Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 173: Loã lồ tâm ý

Chương 173: Bộc lộ tâm ý
Trận chiến ở Vân Lam tông cuối cùng kết thúc với thất bại của Vân Lam tông, tông môn từng được xem là chúa tể tuyệt đối của Gia Mã đế quốc đã trở thành lịch sử.
Trang cũ đã lặng lẽ khép lại.
Một kỷ nguyên mới theo đó mở ra!
Mà mở ra kỷ nguyên mới cho đế quốc này lại là hai thanh niên trẻ tuổi, hai năm trước, bọn họ rời khỏi Gia Mã, giờ đây, họ trở về như những vị vua, quét sạch Vân Lam tông, họ đã viết nên truyền kỳ riêng của mình tại Gia Mã đế quốc!
Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, dùng vào hai người họ, có thể nói là vô cùng thích đáng.
Sau trận chiến Vân Lam tông, các thế lực của đế quốc tự nhiên lại một lần nữa thay đổi, đối với điều này, Tiêu Hàn cũng không để Đế Các nhúng tay vào, mà giao lại tất cả cho Tiêu Viêm tự mình xử lý, dưới sự chủ trương của Tiêu Viêm, nhiều thế lực liên kết, Gia Mã đế quốc hỗn loạn đã có được sự thống nhất chưa từng có.
Từ đó, các thế lực của đế quốc không còn tự ý hành động, một thế lực thống trị hoàn toàn mới trỗi dậy ở Gia Mã đế quốc.
Thế lực này mang tên Viêm Minh!
Từ một Tiêu gia an phận ở Ô Thản thành trước đây, giờ đây đã nhảy lên thành gia tộc cường đại nhất của đế quốc, không ai sánh bằng.
Mà hai thanh niên xuất thân từ Tiêu gia nhỏ bé kia, giờ đây đã danh dương thiên hạ, truyền kỳ của họ dần dần lan truyền khắp Gia Mã đế quốc, trở thành đối tượng sùng bái của vô số thanh niên.
Tuổi trẻ thành danh, vị thanh niên nào mà chẳng mong muốn?
—— ——
Viêm Minh
Hiện giờ là thế lực thống trị tuyệt đối của Gia Mã đế quốc, nói chính xác, toàn bộ đế quốc đều nằm dưới sự cai trị của Viêm Minh.
Lúc này, bên trong một gian phòng thanh u tao nhã của Viêm Minh, trên chiếc giường, một thân hình mềm mại đang tựa lưng vào thành giường, nàng đẹp tuyệt trần, ung dung quý phái, dù giờ phút này mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất cao quý trên người, nữ tử này tự nhiên là Vân Vận, sau trận chiến Vân Lam tông, Tiêu Viêm đã mang nàng về dưỡng thương.
Thùng thùng!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào." Vân Vận nhíu mày liễu, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, nói.
"Sao rồi, nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương thấy đỡ hơn chưa?" Lúc này, một bóng hình hắc bào bước vào, nhìn Vân Vận đã hồng hào hơn trên giường, cười nói.
"Ừm, cảm giác tốt hơn nhiều." Vân Vận gật đầu nói, mấy ngày nay nàng cơ bản đã ăn cao giai đan dược như đậu, vết thương muốn không lành cũng khó, nàng khẽ liếc nhìn Tiêu Viêm, ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, nói: "Mấy ngày nay đã làm phiền ngươi rồi."
Nàng biết, mấy ngày nay đều là Tiêu Viêm tận tình chăm sóc, còn vì nàng mà không ngừng luyện chế cao giai đan dược.
"Có gì mà phiền phức, ta cũng đâu phải chưa từng chăm sóc nàng." Tiêu Viêm cười nhẹ đáp.
Nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vận bất giác hiện lên một nụ cười, giống như nhớ lại chuyện năm xưa ở Ma Thú sơn mạch, bất giác cũng có chút hoảng hốt.
Ngày đầu tiên gặp Tiêu Viêm, người sau chỉ là một Đấu Giả nhỏ bé, nhưng bây giờ, người sau đã là chủ nhân của thế lực thống trị Gia Mã đế quốc.
Chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, vị trí của nàng và Tiêu Viêm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, giờ nghĩ lại, thực sự khiến người ta không khỏi cảm thán.
Nhưng không thể không nói, quãng thời gian trong sơn động ấy, thực sự rất đẹp, ở đó, nàng không phải là Đấu Hoàng cao cao tại thượng, mà chỉ là một nữ tử bị thương tên Vân Chi, quãng thời gian ở chung đó, đơn giản mà thuần túy, chỉ là, quãng thời gian đó quá ngắn ngủi.
Thế nhưng, những khoảnh khắc tươi đẹp trong cuộc đời, chẳng phải đều thoáng qua rồi biến mất như vậy sao?
"Ngày hôm đó ngươi nói muốn ta đáp ứng ngươi một chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?" Lúc này, Vân Vận cũng đã hồi phục tinh thần từ những chuyện cũ, nàng chớp đôi mắt đẹp, tò mò hỏi Tiêu Viêm, hôm đó Tiêu Viêm chỉ đưa nàng trở về, đồng thời không nói gì thêm, nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên.
"Ta muốn ngươi giúp ta nắm giữ Viêm Minh." Tiêu Viêm nói, Gia Mã đế quốc, hắn sẽ không ở lại quá lâu, phụ thân hắn vẫn còn trong tay Hồn Điện, hắn muốn không ngừng tìm kiếm Dị hỏa trên đại lục Đấu Khí để trở thành cường giả.
"Ngươi muốn ta đáp ứng ngươi là chuyện này sao?" Vân Vận nhìn Tiêu Viêm, khẽ nói, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên một chút mất mát, hiển nhiên, điều này có sự khác biệt rất lớn so với những gì nàng mong đợi.
"Không thì còn chuyện gì khác?" Tiêu Viêm cười nhẹ nói.
"Ta đáp ứng ngươi." Vân Vận hờ hững gật đầu, ngay lập tức nàng nhìn Tiêu Viêm, khẽ nói: "Tiêu Viêm, nếu năm đó ở trong sơn động, ngươi mạnh dạn hơn một chút, ngươi nghĩ kết quả sẽ như thế nào?"
Nói xong câu này, mặt Vân Vận bất giác ửng hồng, có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt đẹp của nàng, vẫn cứ nhìn thẳng Tiêu Viêm, không hề né tránh, hơn nữa nếu quan sát kỹ càng, sẽ phát hiện trong đôi mắt ấy có một vẻ nhu tình quyến rũ.
"Ngươi đang ám chỉ ta điều gì sao?" Tiêu Viêm tiến đến gần mép giường, sau đó cúi người, hắn ghé sát mặt vào mặt Vân Vận, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Nhìn Tiêu Viêm chỉ cách mình có gang tấc, Vân Vận cảm thấy nhịp tim của mình đang đập thình thịch, mặt có chút nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, thêm nữa lại bị ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn chằm chằm, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, nhưng ánh mắt nàng vẫn không hề né tránh.
"Tiêu Viêm, ta… thích ngươi." Cuối cùng, Vân Vận như thể lấy hết can đảm, nàng không tiếp tục che giấu tâm ý của mình, nhìn người con trai mà nàng nhớ nhung ngày đêm, nàng đã nói ra tiếng lòng.
Nhìn vào đôi mắt đẹp đang dâng trào tình ý nồng đậm của Vân Vận, trong lòng Tiêu Viêm cũng không khỏi rung động, đối với cô gái trước mặt, làm sao hắn lại không động lòng?
Nhớ lại quãng thời gian ở chung trước kia, trong mắt Tiêu Viêm cũng ánh lên vẻ tình ý, sau đó, hắn cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vân Vận.
Thấy thế, Vân Vận giật mình, nhưng ngay lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã hiện lên một nụ cười động lòng người, hai tay nàng cũng ôm lấy eo Tiêu Viêm, bắt đầu nhiệt tình đáp lại.
Trong phòng, trai đơn gái chiếc, có thể nói là củi khô gặp lửa, những chuyện xảy ra sau đó là không thể ngăn cản.
Chỉ một lát sau, trên chiếc giường lớn đã vang lên những tiếng rên rỉ mê ly của cả nam lẫn nữ.
Theo sau những âm thanh đầy quyến rũ ấy, trong căn phòng, hẳn lại là một màn mây mưa Vu Sơn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận