Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 233: Y Thánh tông

Chương 233: Y Thánh Tông.
Y Thánh Tông tọa lạc ở phía đông Ma Môn, trong một thung lũng dược liệu. Nơi đây linh khí dồi dào, sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Mấy trăm năm trước, một vị tiền bối của Y Thánh Tông đã phát hiện ra nơi này và khai tông lập phái tại đó. So với sáu thế lực chúa tể khác ở Nam Hoang vực, Y Thánh Tông có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, danh tiếng cũng không lớn. Tuy vậy, việc Y Thánh Tông có tên trong bảy thế lực chúa tể của Trung Vực cũng đủ để thấy thực lực của tông môn này là không ai dám nghi ngờ.
Giờ phút này, không gian trên thung lũng dược liệu bỗng nổi lên một hồi gợn sóng, một không gian thông đạo xuất hiện, ngay sau đó, một bóng người thanh sam từ đó bước ra. Đứng giữa hư không, đưa mắt nhìn, phong cảnh thung lũng dược liệu thu trọn vào tầm mắt. Trong thung lũng, từng tòa kiến trúc cổ kính sừng sững, phong cảnh nên thơ như tranh vẽ, những ruộng dược liệu nhiều màu trải rộng, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy giữa vùng bình nguyên của thung lũng. Ánh mặt trời chiếu xuống làm mặt nước lấp lánh, hòa cùng với những ruộng dược liệu đủ màu, đẹp đến nao lòng.
Nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy những thiếu nữ trẻ đẹp đang hái lượm dược liệu bên những ruộng thuốc dọc theo dòng suối. Thỉnh thoảng, các thiếu nữ lại vui vẻ nô đùa, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả thung lũng. Ở một nơi khác còn có một rừng đào rộng lớn. Lúc này đang là mùa xuân nên hoa đào nở rộ, rực rỡ vô song. Từ xa nhìn lại, khung cảnh này giống như bức tranh về một chốn đào nguyên tách biệt với thế gian, khiến người ta ngây ngất.
“Mười dặm hoa đào, thế ngoại đào nguyên, quả thật là như thế này…” Đứng giữa không trung nhìn xuống thung lũng dược liệu, Tiêu Hàn không khỏi mỉm cười. Phong cảnh đẹp khiến ai cũng say mê. Hơn nữa, so với Ma Môn hay Đoạn Kiếm sơn trang có sự phòng thủ nghiêm ngặt, thì Y Thánh Tông lại có vẻ tự do hơn rất nhiều. Dù vậy, Tiêu Hàn biết nếu có kẻ địch xâm nhập thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.
Ngay lúc này, một bóng nữ tử xuất hiện trong không trung trước mặt Tiêu Hàn, đôi mắt đẹp đang có chút không vui nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi là ai? Đến Y Thánh Tông ta có chuyện gì?" Nữ tử nhìn Tiêu Hàn hỏi. "Tại hạ Tiêu Hàn của Ma Môn, ta đến tìm Thánh nữ của các ngươi." Tiêu Hàn nói. "Tiêu Hàn của Ma Môn?" Nghe vậy, đôi mắt đẹp của nữ tử kia hơi co lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Rõ ràng nàng không ngờ rằng vị thanh niên trước mắt lại chính là Tiêu Hàn đã gây sóng gió ở Đoạn Kiếm Thành một năm trước.
Tiêu Hàn cười gật đầu. Xem ra thanh danh của hắn không nhỏ. "Tiêu công tử mời đi theo ta, ta lập tức cho người đi thông báo với Thánh nữ. Tông chủ đã sớm dặn dò, nếu Tiêu công tử đến thì phải chiêu đãi chu đáo." Nữ tử mỉm cười trên gương mặt xinh đẹp nói với Tiêu Hàn. "Không cần báo, nàng đã đến rồi." Tiêu Hàn cười nói. Dưới thung lũng, một bóng hình trắng muốt đang nhanh chóng lao tới, chiếc váy trắng tung bay, eo nhỏ nhắn như liễu, không ai khác chính là Tiểu Y Tiên.
"Tiêu Hàn, sao ngươi lại tới đây?" Tiểu Y Tiên lao tới, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười nhẹ, tựa đóa sen tuyết thuần khiết, vô cùng mê người. Trước kia, nàng từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành ác nữ gieo rắc tai họa khiến người nghe tên đã khiếp sợ. Thế nhưng, thượng thiên có vẻ đối đãi tốt với nàng khi cho nàng gặp được Y Thánh ở Thần Châu, vận mệnh của nàng cũng từ đó thay đổi. Hiện giờ, ở thung lũng dược liệu này, mỗi ngày nàng đều được bầu bạn với dược liệu, huyền hồ tế thế, hành nghề y cứu người. Đó chính là bản phận của một người thầy thuốc. Hơn nữa, ở Thần Châu đại địa này, nàng còn gặp lại được bạn bè cũ, nên bây giờ nàng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên giờ đang ở Y Thánh Tông, Tiêu Hàn cũng từ đáy lòng thấy mừng cho nàng. Mặc dù chuyện này khác với vận mệnh của Tiểu Y Tiên trong nguyên tác, nhưng Tiêu Hàn cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Tiểu Y Tiên vốn dĩ có tính lương thiện. Một cô gái hồn nhiên như vậy nên có một cái kết tốt đẹp.
Tiêu Hàn không quên chuyện chính sự. Hắn cười khổ, lập tức nói: “Tiểu Y Tiên, ta tới cầu cứu." "Cầu cứu?" Nghe vậy, Tiểu Y Tiên giật mình, hiển nhiên nàng không biết chuyện Độc Môn xâm lấn Ma Môn. Chiến sự bùng nổ chưa đầy một đêm. Y Thánh Tông nằm ở phía đông Ma Môn, tự nhiên chưa thể nhanh chóng nhận được tin tức. "Đêm qua, Độc Môn tập kích biên cảnh Ma Môn, chủ động khơi mào chiến tranh!" Tiêu Hàn bất đắc dĩ nói. Sau đó, hắn nói hết mục đích của chuyến đi này.
Nghe xong, Tiểu Y Tiên có chút kinh ngạc. Không ngờ chỉ trong một đêm, Độc Môn và Ma Môn đã xảy ra đại chiến khủng khiếp như vậy. “Ngươi vừa nói là cà độc dược, có chắc không?” Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Hàn hỏi. “Chắc chắn rồi. Ta dù không phải y sư nhưng cũng là Luyện Dược sư, ít nhiều có thể phân biệt một vài loại linh dược quý hiếm." Tiêu Hàn gật đầu nói: "Thế nào, Tiểu Y Tiên, có giải dược cho cà độc dược chưa?”
“Ta có thể phối chế được, nhưng cần chút thời gian.” Tiểu Y Tiên nói. “Cần bao lâu?” Tiêu Hàn nhíu mày. Thời gian không chờ ai, tình hình Long Thành đang rất nguy cấp. Lỡ vòng bảo hộ bị phá, đó sẽ là tai họa cho Long Thành. “Một canh giờ là đủ.” Tiểu Y Tiên nháy mắt nói. “Ừ, không thể chậm trễ, ngươi nhanh chóng phối chế đi!” Tiêu Hàn nói. “Ngươi đi theo ta.” Tiểu Y Tiên nói, ngay sau đó nàng nhanh chóng bay về phía những ruộng dược liệu trong thung lũng, Tiêu Hàn cũng lập tức theo sát phía sau.
Sau đó, Tiểu Y Tiên liền bắt đầu hái thuốc, nghiêm túc phối chế dược. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của nàng, hiện lên vẻ đẹp mê người, khiến người ta khó rời mắt. Tiêu Hàn thì im lặng ngồi một bên quan sát, không hề lên tiếng quấy rầy. Được chiêm ngưỡng một Tiểu Y Tiên đang làm việc nghiêm túc như vậy, hắn cũng có chút hưởng thụ.
Xung quanh ruộng thuốc có không ít đệ tử của Y Thánh Tông, thỉnh thoảng bọn họ sẽ tò mò nhìn về phía này, rõ ràng họ rất lạ lẫm với chàng thanh niên đi cùng Tiểu Y Tiên. “Thằng nhóc kia là ai? Sao lại ngồi cạnh Thánh nữ? Còn nhìn chằm chằm vào Thánh nữ như thế?” Một nam đệ tử lên tiếng. Trong giọng nói có vài phần không vui, rõ ràng tên nhóc kia ngồi bên Thánh nữ mà còn không chút kiêng kỵ nhìn nàng, thật đáng ghét.
“Hình như nó không phải người của Y Thánh Tông chúng ta thì phải? Các huynh đệ, hay chúng ta lên cho nó một trận, dám dựa vào mình đẹp trai mà mạo phạm Thánh nữ như vậy, thật đáng ăn đòn!” Có người nghiến răng nghiến lợi, rất muốn lao lên đấm Tiêu Hàn một trận. “Ta vừa hỏi thăm sư tỷ, nó là Tiêu Hàn đã giết tông chủ chém thánh ở Đoạn Kiếm Thành một năm trước!” Một nữ tử vừa đến sau khi hỏi han tin tức. "Tiêu Hàn?!"
Nghe vậy, đám nam đệ tử đều kinh hãi. Nhìn lại bóng dáng thanh sam đang chăm chú nhìn Tiểu Y Tiên kia, bọn họ liền rụt cổ lại, lập tức không còn nóng nảy. Đánh Tiêu Hàn? Ngay cả tính mạng có thể cũng khó mà giữ được. “Hì hì, các ngươi làm sao vậy? Vừa rồi còn nói muốn lên đánh người ta mà? Sao giờ không dám nữa rồi?” Các thiếu nữ đứng bên cạnh giễu cợt những nam đệ tử vừa lớn tiếng. Giọng nói trong trẻo khiến cả ruộng thuốc tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“À, đồ đàn bà!” Những nam đệ tử trừng mắt nhìn những thiếu nữ đang chế giễu mình. Sau đó, bọn họ thèm thuồng nhìn thoáng qua nơi Tiêu Hàn và Tiểu Y Tiên đang ngồi rồi nhanh chóng rời đi. “Tiêu Hàn này, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, rất đẹp trai. Có vẻ thật sự có gì đó mờ ám với Thánh nữ nha.” “Hì hì, đồ con nít mê trai, thèm thuồng à?” “Thèm thuồng thì có ích gì, người ta có để ý tới ta đâu.” Trong ruộng dược liệu, những thiếu nữ trẻ tuổi đang cười đùa, nói về những chủ đề ngây ngô của lứa tuổi này.
"Tiểu Y Tiên, ngươi ở Y Thánh Tông rất được yêu thích nha. Đúng là người đẹp, đi tới đâu cũng là tiêu điểm." Phát giác được những nam đệ tử xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Tiêu Hàn nhìn Tiểu Y Tiên, cười trêu ghẹo nói. “Chẳng phải ngươi cũng là tiêu điểm sao? Từ khi ngươi bước vào đây đến giờ, ánh mắt của những nữ đệ tử kia cũng đâu có rời khỏi ngươi.” Lúc này, Tiểu Y Tiên buông dược liệu trên tay xuống, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tiêu Hàn rồi đột nhiên nói một câu.
Nghe vậy, Tiêu Hàn nháy mắt. Hắn không ngờ Tiểu Y Tiên vẫn cặm cụi bào chế thuốc lại ngầm chú ý đến từng cử chỉ hành động của nữ đệ tử Y Thánh Tông. “Tiểu Y Tiên, ngươi chú ý tới bọn họ làm gì?” Tiêu Hàn có chút dở khóc dở cười hỏi. “Ai thèm để ý tới ngươi!” Khuôn mặt Tiểu Y Tiên ửng hồng, trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái. Rồi ngay sau đó nàng đứng dậy nói: “Xong rồi, giải dược đã phối chế xong.”
Thấy thế, Tiêu Hàn trong lòng vui mừng. Hắn không rảnh lo nghĩ tới chủ đề vừa rồi nữa. Có giải dược này, quân Ma Môn không cần lo lắng cà độc dược của đối phương. Ngay sau đó, Tiêu Hàn không dám ở lại lâu, thân hình lóe lên, lao thẳng ra không gian thông đạo bên ngoài Y Thánh Tông. “Hừ, đến một câu cảm ơn cũng không có, đáng ghét!” Nhìn bóng dáng Tiêu Hàn vội vã rời đi, đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên trừng lên, chu môi, tức giận hừ một tiếng.
Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Hàn hoàn toàn biến mất, Tiểu Y Tiên mới thu hồi ánh mắt. Đôi mắt đẹp của nàng nhấp nháy, ngay sau đó, thân hình mềm mại của nàng lóe lên, lao về phía sâu trong thung lũng. "Phải đem tin tức này nói cho lão sư. Biết đâu đến lúc đó sẽ giúp được cho Tiêu Hàn chút ít..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận