Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 181: Thụ ấn phong soái

Chương 181: Thụ ấn phong soái Giờ phút này, bên trong Âm điện mênh mông, ngọn núi cao kia ầm ầm sụp đổ, cả tòa cung điện lớn trong nháy mắt đã biến thành phế tích.
Nhìn cảnh tượng núi băng điện bị hủy, mọi người ở đây ai nấy đều mang vẻ kinh hãi.
Giờ khắc này, khi ánh mắt của bọn họ một lần nữa nhìn về phía cặp chân đạp hư không, quần áo phấp phới của Tiêu Hàn, bọn họ lại cảm thấy có một loại cảm giác rùng mình.
Tiêu Hàn ra tay như sấm sét, thật đáng sợ, một quyền phía dưới mà lại có thể oanh một tên Thất Tinh Đấu Tông ra thảm trạng như vậy, theo bọn họ nghĩ vị tam thống lĩnh thần âm quân cao không thể với tới Tần Dận, trong tay Tiêu Hàn, quả thực có thể nói là không chịu nổi một kích.
Là Tần Dận quá yếu sao? Đương nhiên không phải, có thể trở thành tam thống lĩnh thần âm, nhất định là người có một không hai trong vạn người, chỉ có thể nói là Tiêu Hàn quá mạnh.
Tiêu Hàn này, thật sự chỉ là Đấu Hoàng đỉnh phong sao?
Giờ phút này, vô số ánh mắt đều nhìn thẳng vào Tiêu Hàn trên trời cao, vừa chấn động lại mang theo vài phần vẻ không thể tin, Tiêu Hàn này quá khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Trước đây, Tiêu Hàn không lộ mặt, mọi người cho rằng hắn chỉ là một kẻ dựa vào Ma Âm ăn bám, giờ đây Tiêu Hàn sấm sét ra tay, bọn họ mới như tỉnh trong cơn mơ.
Gia hỏa này, cũng là một nhân vật hung ác rất đáng sợ.
Ít nhất, nếu Tiêu Hàn cùng bọn họ động thủ, có thể dễ dàng hoàn ngược bọn họ, hiện tại, bọn họ cũng coi như hiểu rõ vì sao hôm đó Tiêu Hàn sẽ trực tiếp lựa chọn nhận thua, hắn có loại thực lực cường hãn này, còn thèm tính toán với bọn họ sao?
Bây giờ ngẫm lại, những người hôm đó đến hành cung mưu toan gây sự, giờ phút này cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, giáo huấn Tiêu Hàn ư?
Nếu lúc đó Tiêu Hàn ra tay, chỉ sợ bọn họ sớm đã bị hành hạ thành chó, bất quá bọn họ cũng cảm nhận được vui mừng, may mà lúc đó Tiêu Hàn không ra tay, cũng may có Tần Dận hôm nay thay bọn họ đi thử nước, nếu không bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Hàn này dễ khi dễ.
Trải qua trận này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Hàn cũng đã không ngờ từ sự khinh miệt và địch ý ban đầu chuyển thành kính sợ và sợ hãi.
Có lẽ thực lực của ngươi cao hơn người khác một chút, sẽ có người sinh lòng đố kị, nhưng nếu ngươi có thực lực hoàn toàn nghiền ép đối phương, tình huống sẽ khác.
Bởi vì trong mắt người khác, ngươi là một sự tồn tại khó thực hiện, người khác chỉ có thể kính sợ!
Giờ phút này, đừng nói là các hội viên bình thường trong Âm điện cảm thấy khiếp sợ, ngay cả Ma Âm sau lưng Tiêu Hàn trên gương mặt xinh đẹp cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Hàn trước mắt, trong đôi mắt đẹp cũng không ngờ có một chút dị sắc chợt lóe.
"Ngươi tên này hóa ra lợi hại như vậy, sao không nói sớm cho ta biết?" Ma Âm bước đôi chân dài quyến rũ, đạp trên hư không, đi tới bên cạnh Tiêu Hàn, nghiêng đầu, mỹ mâu nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt có mấy phần oán trách, có thể nói là phong tình vạn chủng.
"Ngươi cũng không hỏi ta, huống chi, trước mặt ngươi, thực lực này của ta vẫn còn thiếu nhiều lắm."
Tiêu Hàn ánh mắt nhìn về phía Ma Âm, bất đắc dĩ dang tay, thực lực này của hắn có thể quét ngang cảnh giới Đấu Tông, thế nhưng đối với cường giả Đấu Tôn, thực lực này của hắn căn bản không đáng chú ý. Đấu Tông và Đấu Tôn, chênh lệch ở giữa tựa như trời và vực, không thể vượt qua.
Trước đây Tiêu Hàn có thể chém giết Kim U Tôn Giả nhị phẩm Chí Tôn là bởi vì hắn mượn hệ thống tăng thực lực lên hai Tinh Đấu Tông.
Nhưng, hai Tinh Đấu Tông này cũng không đủ, khi đó có thể chém giết Chí Tôn, mấu chốt nhất vẫn là do hắn dung hợp Thần Băng, ngưng kết Thần Băng kiếm, loại lực lượng Thần Băng kinh khủng đó mới cho phép hắn chém giết Đấu Tôn, bằng không thủ đoạn bình thường căn bản khó mà làm được điều này.
Mà hiện giờ, nếu cho Tiêu Hàn đi đối chiến một vị cường giả Đấu Tôn, chắc chắn hắn không phải là đối thủ.
Bởi vì bây giờ thứ nhất, hệ thống của hắn đang trong quá trình nâng cấp bảo trì, thứ hai, Mộc Tuyết Cầm không ở bên cạnh, hắn không thể nào ngưng kết được Thần Băng kiếm.
Vì thế, chiến lực đỉnh cao hiện giờ của Tiêu Hàn cũng chỉ vô địch tại cảnh giới Đấu Tông, đối mặt Đấu Tôn, hắn biết thua.
Đương nhiên, nếu đợi đến khi hắn tiến vào cảnh giới Đấu Tông, có lẽ nếu hắn dốc hết thủ đoạn hẳn là có thể giao chiến một trận với cường giả Đấu Tôn sơ cấp, bất quá hắn chưa từng thử qua, loại sự tình này không đích thân chiến đấu thì không cách nào phỏng đoán được.
Nói về chuyện tấn cấp Đấu Tông, Tiêu Hàn cảm thấy có chút buồn bực, hiện giờ, hắn đã cảm nhận sâu sắc được tác hại của việc thăng cấp nhanh chóng trước đây. Tuy rằng hắn đã là Đấu Hoàng đỉnh phong, nhưng cái loại cảm giác đột phá kia mãi chưa từng đến.
Không chỉ vậy, trong khoảng thời gian này, Tiêu Hàn cũng cảm thấy việc tu luyện của hắn gặp phải bình cảnh, nguyên nhân xuất hiện ở trên《 Đế Tịnh Quyết 》, 《 Đế Tịnh Quyết 》 chia làm ba tầng, Âm cảnh, Dương cảnh, Thái Cực cảnh, từ sau khi tới đại lục Đấu Khí tới nay, hắn đã tu luyện 《 Đế Tịnh Quyết 》 tầng thứ nhất Âm cảnh mấy năm nay, và đã tu luyện tới đại thành.
Thế nhưng tầng thứ hai Dương cảnh lại chậm chạp không có tiến triển, thậm chí căn bản không cách nào tu luyện lên, hắn mơ hồ cảm giác như thiếu một chút gì đó, phảng phất trên đại lục Đấu Khí, căn bản không thể tu luyện thành《 Đế Tịnh Quyết 》.
"Chẳng lẽ là do nơi này là hạ vị diện, cho nên năng lượng Đấu khí ở đây căn bản không cách nào triệt để vận chuyển《 Đế Tịnh Quyết》..."
Ánh mắt Tiêu Hàn lóe lên, trong lòng suy đoán như vậy, trong lòng hắn cũng luôn có rất nhiều mối tơ vò chưa thể gỡ rối, mà suy đoán này có lẽ là khả năng nhất, 《 Đế Tịnh Quyết 》 dù sao là tuyệt thế công pháp trong đại thiên thế giới, mà ở nơi đó, có những loại năng lượng tu luyện mạnh hơn cả Đấu khí, là linh lực!
Có lẽ là do công pháp 《 Đế Tịnh Quyết 》 này quá cường đại cho nên trong hạ vị diện thấp cấp này, năng lượng Đấu khí không cách nào triệt để vận động nó.
"Haizz, hệ thống này làm việc cũng thật không đáng tin cậy..." Trong lòng sau khi suy đoán như vậy, Tiêu Hàn lại chửi thầm một phen hệ thống, tuy hệ thống cho hắn công pháp cao cấp nhất, nhưng cũng chính vì vậy, nó vô hình trung lại tạo cho hắn một xiềng xích, vật cực tất phản, là đạo lý này.
Đạt tới đỉnh cao, nơi nơi đều là một loại xiềng xích của chính bản thân!
"Đại thiên thế giới..." Tiêu Hàn lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt lóe lên, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
"Này, ngươi còn chờ gì nữa hả?" Lúc Tiêu Hàn suy nghĩ miên man, một bàn tay trắng nõn như ngọc lay tới lay lui trước mặt hắn, bên tai đột nhiên vang lên giọng Ma Âm.
Giờ phút này, đôi mắt đẹp của Ma Âm đang lườm Tiêu Hàn, gia hỏa này nhìn chằm chằm vào nàng, nàng còn tưởng rằng hắn đang nhìn mình, ai ngờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì, hóa ra là ngẩn người.
"Ách, thật ngại quá, đang nghĩ việc ấy mà, chúng ta đang nói đến đâu rồi?" Bị mỹ mâu của Ma Âm trừng mắt, Tiêu Hàn xấu hổ cười trừ.
"Nói về thực lực của ngươi đấy!" Ma Âm trợn mắt nhìn Tiêu Hàn một cái, gia hỏa này nói chuyện với nàng mà rõ ràng cũng dám thất thần, nếu là người khác, nàng đã sớm một chưởng chụp chết rồi.
"Há, đúng, thực lực của ta, tuy nói có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng dù sao bản thân đẳng cấp còn thấp, thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong của ta vẫn còn hơi không đáng chú ý, hơn nữa, ta dường như gặp phải bình cảnh tu luyện, vẫn không cách nào đột phá đến Đấu Tông." Tiêu Hàn cười khổ lắc đầu, một lần nữa quay lại đề tài vừa rồi.
"Yên tâm đi, ngươi là trượng phu ta sẽ không mặc kệ ngươi." Thấy Tiêu Hàn bất đắc dĩ cười khổ, mỹ mâu Ma Âm lóe lên, nói.
"Ấy..." Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Hàn hơi run rẩy, nhìn thấy Ma Âm nói lời này với vẻ rất đương nhiên, hắn lại không thể phản bác.
"Ba ngày sau, ta sẽ phong ngươi làm chủ soái thần âm quân, đến lúc đó ngươi sẽ có một cơ duyên đột phá." Ma Âm nói thêm.
"Chủ soái thần âm quân? Cơ duyên?" Nghe vậy, lông mày Tiêu Hàn chớp động, hắn có chút nghi hoặc mà nhìn Ma Âm, chủ soái thần âm quân và cơ duyên đột phá này có quan hệ gì?
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau, lên soái đài, thụ ấn phong soái, tiếp nhận ba quân triều bái!" Ma Âm nói.
Nói xong, Ma Âm không nán lại nữa, thân thể mềm mại lóe lên, trực tiếp rời đi, vẫn như trước, mạnh mẽ quyết đoán, hẳn là đi chuẩn bị việc phong soái rồi.
"Thụ ấn phong soái?" Tiêu Hàn chớp mắt, tỏ vẻ có chút mù mờ, tình huống là thế nào?
Sau khi cười khổ lắc đầu, Tiêu Hàn cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp trở về hành cung, thụ ấn phong soái gì đó, hắn không quan tâm, bất quá đã có cơ duyên đột phá, đương nhiên hắn không thể bỏ lỡ.
Nghĩ như vậy, ngược lại hắn có chút mong chờ, ba ngày sau, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận