nhìn phía sau kìa, có mỹ nữ không mặc quần áo!" Tiêu Hàn lớn tiếng nói. "A, mỹ nữ, không mặc quần áo?" "Ở đâu? Đang ở đâu?" Nghe vậy, đám người Huyết Lang dong binh đoàn mắt sáng lên, lập tức quay người nhìn lại, như một bầy ác lang. "Tiểu Y Tiên, động thủ!" Tiêu Hàn hô. Không cần Tiêu Hàn nhắc nhở, Tiểu Y Tiên đã vung ra một đại bao thuốc bột, như bom khói, hang động một mảnh trắng xóa."Tiêu Viêm, chạy mau!" Thân hình Tiêu Hàn lóe lên, qua một tay ôm ngang Tiểu Y Tiên, sau đó hướng phía bên ngoài hang động cấp tốc lao đi, Tiêu Viêm cũng theo sát phía sau. Ba người cấp tốc xông tới cửa động. "Mẹ nó, tiểu tử, ngươi giở thủ đoạn!" Rất nhanh, Mục Xà đã lấy lại tinh thần, chút thuốc bột này đương nhiên không đủ làm hắn bị thương, hắn cấp tốc hướng về phía cửa động lao tới. "Tiêu Viêm, ngươi lại bò chậm như rùa vậy, trực tiếp nhảy đi!" Ở cửa động, thấy Tiêu Viêm vẫn đang nắm dây thừng leo lên, Tiêu Hàn lập tức liếc hắn một cái, phía trên khẳng định có người chặn lại. "Cao như vậy? Nhảy xuống?" Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Viêm run rẩy, phía dưới vách núi, sâu không thấy đáy. "Ba người các ngươi mơ tưởng chạy!" Lúc này, Mục Xà xông ra, định bắt lấy ba người. "Nhảy!" Ánh mắt Tiêu Hàn ngưng lại, không nói nhiều, một tay kéo Tiêu Viêm xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ba người trực tiếp nhảy xuống vách núi. Tiếng gió thổi, gào thét kịch liệt bên tai ba người. "Tiểu Y Tiên, chim của cô đâu?" Tiêu Hàn cúi đầu nhìn vào Tiểu Y Tiên trong ngực, la lớn, trong lúc gấp gáp, âm thanh đều có chút không rõ ràng. "Tên háo sắc, ngươi thả ta ra trước đi!" Tiểu Y Tiên mặt phiếm hồng, đôi mắt đẹp trừng mắt Tiêu Hàn. "Ta làm sao lại là háo sắc rồi?" Tiêu Hàn nói."Hai người các ngươi, cũng đủ rồi đấy, đang ở giữa không trung, còn có tâm trạng đấu võ mồm? Có thủ đoạn nào cứu mạng thì mau lấy ra đi!" Khóe miệng Tiêu Viêm run rẩy, nhìn xuống vực sâu, thân thể hắn đang phát run, trong lòng sợ hãi. "Ngươi thả ta ra trước, nếu không mọi người cùng nhau rơi xuống!" Tiểu Y Tiên trừng mắt Tiêu Hàn, không chịu nhượng bộ. "Phía trước không lồi, phía sau không cong, không ôm thì thôi!" Tiêu Hàn nhếch miệng, lập tức buông tay, hắn hảo tâm cứu người, rõ ràng bị coi như háo sắc, thật là người tốt khó làm. Tiêu Hàn vừa buông tay, Tiểu Y Tiên đã huýt sáo một tiếng. "Li!" Vài giây sau, một tiếng kêu to rõ của chim ưng vang lên, trong tiếng gió rít gào, một con cự ưng màu xanh thuận gió mà đến, lập tức đón lấy Tiểu Y Tiên. Sau khi Tiểu Y Tiên đứng vững trên lưng chim ưng, liền cho cự ưng đón lấy Tiêu Viêm ở chỗ không xa. Về phần Tiêu Hàn, vẫn đang ở đó rơi tự do, hắn, bị lơ đẹp... "Ưng huynh, còn có ta mà!" Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn con cự ưng trên đỉnh đầu, hét lớn. Cự ưng màu xanh cúi xuống nhìn Tiêu Hàn một chút, trong mắt có một tia khinh bỉ, ánh mắt kiểu gì vậy, tỷ là con gái đấy nhé!"Ây..." Tiêu Hàn dường như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của cự ưng, con diều hâu này thành tinh rồi sao?"Ưng muội, Ưng tỷ tỷ, cứu mạng a!" Tiêu Hàn lại đổi giọng hét lớn. Cự ưng kiêu ngạo liếc nhìn Tiêu Hàn, không để ý tới, không có lệnh của Tiểu Y Tiên, nàng sẽ không động."Tiểu Y Tiên, cứu mạng a, mau cứu ta với!" Tiêu Hàn lại lớn tiếng kêu cứu. Tiểu Y Tiên đứng trên lưng chim ưng, cúi người, vẻ mặt vui vẻ nhìn Tiêu Hàn, trước đây tên hỗn đản này ở trong hang nói cướp tài cướp sắc dọa nàng, vừa rồi còn dám ôm nàng, hừ, hiện tại nhất định phải để hắn chịu chút đau khổ. Bên cạnh Tiêu Viêm thấy dáng vẻ có vài phần hoạt bát của Tiểu Y Tiên, bất giác bật cười lắc đầu, đương nhiên thấy được cô thiếu nữ không hề có ác ý, chỉ là muốn trêu chọc Tiêu Hàn một lần thôi, liếc mắt nhìn Tiêu Hàn vẫn đang rơi xuống kịch liệt, Tiêu Viêm trong lòng thầm niệm cho hắn. "Tiêu Hàn, ngươi nói cái gì? Gió lớn quá, ta... không nghe thấy!" Tiểu Y Tiên đưa hai tay đặt ở bên miệng nhỏ nhắn, la lớn, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười nhẹ nhàng. Nghe vậy, Tiêu Hàn sắp khóc, nội tâm đầy tuyệt vọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận