Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 422: Thần Hỏa bảng ba mươi sáu: U minh quỷ hỏa!

Chương 422: Thần Hỏa bảng ba mươi sáu: U minh quỷ hỏa!
"Ta đã nói rồi, cần gì phải động thủ, các ngươi nhìn xem, động miệng thôi, tiện lợi hơn nhiều đấy chứ?"
Nghe được lời này của Tiêu Hàn, người của Vạn Tượng kiếm tông suýt chút nữa hộc máu, bọn họ vừa rồi đã hao hết sức lực cũng không rút được trường kiếm, nhưng mà tên này trực tiếp hô một tiếng Thánh kiếm, Thánh kiếm liền hấp tấp chạy đến trước mặt hắn, cái sự tương phản quá lớn này thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận, chuyện này còn có đạo lý hay không?
Tiêu Viêm và Lâm Động đứng bên cạnh mặt cũng hơi run rẩy, tên này... Thật sự có chút gây đả kích người mà.
Vị nữ tử của Vạn Tượng kiếm tông miệng há to đến mức không thể tin được, một giây trước nàng còn chửi Tiêu Hàn bị bệnh, nhưng một giây sau Tiêu Hàn đã tiện tay cầm Thánh kiếm thưởng thức, vừa mới nhìn mặt nàng liền so sánh Đường Khôn và Tiêu Hàn, cho rằng Đường Khôn còn không rút nổi Thánh kiếm, thì Tiêu Hàn càng không thể nào, nhưng mọi chuyện luôn tràn đầy tính kịch, Tiêu Hàn bị nàng khinh bỉ giờ phút này lại dễ như trở bàn tay cầm Thánh kiếm lên thưởng thức, hơn nữa còn là lấy một loại cực kỳ rung động để lấy Thánh kiếm, vừa gọi một tiếng, Thánh kiếm liền nhận chủ.
"Mỹ nữ, hiện tại biết ta có được không đi?" Tiêu Hàn vuốt ve U Minh Thánh kiếm, ánh mắt không hề kiêng kỵ nhìn thân thể mềm mại của nữ tử kia, động tác rất không nghiêm túc, khiến nữ tử kia giận đến cắn chặt răng, đôi mắt đẹp hung tợn trừng Tiêu Hàn, chỉ muốn móc đôi mắt của tên đê tiện này xuống, đây không phải lần đầu tiên.
"Vất vả các hạ rút được Thánh kiếm." Lúc này, Đường Khôn đối với Tiêu Hàn cười nói.
Nghe vậy, lông mày Tiêu Hàn nhíu lại, lông mày của Tiêu Viêm và Lâm Động cũng hơi nhíu theo, nghe ý tứ lời này, Tiêu Hàn rút được Thánh kiếm, hóa ra là giúp Đường Khôn hắn làm việc? Thánh kiếm cuối cùng vẫn sẽ giao cho Đường Khôn hắn sao?
"Ta lấy kiếm của ta, nói gì mà vất vả?" Tiêu Hàn cười nói, giả bộ như không hiểu lời Đường Khôn.
"Ngươi không nghe hiểu lời thiếu chủ của chúng ta sao?" Nữ tử kia lạnh nhạt nói, mặc kệ Tiêu Hàn chấn động thế nào rút lên Thánh kiếm, Thánh kiếm này vẫn chỉ là vật thuộc về Vạn Tượng kiếm tông của bọn họ.
"Xin lỗi, nghe không hiểu." Tiêu Hàn thản nhiên nói.
"Ngươi lúc đi vào, ta đã nói rồi: Nơi này không có bảo vật gì, các ngươi tới chậm rồi." Đường Khôn nói ra, giờ phút này lại nói lời này, ý tứ rất rõ ràng, tất cả bảo vật trong di tích này đều là của Vạn Tượng kiếm tông bọn hắn, vừa rồi Tiêu Hàn rút kiếm lên chẳng qua là đang phục vụ hắn thôi.
Nghe vậy, Tiêu Hàn khẽ cười, hắn quay đầu đối với Tiêu Viêm và Lâm Động cười hỏi: "Tiêu Viêm, Lâm Động, trước khi đi vào, còn nhớ rõ ta bảo các ngươi làm gì không?"
"Cướp!" Tiêu Viêm và Lâm Động nói.
Oanh!
Vừa mới nói xong, trên tế đàn, thiên địa linh lực đột nhiên bạo động, một bức huyền diệu trận đồ đột nhiên theo hư không nổi lên, linh quang sáng chói xuất hiện, lập tức một tòa linh trận nhanh chóng bao phủ toàn bộ tế đàn, trong linh trận, kiếm khí gào thét, phun trào ra kiếm uy đáng sợ.
Nhị giai linh trận, Phi Long kiếm trận, mở ra!
Phi Long kiếm trận nhanh chóng bao phủ mọi người vào bên trong, lúc nãy Tiêu Hàn ở trên tế đàn nói nhảm với Đường Khôn và những người kia nửa ngày, thật ra âm thầm đã bố trí linh trận, từ lúc đầu hắn đã có ý cướp, Đường Khôn này còn muốn U Minh Thánh kiếm, thật buồn cười, hắn đâu biết rằng từ đầu mình đã là con mồi của Tiêu Hàn.
Phi Long kiếm trận trong nháy mắt khởi động, sát phạt kinh khủng nháy mắt bạo phát.
Trong chớp mắt đó, thân thể Tiêu Hàn động như quỷ mị hiện ra trước mặt Đường Khôn, giọng nói băng lãnh đạm mạc vang lên bên tai Đường Khôn, "Người chết, muốn Thánh kiếm để làm gì?"
Đồng tử Đường Khôn co rút lại, trong mắt còn một tia vẻ không thể tin, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng quỷ dị trước mặt.
Chỉ tiếc, hắn không còn cách nào nói được.
Vĩnh viễn không còn cách nào nói.
Giờ phút này, Tiêu Hàn tay cầm U Minh Thánh kiếm, đầu mũi kiếm dính máu.
Nơi cổ họng của Đường Khôn cũng có một vết máu nhỏ xuất hiện.
U Minh Thánh kiếm nhuốm máu dường như đặc biệt hưng phấn, trên thân kiếm màu đen lưu quang quấn quanh lẫn thêm vài tia huyết sắc, khiến U Minh Thánh kiếm trông có phần yêu dị.
Thánh kiếm lần đầu ra khỏi vỏ, Đường Khôn chết dưới kiếm.
Để phòng ngừa trong cơ thể Đường Khôn có cường giả chí tôn nào đó thiết lập thủ đoạn bảo mệnh, Tiêu Hàn trực tiếp một kiếm cắt cổ, căn bản không cho Đường Khôn thúc động thủ đoạn bảo mệnh kia, một kích mất mạng, nhanh như chớp giật, dù có ấn ký Chí Tôn lưu lại trong cơ thể cũng không thể cứu vãn.
"Tiểu nhi, ngươi... muốn chết!" Vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn của Vạn Tượng kiếm tông cả giận nói, giờ phút này hắn đang bị Phi Long kiếm trận công kích tập trung vào, công kích mạnh nhất của linh trận đều dồn vào người hắn.
Sau khi chém giết Đường Khôn, Tiêu Hàn liền rút kiếm hướng về vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn này đánh tới, còn Tiêu Viêm và Lâm Động thì hướng về mấy vị cường giả Chí Tôn hạ vị khác đánh tới, hai người vốn đủ khả năng vượt cấp giết người, thêm nữa lúc này mấy vị Chí Tôn hạ vị kia đang phải đối phó với Phi Long kiếm trận, bởi vậy, hai người này rất nhanh chóng liền giải quyết được mấy vị Chí Tôn hạ vị.
Giải quyết xong mấy vị Chí Tôn hạ vị, Tiêu Viêm và Lâm Động cũng không hề kéo dài, quay người liền xông vào vòng chiến của Tiêu Hàn, một cuộc đại chiến kinh khủng bộc phát trên tế đàn, thanh thế kinh người.
Vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn của Vạn Tượng kiếm tông vốn dĩ đang bận bịu đối phó với Phi Long kiếm trận, phải biết đây là nhị giai linh trận, có thể sát phạt cường giả Chí Tôn thượng vị, cho dù là cường giả Chí Tôn đại viên mãn cũng có thể tạm thời bị vây khốn một hồi, linh trận cuối cùng là dẫn động sức mạnh thiên địa để xây dựng nên uy lực, đương nhiên cực kỳ đáng sợ.
Vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn này vừa phải phân thân chống lại sát phạt đáng sợ của Phi Long kiếm trận, vừa phải chống lại công kích của ba người Tiêu Hàn, Tiêu Hàn tay cầm U Minh Thánh kiếm, toàn thân kiếm cương màu xanh như từng con thanh xà quấn quanh, kiếm ý uốn lượn như Trường Giang, Hoàng Hà cuồn cuộn trào dâng, mỗi kiếm chém xuống, kiếm ý quét sạch, mỗi một chiêu đều là sát chiêu đáng sợ, Tiêu Hàn giống như đang lấy vị cường giả này luyện kiếm, tôi luyện kiếm cương của chính mình trong lúc vung kiếm.
Không thể không nói, có U Minh Thánh kiếm trong tay, kiếm cương quấn quanh toàn thân, Tiêu Hàn tỏa ra một chiến ý cực kỳ đáng sợ, mỗi kiếm rơi xuống, kiếm cương chuyển động theo, công kích khiến người ta khó mà phòng bị.
Sắc mặt Tiêu Hàn đạm mạc, tay cầm U Minh Thánh kiếm, tựa như một sát thần từ địa ngục, hắn không sợ hãi, trực tiếp cận chiến với vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn kia, có lực lượng của Thánh kiếm gia trì, phát động công kích hung mãnh như bão táp, thật sự là thế như chẻ tre.
Tiêu Hàn lại một kiếm chém xuống, vị cường giả kia vội vàng chống đỡ, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, áo quần rách nát, tóc dài tán loạn, chật vật vô cùng, sát phạt của Phi Long kiếm trận như hình với bóng, kiếm ảnh đầy trời hướng về vị cường giả kia mà giết.
Đồng thời, Tiêu Viêm và Lâm Động vẫn nắm chắc cơ hội, hai người đều trong nháy mắt bộc phát ra sát chiêu cường đại, Tiêu Viêm phóng thích Phật nộ hỏa liên, còn Lâm Động dùng Lôi Đế quyền trượng dung hợp lực lượng bát đại tổ phù, hai người cùng lúc ra tay, công kích chỉ sợ trong khoảnh khắc phá toái hư không mà đi.
Tiêu Hàn cũng cùng lúc vung kiếm đột ngột, một kiếm này ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh người, một kiếm chém xuống, bão táp nổi lên, kiếm ý vô tận quét sạch.
Oanh!
Ba đạo công kích trong nháy mắt rơi xuống, căn bản không cho vị cường giả Chí Tôn đại viên mãn kia một chút cơ hội thở dốc, ba đạo công kích kinh khủng cuối cùng ập thẳng vào người hắn, sóng xung kích năng lượng cuồng bạo quét ra ngay sau đó làm Phi Long kiếm trận nổ tung theo.
Đợi đến khi sóng xung kích năng lượng kinh khủng tán đi, tế đàn biến mất, thi thể vị cường giả Chí Tôn kia và đám người Đường Khôn đều đã hóa thành tro tàn.
Tiêu Hàn, Tiêu Viêm, Lâm Động đạp chân trên hư không, cương phong gào thét, quần áo ba người bay phấp phới, giờ phút này, ánh mắt ba người đều nhìn chằm chằm vào vị trí tế đàn vừa nổ tung, nhất là Tiêu Viêm, trong mắt hắn đầy vẻ nóng bỏng, trên mặt lộ ra hưng phấn, trên người hắn, hai mươi hai loại Đế Diễm đủ màu rục rịch, dường như cũng hưng phấn theo.
Theo Thánh kiếm trên tế đàn bị Tiêu Hàn rút lên, thêm nữa tế đàn dẫn nổ, Thần Hỏa phong ấn trong tế đàn cũng không thể bị khốn nữa.
Oanh!
Lập tức, trước ánh mắt chăm chú của ba người Tiêu Hàn, phía dưới nơi tế đàn nổ tung, một luồng hơi thở nóng bỏng vô cùng phun trào ra, giống như núi lửa ngủ say ngàn năm bỗng nhiên bộc phát.
Trong nháy mắt, ngọn lửa dị thường!
Chỉ có điều, ngọn lửa bộc phát ra từ dưới tế đàn này có màu sắc cực kỳ quỷ dị.
Màu sắc đó lại là màu xanh lam.
Nhìn từ xa, liền như quỷ hỏa, giờ phút này, ngọn lửa màu xanh lam kia quét sạch, dưới chân Tiêu Hàn ba người trong nháy mắt biến thành một biển lửa màu xanh lam.
Biển lửa kia, vô cùng quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện, giống như một ngọn quỷ hỏa trong suy nghĩ của mọi người, nhưng nhiệt độ nóng rực khủng bố lại rõ ràng tuyên bố nó là thật và rất đáng sợ.
Nhìn rõ ngọn lửa màu xanh lam phía dưới, Tiêu Hàn và Tiêu Viêm nhìn nhau, hai người đã từng đọc qua Thần Hỏa bảng của Đại Thiên thế giới, tự nhiên nhận ra ngọn lửa phía dưới.
"Thần Hỏa trên bảng của Đại Thiên thế giới, đứng thứ ba mươi sáu: U minh quỷ hỏa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận