Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu
Chương 484: Mỹ nhân như đám mây
Chương 484: Mỹ nhân như mây khói Tiêu dao lâu.
Là thanh lâu nổi danh đệ nhất nhờ thánh thư, trang trí bên trong xa hoa vô cùng, chạm trổ lan can vẽ vời, khắp nơi khảm nạm châu ngọc, trên đỉnh treo đèn lưu ly, hào quang rực rỡ chiếu xuống, kết hợp cùng bảo thạch châu ngọc trên vách tường xung quanh, trong xa hoa lộ ra một vẻ cao cấp khó tả.
Nơi xa hoa, chi phí tự nhiên rất cao, chỉ cần bước chân vào ngưỡng cửa Tiêu dao lâu, liền cần phải nộp hơn vạn Chí Tôn linh dịch, có tư cách bước vào nơi này, cơ bản đều là tử đệ gia tộc có mặt mũi trong thánh thư thành.
Tiêu dao lâu, Tiêu dao lâu, tiêu dao ở trong Tiêu dao lâu, đó là đối với kẻ có tiền mà nói, không có tiền thì ngay ngưỡng cửa nơi này cũng không bước vào được, còn tiêu dao cái rắm.
Đương nhiên, vui chơi giải trí, hưởng lạc nơi hoa, cái này vốn dĩ thuộc về sinh hoạt xa hoa lãng phí của người giàu có.
Sau khi nộp phí vào lầu, Tiêu Hàn cùng Bạch Dạ bước vào tòa Tiêu dao lâu cao cấp xa hoa này, từng bóng dáng nữ tử vũ mị yêu kiều, bước chân gợi cảm đi lại trong đó, trang phục hở hang, khí chất bất phàm, cùng với động tác táo bạo, khiến những kỹ nữ này toát lên vẻ đặc biệt quyến rũ, đôi khi chỉ một ánh mắt mị như tơ trong lúc lơ đãng, cũng đủ làm hồn xiêu phách lạc, nam tử nào định lực kém, trong chớp mắt đều phải luân hãm vào chốn ôn nhu này.
"Bạch công tử, đã lâu không gặp a."
Danh tiếng Bạch Dạ tại thánh thư thành vô cùng lớn, dù sao cũng là một trong Tứ Tú của Thánh Thành, vừa tiến đến liền hấp dẫn ánh mắt của vô số nữ tử, thỉnh thoảng có từng giọng nói mềm mại vũ mị vang lên, đặc biệt quyến rũ.
Bạch Dạ là một kẻ lão luyện chốn hoa, chỉ là mỉm cười đi qua, những cô gái này dù vũ mị, nhưng hắn cũng không đến nỗi vì thế mà trầm mê, tầm mắt khác biệt, theo đuổi tự nhiên cũng khác, mục tiêu của hắn từ trước đến giờ đều là hoa khôi Tiêu dao lâu, bất quá vị công tử lão luyện phong hoa Bạch công tử này cũng không phải người không hiểu phong tình như vậy, khi đi ngang qua những mỹ nữ vũ mị, hắn mỉm cười đồng thời cũng sẽ vươn tay vuốt ve đôi gò bồng đảo căng tròn, cặp mông quyến rũ của các cô.
Bị nam tử đùa bỡn, những kỹ nữ này không hề như nữ tử bên ngoài xù lông như con nhím, ngược lại còn rất có hứng thú phối hợp, muốn cự tuyệt nhưng lại giả vờ mời chào, các nàng đã không còn là những thiếu nữ ngây thơ, đã sớm quen thuộc tâm tư nam nhân, đối mặt với sự đùa bỡn của nam nhân, các nàng biết làm bộ ngượng ngùng, phát ra những tiếng thở gấp mê người, chốc chốc lại liếc một cái ánh mắt vũ mị u oán, nhất cử nhất động, đều lộ ra phong tình quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, có thể khơi gợi dục vọng của nam nhân đến nhường nào, các nàng đều rõ như lòng bàn tay, đây chỉ là cách bắt chuyện thông thường với nam nhân, về phần đến trên giường, thủ đoạn của các nàng lại càng không cần nói nhiều, trên giường mười tám kỹ nghệ, cái gì sáo trúc không người thổi, điên loan đảo phượng có thể nói là không gì không giỏi, ở đó, mới là sự lợi hại của các nàng.
Kỹ nữ, trải đời đã sâu, thanh lâu như sân khấu kịch, người đến ồn ào, người đi trà lạnh, đối với những lời thề non hẹn biển giữa nam nữ sớm đã nhìn quen mắt, thậm chí đã không còn tin tưởng những điều đó, vào phòng của nam nhân thì thầm những lời tình cảm ngọt ngào, xuống giường chính là người dưng, đối diện với những lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, các nàng cũng chỉ là uyển chuyển theo ý người, nói đi nói lại, ở đây đơn giản đều là sống qua ngày, hơn thua bất quá chỉ là ai diễn kịch giỏi hơn mà thôi.
Nếu nói lĩnh hội thói đời nóng lạnh, e là không ai so được với những phong trần nữ tử lưu lạc thanh lâu, đối với nhân tâm, đối với thế sự, các nàng lại càng thấu triệt hơn, lăn lộn chốn bụi trần, nhìn mặt mà nói chuyện, tự nhiên đều có một trái tim linh lung.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, những phong trần nữ tử này lại càng thêm hấp dẫn nam nhân, các nàng khéo léo thấu hiểu lòng người, giỏi nhìn thấu tâm tư của nam nhân, có thể thăm dò rõ những suy nghĩ sâu kín của nam nhân, tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là kỹ năng trên giường của những kỹ nữ này, nam nhân vung tiền đến đây, đơn giản là muốn cầu sự hoan lạc, mà những nữ nhân phong trần trải qua nhiều chuyện càng thoải mái hơn, hiểu rõ vận dụng thành thục cơ thể của mình để làm vui lòng nam nhân, thực ra, đây cũng chính là vì sao có nhiều nam nhân rõ ràng đã có thê tử chính thất nhưng vẫn thích lui tới thanh lâu, thê tử cưới hỏi đàng hoàng đâu đâu cũng bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý, trên giường luôn giữ e dè, khi giao hoan thì như cái xác không hồn, quá mức tẻ nhạt vô vị, sao có thể so được với thanh lâu tận tình mưa mây?
"Ngươi tên này, thật không hiểu phong tình, không phải là lần đầu vào thanh lâu chứ? Nhiều mỹ nhân như vậy vứt mị nhãn cho ngươi, ngươi vậy mà không lên trêu đùa thân mật?"
Bạch Dạ vỗ vai Tiêu Hàn, có chút kỳ quái nói, tuy nói những cô gái này không phải tuyệt sắc, nhưng cũng là tư sắc hạng nhất, làm gì cũng phải cho mỹ nhân chút mặt mũi a, tên này lại hay, căn bản như không thèm để ý đến, thật sự quá không hiểu quy tắc thanh lâu.
"Lần đầu đi dạo thanh lâu." Tiêu Hàn nhún vai, nói.
"Hả…" Nghe vậy, Bạch Dạ giật mình, lập tức nói: "Nếu không để ta gọi cho ngươi một mỹ nhân để khai trai?"
"Ta cảm thấy hứng thú với giai nhân tuyệt sắc." Tiêu Hàn nói, nhà đã có ba vị kiều thê tuyệt sắc, có thể nói là đã hưởng hết phúc mỹ nhân, vì vậy với nữ tử bình thường, tự nhiên khó có thể khiến hắn hứng thú.
Bạch Dạ cười cười, không nói gì nữa, hai người trực tiếp hướng vào trong.
Đêm nay trăng tròn, hoa khôi Tiêu dao lâu chọn khách bằng cách xem thư qua màn, vì vậy trong lầu có rất đông người, đều là công tử nhà giàu ăn mặc lộng lẫy, đeo châu ngọc.
Tất nhiên, có vài tiểu thư thế gia hiếu kỳ đôi khi cũng sẽ giả nam trang trà trộn vào nơi này, hoa khôi Tiêu dao lâu quá nổi tiếng, ngay cả nữ tử cũng tò mò.
Ví như lúc này, Tiêu Hàn liền gặp được một người quen.
"Là ngươi!"
Lúc này, một nữ tử mặc nam trang, vẻ mặt bộc phát tư thái oai hùng, đối diện Tiêu Hàn, một đôi mắt phượng lập tức trợn tròn.
"Tú Nhi?" Tiêu Hàn cũng giật mình, nữ tử giả trang nam nhân này tự nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi, nếu không phải nàng cất tiếng, một chốc hắn vẫn không nhận ra, giả trang thì mang một vẻ quyến rũ khác.
Nhìn thấy đôi mắt phượng bốc cháy lửa giận, Tiêu Hàn cười cười, sau khi đánh giá một phen Thượng Quan Uyển Nhi trong bộ nam trang, hắn có chút thích thú nói: "Không hổ là Tú Nhi, sở thích cũng khác người, lại thích gu này."
Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên hiểu ý Tiêu Hàn, lập tức phẫn nộ đáp lại: "Đi chết, bổn tiểu thư xưa nay bình thường, ta chỉ vì thơ văn thư pháp mà đến, mới không thèm đến chỗ tầm hoa vấn liễu như ngươi!"
"Vâng vâng vâng, Tú Nhi dạy phải, ta tầm hoa vấn liễu là văn nhã bại hoại, còn đệ đệ ngươi trắng trợn cướp đoạt nữ tử, trái ôm phải ấp thì lại là chính nhân quân tử, tại hạ xin lĩnh giáo." Tiêu Hàn cười gật đầu, ngón tay còn chỉ về phía xa, một thanh niên đang ôm ấp hai mỹ nhân anh anh em em, chính là Thượng Quan Khuyết.
Thượng Quan Uyển Nhi theo hướng tay Tiêu Hàn nhìn lại, thấy Thượng Quan Khuyết, lại nhớ đến lời mỉa mai của Tiêu Hàn, lập tức mặt có chút nóng bừng, khí thế cũng yếu đi, sau khi trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, nàng liền bước đến chỗ kia, không nói hai lời, tiến lên cho Thượng Quan Khuyết hai bạt tai, Thượng Quan Khuyết bị đánh thành đầu heo thấy là chị gái mình, nào dám hé răng, lập tức sợ hãi chạy khỏi Tiêu dao lâu.
"Xem ra nữ nhân này trút hết giận lên người ngươi lên Thượng Quan Khuyết rồi." Bạch Dạ cười nói.
"Đi thôi." Tiêu Hàn cười, không ở lại nữa, bước tiếp về phía trước.
Tiêu dao lâu, cực kỳ xa hoa, chiếm diện tích rất lớn, trong lầu một, bày biện rượu, yến tiệc, lụa mỏng rủ xuống, từng thân thể mềm mại trắng nõn uyển chuyển trong đó, nhìn qua lụa mỏng, cảm giác mờ ảo vũ mị khó tả lan tỏa.
Tiêu dao lâu, tiêu dao phóng khoáng, dọc đường đi, hình ảnh nam nữ triền miên nhiều vô số kể.
Đi được một hồi, Tiêu Hàn và Bạch Dạ mới đến trung tâm Tiêu dao lâu, một đại sảnh xa hoa nhất, hình vành khuyên, phân ba tầng, rất nhiều chỗ ngồi, tên là Khuynh Thành sảnh, đặt theo danh tiếng của hoa khôi.
Nơi này, chính là nơi hoa khôi mỗi đêm trăng tròn xem thư chọn khách.
Bước vào tòa Khuynh Thành sảnh xa hoa đủ để tiếp đón ngàn người này, cũng cần phải nộp không ít Chí Tôn linh dịch, nếu nói vào Tiêu dao lâu là ngưỡng cửa của kẻ giàu có, vậy thì vào Khuynh Thành sảnh này là ngưỡng cửa của quý tộc, những người có thể vào đây tranh giành cơ hội gặp mặt hoa khôi, không ai không phải là con em thế gia hàng đầu của Thánh Thành, và những đại tộc hào phú từ bên ngoài đến.
Khi Tiêu Hàn cùng Bạch Dạ bước vào nơi này, rất nhiều bàn tiệc đã có đầy những bóng dáng công tử nhà giàu, đều là vì hoa khôi Tiêu dao lâu mà đến.
Trước mỗi chỗ ngồi, đều bày sẵn một cái bàn, văn phòng tứ bảo đầy đủ, tự nhiên là để lát nữa mọi người thi thố thơ văn thư pháp, ai lấy được ưu ái của hoa khôi, liền dựa vào đó.
Tiêu Hàn đảo mắt nhìn quanh sảnh lớn, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi, Bạch Dạ cũng ngồi xuống sau khi chào hỏi vài người quen.
Sự xuất hiện của Tiêu Hàn, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của không ít con em nhà giàu, đêm đó đại chiến bên bờ Thư Hà, tiếng tăm của Tiêu Hàn đang nổi như cồn, ánh mắt không ít người trẻ tuổi nheo lại, gia hỏa này cũng có ý với hoa khôi sao? Chỉ bất quá hôm nay so tài không phải tu vi linh lực, mà là thơ văn thư pháp, so xem ai có tài năng thiên phú hơn, trên phương diện này, mỗi người trong số họ đều rất tự hào, đối với Tiêu Hàn, tự nhiên không quá kính sợ, Thánh Thư đại lục, thư pháp vi tôn, đây là thế giới của tài hoa thư đạo.
Sau khi hai người Tiêu Hàn đi vào, lại có thêm vài bóng dáng trẻ tuổi khác bước vào, Thượng Quan Uyển Nhi giả trai cũng đến, mắt phượng lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hàn, liền đi về phía một chỗ ngồi, cố ý chọn một vị trí rất xa Tiêu Hàn, xem ra nàng rất ghét gã đã nắm chỗ kia của nàng.
Tiêu Hàn tự nhiên cũng chú ý đến, cảm thấy có chút buồn cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, còn cố ý nhìn chằm chằm vào ngực nàng để thỏa mãn đôi mắt, làm cho Thượng Quan Uyển Nhi tức giận đến nghiến răng, nếu không phải ở nơi không thích hợp, chỉ sợ nàng đã mắng lên rồi, đôi mắt đẹp phun lửa trừng mắt Tiêu Hàn, trong tay nắm chén trà cũng méo mó, Tiêu Hàn giả vờ như không thấy, vẫn thản nhiên liếc nhìn, khiến Thượng Quan Uyển Nhi tức đến mức nghiến răng không làm gì được, chỉ còn cách quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi một hồi, thời gian cũng trôi đi, chỗ ngồi trong Khuynh Thành sảnh cũng dần đầy.
Lúc này, một hương thơm mê người của nữ tử âm thầm tràn ngập khắp Khuynh Thành sảnh, mọi người đều nhận ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba Khuynh Thành sảnh.
Ở đó, trên một chiếc bàn, được che chắn bởi một tấm màn châu ngọc, phía sau màn, một bóng dáng tuyệt mỹ thoát tục đang đứng yên lặng, dù cách màn che, vẫn khiến người ta cảm thấy khí chất phi phàm của nữ tử, nhất là nàng phía sau màn, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một tấm lụa mỏng, lụa mỏng che mặt, lại thêm vài phần mờ ảo mỹ cảm, nàng đứng đó, không lộ mặt thật, nhưng phảng phất như đã kinh diễm cả thời gian.
"Đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành, Liễu Khuynh Thành..."
Ánh mắt Tiêu Hàn cũng tò mò nhìn về phía đó, không biết phía sau màn, là dung mạo ra sao, đã thế lại còn ôm tỳ bà nửa che mặt, thật làm cho người ta mê man bất định.
Mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt lệ sau màn, trong mắt tràn ngập vẻ kinh diễm.
"Các vị công tử, quy củ đến đây hẳn đều hiểu, xin mời cầm bút." Lúc này, một thị nữ bước ra từ phía sau màn che, tiếng nói trong trẻo đánh thức những người đang thất thần.
Sau khi tỉnh lại, mọi người không còn do dự nữa, nhấc bút lên, bắt đầu trên giấy lớn mực ngang dọc, đến đây đại bộ phận đều là người lão luyện, có người đã sớm chuẩn bị xong thơ văn mỹ lệ, vì vậy không cần phải động não suy tư, cứ vậy vung bút là xong.
Tất nhiên, cũng có những tài tử phóng khoáng, bọn họ ứng khẩu làm thơ ngay tại chỗ.
Tiêu Hàn mới đến, miễn cưỡng thuộc loại này, bên cạnh Bạch Dạ múa bút cả buổi, nhưng bàn hắn, vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, trống không một chữ.
Trong sân, mọi người đều đang viết, chỉ có Tiêu Hàn ngơ ngác ngồi đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt thế lệ ảnh trong màn che trên lầu.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, háo sắc!" Thượng Quan Uyển Nhi chú ý đến dáng vẻ nhìn mỹ nhân ngây người của Tiêu Hàn, lập tức nhịn không được nhếch miệng.
Không ít người tự nhiên cũng chú ý tới Tiêu Hàn, dù sao thì tên này danh khí dạo gần đây cũng không nhỏ, nhưng khi thấy Tiêu Hàn chỉ nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp trên lầu ngây người, mọi người đều cười nhạo, bất quá chỉ là một kẻ mãng phu có tu vi linh lực cường đại hơn chút mà thôi, động tay động chân thì được, so về văn chương thì còn kém xa lắm, vì thế mọi người tập trung viết, lười để ý Tiêu Hàn.
Trong Khuynh Thành sảnh, các tài tử múa bút vung mực, đều là những bài thơ trường thiên viết liền mạch, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, có thể nói là tài văn chương ngút trời, nóng lòng muốn dốc hết bầu mực, thanh thế náo động cực độ, có người trải giấy lên hư không, trực tiếp chấm mực cách không múa bút, nhất bút nhất họa, phóng khoáng vô cùng.
Sau khi chư tài tử múa bút được một lát, Tiêu Hàn người nhìn chằm chằm vào mỹ nhân sau màn hồi lâu rốt cục cũng tỉnh táo lại, hắn ngửa đầu uống cạn một bầu rượu, bật cười lớn, một bầu rượu, một bài thơ:
"Đại thiên nhất bút khả hội, Thiên địa nhất thi đáng kinh, Ta nhất bút, nhất thi, nhất càn khôn, Chỉ tiếc, Mỹ nhân như tiêu cách mây, Khó hội ngươi đẹp."
Là thanh lâu nổi danh đệ nhất nhờ thánh thư, trang trí bên trong xa hoa vô cùng, chạm trổ lan can vẽ vời, khắp nơi khảm nạm châu ngọc, trên đỉnh treo đèn lưu ly, hào quang rực rỡ chiếu xuống, kết hợp cùng bảo thạch châu ngọc trên vách tường xung quanh, trong xa hoa lộ ra một vẻ cao cấp khó tả.
Nơi xa hoa, chi phí tự nhiên rất cao, chỉ cần bước chân vào ngưỡng cửa Tiêu dao lâu, liền cần phải nộp hơn vạn Chí Tôn linh dịch, có tư cách bước vào nơi này, cơ bản đều là tử đệ gia tộc có mặt mũi trong thánh thư thành.
Tiêu dao lâu, Tiêu dao lâu, tiêu dao ở trong Tiêu dao lâu, đó là đối với kẻ có tiền mà nói, không có tiền thì ngay ngưỡng cửa nơi này cũng không bước vào được, còn tiêu dao cái rắm.
Đương nhiên, vui chơi giải trí, hưởng lạc nơi hoa, cái này vốn dĩ thuộc về sinh hoạt xa hoa lãng phí của người giàu có.
Sau khi nộp phí vào lầu, Tiêu Hàn cùng Bạch Dạ bước vào tòa Tiêu dao lâu cao cấp xa hoa này, từng bóng dáng nữ tử vũ mị yêu kiều, bước chân gợi cảm đi lại trong đó, trang phục hở hang, khí chất bất phàm, cùng với động tác táo bạo, khiến những kỹ nữ này toát lên vẻ đặc biệt quyến rũ, đôi khi chỉ một ánh mắt mị như tơ trong lúc lơ đãng, cũng đủ làm hồn xiêu phách lạc, nam tử nào định lực kém, trong chớp mắt đều phải luân hãm vào chốn ôn nhu này.
"Bạch công tử, đã lâu không gặp a."
Danh tiếng Bạch Dạ tại thánh thư thành vô cùng lớn, dù sao cũng là một trong Tứ Tú của Thánh Thành, vừa tiến đến liền hấp dẫn ánh mắt của vô số nữ tử, thỉnh thoảng có từng giọng nói mềm mại vũ mị vang lên, đặc biệt quyến rũ.
Bạch Dạ là một kẻ lão luyện chốn hoa, chỉ là mỉm cười đi qua, những cô gái này dù vũ mị, nhưng hắn cũng không đến nỗi vì thế mà trầm mê, tầm mắt khác biệt, theo đuổi tự nhiên cũng khác, mục tiêu của hắn từ trước đến giờ đều là hoa khôi Tiêu dao lâu, bất quá vị công tử lão luyện phong hoa Bạch công tử này cũng không phải người không hiểu phong tình như vậy, khi đi ngang qua những mỹ nữ vũ mị, hắn mỉm cười đồng thời cũng sẽ vươn tay vuốt ve đôi gò bồng đảo căng tròn, cặp mông quyến rũ của các cô.
Bị nam tử đùa bỡn, những kỹ nữ này không hề như nữ tử bên ngoài xù lông như con nhím, ngược lại còn rất có hứng thú phối hợp, muốn cự tuyệt nhưng lại giả vờ mời chào, các nàng đã không còn là những thiếu nữ ngây thơ, đã sớm quen thuộc tâm tư nam nhân, đối mặt với sự đùa bỡn của nam nhân, các nàng biết làm bộ ngượng ngùng, phát ra những tiếng thở gấp mê người, chốc chốc lại liếc một cái ánh mắt vũ mị u oán, nhất cử nhất động, đều lộ ra phong tình quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, có thể khơi gợi dục vọng của nam nhân đến nhường nào, các nàng đều rõ như lòng bàn tay, đây chỉ là cách bắt chuyện thông thường với nam nhân, về phần đến trên giường, thủ đoạn của các nàng lại càng không cần nói nhiều, trên giường mười tám kỹ nghệ, cái gì sáo trúc không người thổi, điên loan đảo phượng có thể nói là không gì không giỏi, ở đó, mới là sự lợi hại của các nàng.
Kỹ nữ, trải đời đã sâu, thanh lâu như sân khấu kịch, người đến ồn ào, người đi trà lạnh, đối với những lời thề non hẹn biển giữa nam nữ sớm đã nhìn quen mắt, thậm chí đã không còn tin tưởng những điều đó, vào phòng của nam nhân thì thầm những lời tình cảm ngọt ngào, xuống giường chính là người dưng, đối diện với những lời ngon tiếng ngọt của nam nhân, các nàng cũng chỉ là uyển chuyển theo ý người, nói đi nói lại, ở đây đơn giản đều là sống qua ngày, hơn thua bất quá chỉ là ai diễn kịch giỏi hơn mà thôi.
Nếu nói lĩnh hội thói đời nóng lạnh, e là không ai so được với những phong trần nữ tử lưu lạc thanh lâu, đối với nhân tâm, đối với thế sự, các nàng lại càng thấu triệt hơn, lăn lộn chốn bụi trần, nhìn mặt mà nói chuyện, tự nhiên đều có một trái tim linh lung.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, những phong trần nữ tử này lại càng thêm hấp dẫn nam nhân, các nàng khéo léo thấu hiểu lòng người, giỏi nhìn thấu tâm tư của nam nhân, có thể thăm dò rõ những suy nghĩ sâu kín của nam nhân, tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là kỹ năng trên giường của những kỹ nữ này, nam nhân vung tiền đến đây, đơn giản là muốn cầu sự hoan lạc, mà những nữ nhân phong trần trải qua nhiều chuyện càng thoải mái hơn, hiểu rõ vận dụng thành thục cơ thể của mình để làm vui lòng nam nhân, thực ra, đây cũng chính là vì sao có nhiều nam nhân rõ ràng đã có thê tử chính thất nhưng vẫn thích lui tới thanh lâu, thê tử cưới hỏi đàng hoàng đâu đâu cũng bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý, trên giường luôn giữ e dè, khi giao hoan thì như cái xác không hồn, quá mức tẻ nhạt vô vị, sao có thể so được với thanh lâu tận tình mưa mây?
"Ngươi tên này, thật không hiểu phong tình, không phải là lần đầu vào thanh lâu chứ? Nhiều mỹ nhân như vậy vứt mị nhãn cho ngươi, ngươi vậy mà không lên trêu đùa thân mật?"
Bạch Dạ vỗ vai Tiêu Hàn, có chút kỳ quái nói, tuy nói những cô gái này không phải tuyệt sắc, nhưng cũng là tư sắc hạng nhất, làm gì cũng phải cho mỹ nhân chút mặt mũi a, tên này lại hay, căn bản như không thèm để ý đến, thật sự quá không hiểu quy tắc thanh lâu.
"Lần đầu đi dạo thanh lâu." Tiêu Hàn nhún vai, nói.
"Hả…" Nghe vậy, Bạch Dạ giật mình, lập tức nói: "Nếu không để ta gọi cho ngươi một mỹ nhân để khai trai?"
"Ta cảm thấy hứng thú với giai nhân tuyệt sắc." Tiêu Hàn nói, nhà đã có ba vị kiều thê tuyệt sắc, có thể nói là đã hưởng hết phúc mỹ nhân, vì vậy với nữ tử bình thường, tự nhiên khó có thể khiến hắn hứng thú.
Bạch Dạ cười cười, không nói gì nữa, hai người trực tiếp hướng vào trong.
Đêm nay trăng tròn, hoa khôi Tiêu dao lâu chọn khách bằng cách xem thư qua màn, vì vậy trong lầu có rất đông người, đều là công tử nhà giàu ăn mặc lộng lẫy, đeo châu ngọc.
Tất nhiên, có vài tiểu thư thế gia hiếu kỳ đôi khi cũng sẽ giả nam trang trà trộn vào nơi này, hoa khôi Tiêu dao lâu quá nổi tiếng, ngay cả nữ tử cũng tò mò.
Ví như lúc này, Tiêu Hàn liền gặp được một người quen.
"Là ngươi!"
Lúc này, một nữ tử mặc nam trang, vẻ mặt bộc phát tư thái oai hùng, đối diện Tiêu Hàn, một đôi mắt phượng lập tức trợn tròn.
"Tú Nhi?" Tiêu Hàn cũng giật mình, nữ tử giả trang nam nhân này tự nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi, nếu không phải nàng cất tiếng, một chốc hắn vẫn không nhận ra, giả trang thì mang một vẻ quyến rũ khác.
Nhìn thấy đôi mắt phượng bốc cháy lửa giận, Tiêu Hàn cười cười, sau khi đánh giá một phen Thượng Quan Uyển Nhi trong bộ nam trang, hắn có chút thích thú nói: "Không hổ là Tú Nhi, sở thích cũng khác người, lại thích gu này."
Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên hiểu ý Tiêu Hàn, lập tức phẫn nộ đáp lại: "Đi chết, bổn tiểu thư xưa nay bình thường, ta chỉ vì thơ văn thư pháp mà đến, mới không thèm đến chỗ tầm hoa vấn liễu như ngươi!"
"Vâng vâng vâng, Tú Nhi dạy phải, ta tầm hoa vấn liễu là văn nhã bại hoại, còn đệ đệ ngươi trắng trợn cướp đoạt nữ tử, trái ôm phải ấp thì lại là chính nhân quân tử, tại hạ xin lĩnh giáo." Tiêu Hàn cười gật đầu, ngón tay còn chỉ về phía xa, một thanh niên đang ôm ấp hai mỹ nhân anh anh em em, chính là Thượng Quan Khuyết.
Thượng Quan Uyển Nhi theo hướng tay Tiêu Hàn nhìn lại, thấy Thượng Quan Khuyết, lại nhớ đến lời mỉa mai của Tiêu Hàn, lập tức mặt có chút nóng bừng, khí thế cũng yếu đi, sau khi trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, nàng liền bước đến chỗ kia, không nói hai lời, tiến lên cho Thượng Quan Khuyết hai bạt tai, Thượng Quan Khuyết bị đánh thành đầu heo thấy là chị gái mình, nào dám hé răng, lập tức sợ hãi chạy khỏi Tiêu dao lâu.
"Xem ra nữ nhân này trút hết giận lên người ngươi lên Thượng Quan Khuyết rồi." Bạch Dạ cười nói.
"Đi thôi." Tiêu Hàn cười, không ở lại nữa, bước tiếp về phía trước.
Tiêu dao lâu, cực kỳ xa hoa, chiếm diện tích rất lớn, trong lầu một, bày biện rượu, yến tiệc, lụa mỏng rủ xuống, từng thân thể mềm mại trắng nõn uyển chuyển trong đó, nhìn qua lụa mỏng, cảm giác mờ ảo vũ mị khó tả lan tỏa.
Tiêu dao lâu, tiêu dao phóng khoáng, dọc đường đi, hình ảnh nam nữ triền miên nhiều vô số kể.
Đi được một hồi, Tiêu Hàn và Bạch Dạ mới đến trung tâm Tiêu dao lâu, một đại sảnh xa hoa nhất, hình vành khuyên, phân ba tầng, rất nhiều chỗ ngồi, tên là Khuynh Thành sảnh, đặt theo danh tiếng của hoa khôi.
Nơi này, chính là nơi hoa khôi mỗi đêm trăng tròn xem thư chọn khách.
Bước vào tòa Khuynh Thành sảnh xa hoa đủ để tiếp đón ngàn người này, cũng cần phải nộp không ít Chí Tôn linh dịch, nếu nói vào Tiêu dao lâu là ngưỡng cửa của kẻ giàu có, vậy thì vào Khuynh Thành sảnh này là ngưỡng cửa của quý tộc, những người có thể vào đây tranh giành cơ hội gặp mặt hoa khôi, không ai không phải là con em thế gia hàng đầu của Thánh Thành, và những đại tộc hào phú từ bên ngoài đến.
Khi Tiêu Hàn cùng Bạch Dạ bước vào nơi này, rất nhiều bàn tiệc đã có đầy những bóng dáng công tử nhà giàu, đều là vì hoa khôi Tiêu dao lâu mà đến.
Trước mỗi chỗ ngồi, đều bày sẵn một cái bàn, văn phòng tứ bảo đầy đủ, tự nhiên là để lát nữa mọi người thi thố thơ văn thư pháp, ai lấy được ưu ái của hoa khôi, liền dựa vào đó.
Tiêu Hàn đảo mắt nhìn quanh sảnh lớn, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi, Bạch Dạ cũng ngồi xuống sau khi chào hỏi vài người quen.
Sự xuất hiện của Tiêu Hàn, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của không ít con em nhà giàu, đêm đó đại chiến bên bờ Thư Hà, tiếng tăm của Tiêu Hàn đang nổi như cồn, ánh mắt không ít người trẻ tuổi nheo lại, gia hỏa này cũng có ý với hoa khôi sao? Chỉ bất quá hôm nay so tài không phải tu vi linh lực, mà là thơ văn thư pháp, so xem ai có tài năng thiên phú hơn, trên phương diện này, mỗi người trong số họ đều rất tự hào, đối với Tiêu Hàn, tự nhiên không quá kính sợ, Thánh Thư đại lục, thư pháp vi tôn, đây là thế giới của tài hoa thư đạo.
Sau khi hai người Tiêu Hàn đi vào, lại có thêm vài bóng dáng trẻ tuổi khác bước vào, Thượng Quan Uyển Nhi giả trai cũng đến, mắt phượng lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hàn, liền đi về phía một chỗ ngồi, cố ý chọn một vị trí rất xa Tiêu Hàn, xem ra nàng rất ghét gã đã nắm chỗ kia của nàng.
Tiêu Hàn tự nhiên cũng chú ý đến, cảm thấy có chút buồn cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, còn cố ý nhìn chằm chằm vào ngực nàng để thỏa mãn đôi mắt, làm cho Thượng Quan Uyển Nhi tức giận đến nghiến răng, nếu không phải ở nơi không thích hợp, chỉ sợ nàng đã mắng lên rồi, đôi mắt đẹp phun lửa trừng mắt Tiêu Hàn, trong tay nắm chén trà cũng méo mó, Tiêu Hàn giả vờ như không thấy, vẫn thản nhiên liếc nhìn, khiến Thượng Quan Uyển Nhi tức đến mức nghiến răng không làm gì được, chỉ còn cách quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi một hồi, thời gian cũng trôi đi, chỗ ngồi trong Khuynh Thành sảnh cũng dần đầy.
Lúc này, một hương thơm mê người của nữ tử âm thầm tràn ngập khắp Khuynh Thành sảnh, mọi người đều nhận ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba Khuynh Thành sảnh.
Ở đó, trên một chiếc bàn, được che chắn bởi một tấm màn châu ngọc, phía sau màn, một bóng dáng tuyệt mỹ thoát tục đang đứng yên lặng, dù cách màn che, vẫn khiến người ta cảm thấy khí chất phi phàm của nữ tử, nhất là nàng phía sau màn, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một tấm lụa mỏng, lụa mỏng che mặt, lại thêm vài phần mờ ảo mỹ cảm, nàng đứng đó, không lộ mặt thật, nhưng phảng phất như đã kinh diễm cả thời gian.
"Đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành, Liễu Khuynh Thành..."
Ánh mắt Tiêu Hàn cũng tò mò nhìn về phía đó, không biết phía sau màn, là dung mạo ra sao, đã thế lại còn ôm tỳ bà nửa che mặt, thật làm cho người ta mê man bất định.
Mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt lệ sau màn, trong mắt tràn ngập vẻ kinh diễm.
"Các vị công tử, quy củ đến đây hẳn đều hiểu, xin mời cầm bút." Lúc này, một thị nữ bước ra từ phía sau màn che, tiếng nói trong trẻo đánh thức những người đang thất thần.
Sau khi tỉnh lại, mọi người không còn do dự nữa, nhấc bút lên, bắt đầu trên giấy lớn mực ngang dọc, đến đây đại bộ phận đều là người lão luyện, có người đã sớm chuẩn bị xong thơ văn mỹ lệ, vì vậy không cần phải động não suy tư, cứ vậy vung bút là xong.
Tất nhiên, cũng có những tài tử phóng khoáng, bọn họ ứng khẩu làm thơ ngay tại chỗ.
Tiêu Hàn mới đến, miễn cưỡng thuộc loại này, bên cạnh Bạch Dạ múa bút cả buổi, nhưng bàn hắn, vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, trống không một chữ.
Trong sân, mọi người đều đang viết, chỉ có Tiêu Hàn ngơ ngác ngồi đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng tuyệt thế lệ ảnh trong màn che trên lầu.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, háo sắc!" Thượng Quan Uyển Nhi chú ý đến dáng vẻ nhìn mỹ nhân ngây người của Tiêu Hàn, lập tức nhịn không được nhếch miệng.
Không ít người tự nhiên cũng chú ý tới Tiêu Hàn, dù sao thì tên này danh khí dạo gần đây cũng không nhỏ, nhưng khi thấy Tiêu Hàn chỉ nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp trên lầu ngây người, mọi người đều cười nhạo, bất quá chỉ là một kẻ mãng phu có tu vi linh lực cường đại hơn chút mà thôi, động tay động chân thì được, so về văn chương thì còn kém xa lắm, vì thế mọi người tập trung viết, lười để ý Tiêu Hàn.
Trong Khuynh Thành sảnh, các tài tử múa bút vung mực, đều là những bài thơ trường thiên viết liền mạch, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, có thể nói là tài văn chương ngút trời, nóng lòng muốn dốc hết bầu mực, thanh thế náo động cực độ, có người trải giấy lên hư không, trực tiếp chấm mực cách không múa bút, nhất bút nhất họa, phóng khoáng vô cùng.
Sau khi chư tài tử múa bút được một lát, Tiêu Hàn người nhìn chằm chằm vào mỹ nhân sau màn hồi lâu rốt cục cũng tỉnh táo lại, hắn ngửa đầu uống cạn một bầu rượu, bật cười lớn, một bầu rượu, một bài thơ:
"Đại thiên nhất bút khả hội, Thiên địa nhất thi đáng kinh, Ta nhất bút, nhất thi, nhất càn khôn, Chỉ tiếc, Mỹ nhân như tiêu cách mây, Khó hội ngươi đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận