Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 343: Chốn cũ, cố nhân

Chương 343: Chốn cũ, cố nhân
Gió tuyết thành.
Năm đó Tiêu Hàn lịch luyện trên đường một địa điểm, ở đây, Tiêu Hàn thu được Lôi Đình Thần Băng, cũng mở ra hành trình tìm kiếm Thần Băng của hắn.
Hôm nay, Tiêu Hàn lại một lần nữa đến nơi này.
Gió tuyết thành, gió tuyết đầy trời bay múa, thiên địa mênh mông, thành trì đều do vật liệu hàn băng đặc chế tạo thành, từ xa nhìn lại, tựa như một tòa Hàn Băng thành hồ khí thế rộng lớn, trên không thành trì, lơ lửng một mảnh khu kiến trúc cung điện hoa mỹ đại khí.
Nơi đó, chính là gió tuyết Hoàng thành.
"Nơi này thật đẹp!" Đứng trong hư không, nhìn tòa thành trì như họa quyển, Mộc Tuyết Cầm không nhịn được lên tiếng tán thưởng.
"Đích xác rất đẹp." Tiêu Hàn cười nói, năm đó lần đầu tiên đến, hắn đã từng kinh diễm trước tòa thành nhỏ này.
Sau đó Tiêu Hàn mang theo Mộc Tuyết Cầm đi vào giữa bầu trời kia, gió tuyết Hoàng thành, kiến trúc hoàng gia rộng lớn hiện rõ khí thế hào hùng của hoàng thất.
Đi ở bên trong, vẻ xa hoa đại khí cùng hơi thở cổ vận duy mỹ ập vào mặt, Tiêu Hàn đã từng đơn giản dạo qua Hoàng thành này một phen, giờ đây mang theo giai nhân trở lại chốn cũ, lại có cảm thụ và lĩnh hội khác biệt, đây cũng là luyện tâm, cảnh tùy tâm chuyển, tâm cảnh khác biệt, dù cho cùng một phong cảnh lần nữa nhìn thấy, cũng có thể có một phen lĩnh hội đặc biệt.
Với thực lực của Tiêu Hàn hôm nay, nếu như hắn không muốn để người phát hiện, người trong hoàng thất căn bản không có cách nào phát hiện hắn, vì vậy hắn nắm tay thiếu nữ dạo bước trong hoàng thành, ung dung như chốn không người.
Trong hoàng thành, Tiêu Hàn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, lụa mỏng che mặt, xiêm y lay động trong gió tuyết, tóc đen chợt thoáng bay lên, nàng yên tĩnh đứng trong gió tuyết, nghiễm nhiên đã thành một đạo phong cảnh mỹ diệu.
Nữ tử kia, tự nhiên là Băng Thanh Nhi.
Năm đó ở nội viện, biểu ca của Băng Thanh Nhi trù tính hãm hại Tiêu Hàn, kết quả bị Tiêu Hàn cường thế tru sát, cũng khiến Tiêu Hàn nửa đường rút khỏi Già Nam học viện, lúc ấy Băng Thanh Nhi từng ngăn cản, nhưng Tiêu Hàn cũng không lưu thủ, điều này làm cho quan hệ hai người hoàn toàn thay đổi.
"Chuyện cũ tình xưa chưa dứt?" Thấy Tiêu Hàn nhìn Băng Thanh Nhi xuất thần, Mộc Tuyết Cầm lẩm bẩm, hừ nhẹ nói.
Tiêu Hàn cười cười, liền nắm tay thiếu nữ trực tiếp rời đi, hắn đối với Băng Thanh Nhi không tính là chuyện cũ tình xưa chưa dứt gì, chỉ là lúc đó kết giao một người bạn mà thôi.
Mỗi người đều có lập trường riêng, hữu nghị cũng có thời gian, duyên hết, tự nhiên cũng tan.
Sau đó, hai người Tiêu Hàn đến chủ điện Hoàng thành, nhìn thấy Băng Tuyết Nữ hoàng, nàng ngồi ngay ngắn trên hoàng vị làm việc công, rất có uy nghi, những thị nữ đứng bên cạnh đều câm như hến.
Bước vào đại điện, nhìn Băng Tuyết Nữ hoàng uy nghiêm vẫn như xưa, Tiêu Hàn cũng không ngờ cười cười, năm đó bởi vì mình ngắm thêm vài lần, nữ nhân này liền nói muốn thiến hắn, năm đó thế nhưng dọa hắn sợ mất mật, cuối cùng năm đó Băng Tuyết Nữ hoàng này là người một chiêu liền có thể chụp chết hắn.
Chỉ bất quá, lúc này không giống ngày xưa, giờ đây Băng Tuyết Nữ hoàng này không làm gì được hắn.
"Nữ hoàng bệ hạ, có thể còn nhớ ta?" Tiêu Hàn bước lên trước, cũng không mượn nhờ không gian Thần Băng để ẩn tàng thân hình nữa, mở miệng cười nói.
Nghe thấy tiếng cười khẽ đột ngột vang lên, Băng Tuyết Nữ hoàng đang làm việc công bỗng ngừng bút, ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi uy nghiêm lộ vẻ kinh ngạc quét tới.
"Là ngươi?" Băng Tuyết Nữ hoàng mày liễu cau lại, tự nhiên nhận ra Tiêu Hàn, lập tức lạnh nhạt hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Băng Tuyết Nữ hoàng tự nhiên cũng biết sự việc năm đó ở Già Nam học viện, sự việc kia làm Băng Thanh Nhi trở nên trầm mặc ít nói, dường như bị đả kích không nhỏ, yêu hận đan xen một chỗ, tự nhiên biết đánh người này rất đáng.
Tiêu Hàn cười cười, lập tức nói: "Nữ hoàng bệ hạ, năm đó ân tình khi ngươi xuất thủ tại Vân Lam tông, tiểu tử khắc cốt ghi tâm, hôm nay đến trả ơn."
Vừa dứt lời, Tiêu Hàn búng ngón tay, một chiếc nạp giới bay về phía bàn của Băng Tuyết Nữ hoàng, nơi đó có rất nhiều cao giai đan dược cùng đủ loại Đấu kỹ cao giai, có thể nói là vô giá.
Làm xong những điều này, Tiêu Hàn cũng không ở lại lâu, nắm tay thiếu nữ trực tiếp quay người rời đi.
Nhưng khi tới cửa, Tiêu Hàn dừng bước chân, xoay người, ánh mắt lướt qua một đôi gò núi cao vút của Băng Tuyết Nữ hoàng, rồi cười tủm tỉm nói: "Nữ hoàng bệ hạ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn hung dữ thật!"
Nói xong, Tiêu Hàn cười lớn rồi rời đi.
Thật hung, hai chữ này năm đó Băng Tuyết Nữ hoàng đã từng nghe Tiêu Hàn nói qua, năm đó nàng tưởng rằng tiểu tử này đánh giá tính cách mình, nhưng với ánh mắt không chút kiêng kỵ của tiểu tử này khi nãy, nàng sao có thể không biết tiểu tử này đang nói gì, không ngờ nhiều năm như vậy nàng vẫn cứ mờ mịt.
Nghĩ đến đây, Băng Tuyết Nữ hoàng giận tím mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt gần như phun ra lửa.
"Tiêu Hàn, ngươi vô sỉ!"
Đối với tiếng gầm giận dữ của Băng Tuyết Nữ hoàng, Tiêu Hàn tự nhiên không nghe thấy, nhưng ngược lại, hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng Băng Tuyết Nữ hoàng tức đến dậm chân, ngược lại có chút hả dạ, nhưng ai bảo nữ nhân này năm đó cứ nói muốn thiến hắn, tức giận nữ nhân này cũng có ý vị riêng.
Rời khỏi gió tuyết Hoàng thành, Tiêu Hàn dẫn Mộc Tuyết Cầm đi dạo trong thành, kiến trúc trong gió tuyết thành đều được xây từ vật liệu hàn băng đặc chế, cách kiến trúc trong thành này khác biệt hoàn toàn so với những nơi khác trên Đấu Khí đại lục, tất nhiên, không chỉ cách kiến trúc khác biệt, mà người ở đây cũng có sự khác biệt, nữ tử nơi đây dáng người vô cùng gợi cảm quyến rũ, tóc vàng mắt xanh, lộ ra phong tình kiểu khác người, đi ở trong đó, có thể cảm nhận một loại phong vận chỉ riêng nơi đây có.
"Phong thổ nơi này hình như khác biệt hoàn toàn với những địa phương khác trên đại lục." Bước đi trong thành, Mộc Tuyết Cầm đôi mắt đẹp tò mò quan sát xung quanh, rất nhiều thứ nơi đây đều rất mới lạ đối với nàng, tất nhiên, thiếu nữ cũng ít khi đi ra ngoài, cảnh sắc mà nàng được ngắm cũng khá hạn hẹp, phải biết Đấu Khí đại lục rất rộng lớn, phong cảnh nàng thấy chỉ như một phần nhỏ mà thôi.
"Đây vẫn chỉ là một góc nhỏ của Đấu Khí đại lục mà thôi, nếu như chờ khi ngươi chứng kiến cảnh sắc của Đại Thiên thế giới sẽ biết cái gì gọi là đặc sắc xuất hiện." Tiêu Hàn cười nói, Đại Thiên thế giới, mênh mông vô tận, vô số chủng tộc cường đại kỳ dị, nơi đó là nơi vô số vị diện giao thoa, Đại Thiên thế giới, quần hùng tranh đấu, vạn đạo tranh phong, đối với cái thế giới đặc sắc này, Tiêu Hàn cũng vô cùng mong chờ.
"Đại Thiên thế giới ở đâu?" Mộc Tuyết Cầm đôi mắt đẹp chớp động, tò mò hỏi.
Tiêu Hàn cười cười, cũng không cần phải nói nhiều nữa, Đại Thiên thế giới, đó là chuyện sau này.
Hai người dạo bước trong thành, khi đến trước một phủ đệ đề "Đạm đài", Tiêu Hàn khựng chân, trên mặt bất giác hiện lên một ý cười, dáng vẻ tiểu nha đầu kia cũng lẳng lặng hiện lên trong đầu hắn.
"Có người quen sao?" Mộc Tuyết Cầm tò mò hỏi.
Tiêu Hàn cười gật đầu, liền kéo thiếu nữ đi thẳng đến phủ đệ, những người đi đường ngang qua đều kinh ngạc như gặp ma, vừa rồi, một đôi tình nhân đi tới đi tới, vậy mà lại hư không tiêu thất, họ dùng sức dụi dụi mắt, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong phủ đệ "Đạm đài", theo ký ức năm đó, Tiêu Hàn kéo Mộc Tuyết Cầm đi vào trong phủ, so với năm xưa, phủ đệ giờ đã trở nên lộng lẫy hơn nhiều.
Rất nhanh, hai người Tiêu Hàn đến một tiểu viện đơn giản, trong viện, bông tuyết phấp phới, lúc này, có một thiếu nữ khoác áo choàng lông chồn đang múa kiếm trong tuyết, so với năm xưa, thiếu nữ càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn, dáng người uyển chuyển, vũ động giữa trời có một phong vận khó tả.
Thiếu nữ này, chính là Đạm Thai Vũ Yên, năm đó nàng một mình lên thiên sơn hái thuốc, gặp phải Tuyết Băng, được Tiêu Hàn cứu, cũng là người đầu tiên Tiêu Hàn quen biết tại Gió tuyết thành.
Thật ra, thân phận Đạm Thai Vũ Yên hiện tại rất tôn quý, bởi vì năm đó, do nguyên nhân của Tiêu Hàn, Băng Tuyết Nữ hoàng nhận Đạm Thai Vũ Yên làm nghĩa nữ, nói cách khác, Đạm Thai Vũ Yên cũng xem như nửa công chúa hoàng thất, và gia tộc Đạm Thai cũng không ai dám bắt nạt mẹ con họ nữa.
Tuy thân phận Đạm Thai Vũ Yên hôm nay đã khác xưa, nhưng so với tẩm cung cung điện xa hoa đại khí, nàng dường như thích ở lại tòa viện nhỏ đơn giản này hơn, nàng là người nhớ tình cũ, là người biết báo ơn, nàng biết tất cả những gì mình có hiện tại đều do một thanh niên mà nàng nhiệt tình gọi là ca ca Tiêu Hàn mang lại.
Cho nên, Đạm Thai Vũ Yên vẫn ở lại trong sân nhỏ đơn giản này, sân năm đó Tiêu Hàn từng ở, nàng lo sợ Tiêu Hàn nếu có trở lại không tìm thấy nàng.
"Tiểu nha đầu, lớn rồi...!" Lúc Đạm Thai Vũ Yên múa kiếm nhập thần, một tiếng cười khẽ vang lên trong sân, rồi hai người Tiêu Hàn bước tới.
Nghe được âm thanh quen thuộc này, rồi nhìn thấy bóng thanh sam quen thuộc kia, Đạm Thai Vũ Yên giật mình, sau đó trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười rạng rỡ, trường kiếm trên tay rơi xuống, thân thể mềm mại loé lên nhanh chóng lao về phía Tiêu Hàn.
"Tiêu Hàn ca ca!"
Đạm Thai Vũ Yên lao đến trước mặt Tiêu Hàn, vẻ mặt vui sướng, vừa muốn lao vào ôm Tiêu Hàn, nhưng nhận thấy Mộc Tuyết Cầm đứng bên cạnh Tiêu Hàn, nàng lại rụt về.
"Tiểu nha đầu, bây giờ không ai bắt nạt ngươi nữa chứ?" Tiêu Hàn cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ của Đạm Thai Vũ Yên, cười nói.
"Không có, Tiêu Hàn ca ca, giờ ta tốt lắm." Đạm Thai Vũ Yên lắc đầu, ánh mắt nhìn Mộc Tuyết Cầm đứng bên cạnh, cười nói: "Tiêu Hàn ca ca, đây là chị dâu sao?"
"Ngươi đoán xem?" Tiêu Hàn giơ tay Mộc Tuyết Cầm lên, cười nói.
"Chị dâu, chị thật là xinh đẹp!" Đạm Thai Vũ Yên chân thành khen.
Mộc Tuyết Cầm cười, sau đó hai người tự giới thiệu với nhau, rồi Đạm Thai Vũ Yên cùng Tiêu Hàn hàn huyên những chuyện xảy ra trong những năm qua, và sự tình của gió tuyết thành.
Sau khi ở nhà Đạm Thai một lúc, Tiêu Hàn lại dẫn Mộc Tuyết Cầm đến thiên sơn bên ngoài gió tuyết thành.
Đỉnh thiên sơn, quanh năm tuyết đọng không tan, độ cao so với mực nước biển rất cao, thêm vào thế núi thiên sơn hiểm trở, nếu không có năng lực phi hành, người thường rất khó bước lên đỉnh thiên sơn.
Cảnh đẹp thế gian, thường ở nơi xa xôi hiểm trở, đỉnh thiên sơn, có cảnh đẹp như vậy, chỉ là người bình thường rất khó có thể chiêm ngưỡng.
Đỉnh núi, tựa như tạo hóa của trời đất, giống như bị búa lớn bổ một nhát ngang, một khoảnh đất bằng phẳng xuất hiện, trăng lặn dày đặc, đất bằng phủ một lớp lớp, bên cạnh khu đất bằng, còn mọc một rừng mai, hồng mai ngạo nghễ trong tuyết, một màu đỏ thắm, giữa nền tuyết điểm xuyết những cánh hoa, rừng hồng mai giữa tuyết rơi dày đặc đẹp như một bức họa.
Năm xưa, Tiêu Hàn một mình đến gió tuyết thành lịch luyện, từng đặt chân qua thiên sơn, hắn đã từng uống rượu làm thơ ở đây, khí thế ngút trời, nay trở lại, hắn chỉ nắm tay người đó, đạp tuyết tìm mai, giữa tĩnh lặng ngập tràn sự ngọt ngào gần gũi bên cạnh, nhân sinh đến đây, còn mong gì hơn?
Từ trên trời nhìn xuống, dưới gốc hồng mai, trên nền tuyết trắng, một đôi tình nhân dắt tay nhau tìm mai, cảnh tượng đó, đẹp như thơ như họa, khiến không ai có thể dùng lời để diễn tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận