Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 226: Hi vọng

Chương 226: Hy vọng
Tiêu Hàn liếc qua hai khối kiếm trên vách đá, lập tức đi tới khối vách đá có kiếm nước chảy, hắn chọn lĩnh ngộ khối kiếm tường này trước.
Trong ký ức về truyền thừa Kiếm Thánh, Tiêu Hàn có được tuyệt kỹ thành danh năm đó của Kiếm Thánh, một bước tuyệt sát thuật.
Một bước tuyệt sát thuật, tuyệt học của Kiếm Thánh, một bước đặt xuống, kiếm ý liền lên, một bước là có thể giết người!
Thế nhưng, cũng chính là ký ức về bộ tuyệt học này, lúc trước đã bị phá hỏng, bây giờ xem ra, phần ký ức kia không trọn vẹn, đáng lẽ ra là áo nghĩa của kiếm pháp, còn bây giờ, chỉ có thể dựa vào Tiêu Hàn tự mình lĩnh ngộ.
Ào ào ào!
Dưới vách đá kiếm nước chảy, Tiêu Hàn lẳng lặng đứng đó, hắn ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá kiếm tường trước mặt, vẻ mặt suy tư.
Bên trong những vết kiếm trên vách đá kia, nước chảy không ngừng trào ra, liên miên không dứt, tiếng nước chảy đó có cảm giác tiết tấu.
Sau khi quan sát cẩn thận kiếm tường một lúc, Tiêu Hàn nhíu mày, hình như phát hiện ra điều gì đó, chỉ thấy từng đạo vết kiếm trên vách đá kia, tuy thoạt nhìn khiến người ta hoa mắt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện, từng vết kiếm tang thương kia dường như có một quy luật nào đó.
Vết kiếm, không phải là tùy tiện khắc lên trên, mà nó càng giống như một loại kiếm pháp cực kỳ cao thâm, người xuất kiếm, kiếm pháp như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành, ở phía trên để lại vết kiếm, phảng phất như là trùng điệp không ngừng, cho người ta cảm giác dư âm của kiếm khí, nói hình tượng hơn, giống như nước chảy, róc rách không hết, không thứ gì có thể làm xáo trộn kiếm pháp đó.
Kiếm, như nước chảy, mà nước chảy, rút dao chém nước, nước càng chảy, kiếm trên vách đá này, liền có cái vận vị của nước.
"Kiếm như nước, nước, chém không đứt..."
Tiêu Hàn đứng dưới vách đá kiếm, ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ xuất thần, hắn đang suy tư, chẳng biết tại sao, có lẽ là do nguyên nhân truyền thừa ký ức của Kiếm Thánh, hắn nhìn kiếm tường này, trong lòng có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, người khác không cách nào thấm nhuần, hắn phảng phất có thể nhìn thấu được ngay.
Tiêu Hàn lẩm bẩm trong miệng, lẳng lặng suy tư, hai mắt cũng chậm rãi khép lại, dùng tâm đi cảm ngộ.
Giờ phút này, quảng trường bên dưới vách đá kiếm vô cùng yên tĩnh, Kiếm Linh Nhi và những người khác đều tò mò đứng sau lưng Tiêu Hàn, an tĩnh nhìn Tiêu Hàn, không dám đến quấy rầy, mọi người trong lòng rất ngạc nhiên, không biết Tiêu Hàn có thể lĩnh ngộ áo nghĩa của kiếm pháp hay không.
Bất tri bất giác, một ngày trôi qua, Tiêu Hàn vẫn lẳng lặng đứng đó, mấy người Kiếm Linh Nhi trên quảng trường cũng không rời đi, bọn hắn tự nhiên chờ được chút thời gian này.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trong sơn trang có ánh nắng dần chiếu xuống, chim hót líu lo, cảnh sắc mê người.
Nơi kiếm tường này, tiếng nước chảy róc rách bên tai không dứt, vô cùng thanh thúy động lòng người, còn một khối vách đá kiếm khác thì gió mạnh tàn phá xung quanh, âm thanh chói tai, trong sân tạo nên sự tương phản rõ ràng.
Dưới vách đá kiếm nước chảy, một thân ảnh áo xanh lẳng lặng mà đứng, ánh nắng chiếu lên người hắn, thỉnh thoảng gió nhẹ lướt qua, làm tung bay quần áo cùng mái tóc đen, tự có một phen khí khái phóng khoáng dưới ánh mặt trời, những thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh thì mỉm cười nhìn thân ảnh áo xanh, trong đôi mắt đẹp ánh lên những vẻ khác lạ.
"A? Mau nhìn kiếm nước chảy kia kìa!"
Lúc này, trong đám người, có người chú ý tới kiếm nước chảy trên vách đá có sự khác thường.
Giờ phút này, ánh mắt Kiếm Linh Nhi và những người khác cũng đều nhìn về kiếm tường nước chảy kia, chỉ thấy, nước chảy phía trên không còn chảy xuống đầm sâu nữa.
Mà là, tất cả đều hướng Tiêu Hàn ào ạt lao tới.
Dưới ánh mặt trời màu vàng, nước chảy ào ạt trong hư không, vẽ ra từng đường cong duyên dáng, sau đó, càng khiến mọi người kinh ngạc, nước chảy lại biến thành những thanh kiếm dài thấu trời, không ngừng quấn quanh Tiêu Hàn.
Thủy chi kiếm, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh vàng mê người, không ngừng xoay vòng quanh Tiêu Hàn, nhìn kỹ lại, tràng diện Vạn kiếm quy nhất kia có chút chấn động lòng người.
Giờ khắc này, Tiêu Hàn phảng phất hóa thân thành kiếm quân vương, vạn kiếm thần phục.
Sự khác thường nơi kiếm tường, cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những nhân vật lớn trong Đoạn Kiếm sơn trang, rất nhiều bóng người tò mò chạy tới.
Khi thấy những ngàn vạn thanh kiếm dài quấn quanh Tiêu Hàn, những nhân vật lớn trong Đoạn Kiếm sơn trang đều kinh ngạc không thôi.
"Đó là áo nghĩa kiếm của kiếm nước chảy, Tiêu Hàn này rõ ràng nhanh vậy đã lĩnh ngộ?" Bên trong hư không, một đám cường giả kinh ngạc thốt lên, bọn hắn tự nhiên đã từng thấy cảnh tượng này, năm đó, khi Kiếm Không Ngữ lĩnh ngộ áo nghĩa của kiếm, cũng có cảnh tượng như vậy.
Lúc này, trong hư không, một thân thể mềm mại trong bộ đồ giản dị xuất hiện, ánh mắt của nàng cũng nhìn về thân ảnh áo xanh bên dưới.
Ánh mắt mọi người nhìn lại, vừa muốn hành lễ, nhưng Kiếm Không Ngữ liền khoát tay, ra hiệu mọi người đừng lên tiếng.
Mọi người gật đầu, tự nhiên hiểu là sợ quấy rầy Tiêu Hàn, lập tức, ánh mắt của bọn họ lại đều tập trung vào Tiêu Hàn.
"Múa kiếm như nước, kiếm của ta, róc rách không dứt..."
Giờ phút này, Tiêu Hàn cũng chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn những thanh kiếm nước lơ lửng trước mặt, trên khuôn mặt cũng lộ vẻ bừng tỉnh ngộ, kiếm của ta như nước, róc rách không dứt, đây chính là một loại áo nghĩa của kiếm.
"Kiếm ra, giống như nước, vô tung vô ảnh, một bước là có thể giết người, giết người trong vô hình, đây chính là phần còn thiếu của một bước tuyệt sát thuật."
Tiêu Hàn lẩm bẩm, lập tức hắn bước ra một bước, những thanh kiếm dài thấu trời ngay lập tức hóa thành những giọt nước tán đi, mà những giọt nước rơi xuống đó, chưa từng làm ướt quần áo của Tiêu Hàn một chút nào.
Giờ phút này, Tiêu Hàn lại đi đến một khối vách đá kiếm gió mạnh khác, tiếp tục lĩnh ngộ.
Đã lĩnh ngộ được khối kiếm tường nước chảy đầu tiên, giờ phút này, việc lĩnh ngộ khối kiếm tường gió mạnh này, tự nhiên cũng dễ dàng.
"Kiếm ra, như gió, nhanh, vô hình vô chất, có thể nhu, có thể mạnh, đây hẳn là một bộ phận còn thiếu khác của một bước tuyệt sát thuật."
Tiêu Hàn đứng dưới vách đá kiếm, tâm cảnh thông suốt, cảm ngộ một lúc, hắn liền đã hiểu rõ trong lòng.
Sau một khắc, Tiêu Hàn giơ tay về phía kiếm tường gió mạnh, trong thoáng chốc, một cơn gió lốc xoáy mạnh mẽ cuốn nhanh về phía hắn, trong cơn bão gió đó, có những kiếm khí đáng sợ không ngừng tràn ra, cực kỳ đáng sợ.
"Tuyệt học của Kiếm Thánh, một bước tuyệt sát thuật, rốt cục đã hoàn chỉnh." Sau khi mọi nghi hoặc được giải đáp, Tiêu Hàn cũng hiện lên một tia vui mừng trên khuôn mặt.
Nhìn Tiêu Hàn trong vòng một ngày, đã lĩnh ngộ được áo nghĩa của hai khối kiếm trên vách đá, Kiếm Linh Nhi và những người khác đều kinh ngạc không thôi, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh diễm, truyền nhân của Kiếm Thánh, quả thực không phải người mà bọn hắn có thể sánh bằng.
"Lớp sóng sau đè lớp sóng trước, giang sơn đời nào cũng có nhân tài a, trước kia có Kiếm Thánh danh chấn Nam Hoang, mà người này thiên phú còn vượt xa Kiếm Thánh năm đó, thành tựu sau này, khó có thể tưởng tượng." Một vài nhân vật lớn trong Đoạn Kiếm sơn trang cảm thán không thôi.
Nhưng mà còn may, giờ đây Tiêu Hàn chính là kiếm của Đoạn Kiếm sơn trang, hắn và Đoạn Kiếm sơn trang, có chung hoạn nạn, có cùng vinh quang, nếu sau này Tiêu Hàn có được thành tựu phi phàm, đó cũng là vinh quang của Đoạn Kiếm sơn trang bọn họ.
Vinh quang Kiếm Thánh đã chết trăm năm của Đoạn Kiếm sơn trang, có thể tái hiện hay không, bọn hắn, đã nhìn thấy hi vọng từ người trẻ tuổi này rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận