Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 362: Lạc Ly?

Chương 362: Lạc Ly? Từ xưa đến nay, đã có chuyện tay trắng mài mực, hồng tụ thêm hương nói chuyện, và mấy ngày nay, Tiêu Hàn cũng đã tự mình trải nghiệm một phen. Ở nhàn cư trong Lạc Thần biệt viện, trải qua thời gian thanh u ẩn thế nhàn nhã, Tiêu Hàn cảm thấy tâm mình một mảnh an lành yên tĩnh, một cuộc sống nhàn nhã, thoải mái tự nhiên bỗng nhiên đến. Mấy ngày nay, Tiêu Hàn mỗi ngày đều vẩy mực múa bút, trên giấy lớn, bút đi như rồng rắn, cũng thích thú nâng bút hội họa, bút lông sói vung lên, bức tranh sơn thủy cuộn trào liền hiện trên giấy, thêm nữa có một vị thị nữ hồng tụ rất thú vị hầu hạ, có thể tưởng tượng cuộc sống hàng ngày của Tiêu Hàn dễ chịu, khoan thai đến nhường nào. Trò chuyện ngâm nga khúc sáo, viết nên thanh âm của núi sông. Lạc Thần biệt viện, giống như nơi ẩn cư thế ngoại, không vướng bụi trần thế tục. "Tiêu Hàn tiên sinh, xong chưa? Ta… nhanh không chịu được nữa rồi." Bên trong biệt viện, giọng hồng tụ vang lên, nàng đã duy trì một tư thế trong thời gian dài, tay trắng mài mực. Hồng tụ như vậy, là vì Tiêu Hàn đang ở ngay giữa một bên vẽ tranh, và người trong bức vẽ đó, không ai khác chính là nàng. Hồng tụ thêm hương, tay trắng mài mực, Tiêu Hàn chấp bút vẽ tranh, trực tiếp vẽ nên khung cảnh như vậy. "Được rồi, vất vả cho ngươi rồi." Tiêu Hàn đang chăm chú vẽ tranh, ngẩng đầu lên, mỉm cười với hồng tụ. Nghe vậy, hồng tụ như được đại xá, nhẹ nhàng vận động cánh tay, ánh mắt nàng không ngờ chớp chớp, lập tức chạy chậm đến bên cạnh Tiêu Hàn, ngó đầu nhỏ vào nhìn bức tranh trên bàn, hình ảnh nhân vật trong bức họa hiện ngay trước mắt, tay nhỏ nàng vòng ra sau lưng, đôi mắt cong cong như trăng non, chứa đựng ý cười động lòng người, hiển nhiên tâm tình rất tốt, bởi vì người trong bức họa kia, thật là đẹp. "A..." Lúc này, Tiêu Hàn đặt bút xuống. Nhìn ngắm bức vẽ, không ngờ lắc đầu khẽ thở dài. "Tiêu Hàn tiên sinh, sao vậy ạ?" Hồng tụ nhướn mày liễu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tiêu Hàn, nghi hoặc hỏi. "Có một chỗ là nét bút hỏng mất rồi!" Tiêu Hàn lắc đầu thở dài. "Nô tỳ cảm thấy rất đẹp mà, Tiêu Hàn tiên sinh vẽ giống như đúc, chỗ nào có nét bút hỏng vậy?" Hồng tụ nói. Tiêu Hàn lắc đầu, lập tức xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía hồng tụ, sau đó, ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn đến cái cặp núi non kia của nàng, thở dài khẽ: "A, kích thước không đúng." Nghe vậy, hồng tụ đầu tiên khẽ giật mình, sau khi hiểu ra, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp mang theo vài phần xấu hổ tức giận trừng mắt Tiêu Hàn. Bất quá Tiêu Hàn đã chắp tay sau lưng quay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Hồng tụ, đừng nóng giận, lần sau ta sẽ vẽ lớn hơn chút." Hồng tụ trừng bóng lưng Tiêu Hàn, xấu hổ tức giận dậm mạnh gót sen ba tấc, nhìn cuốn họa trên bàn, nàng xấu hổ cắn môi đỏ, hừ nhẹ một tiếng, rồi nhanh chóng thu hồi cuốn họa rời đi. —— —— Nàng thị nữ tên Hồng tụ này, không những tinh thông trà đạo, mà tài nấu ăn cũng rất cao tay. Tóm lại, mấy ngày nay Tiêu Hàn đã được thưởng thức rất nhiều món ăn mỹ vị, không một trăm món cũng đến chín mươi, xem như đã thỏa mãn bao tử kén ăn của Tiêu Hàn. Trong biệt viện, một chiếc bàn, hai người, một nam một nữ, ngồi đối diện nhau, giữa hai người trên bàn tre, bày đầy đồ ăn, hương thơm món ăn mê hoặc. "Hồng tụ à, sau này nếu không được ăn món ăn do ngươi nấu, bao tử ta sợ sẽ khó chịu mất." Tiêu Hàn nói. "Vậy thì Tiêu Hàn tiên sinh có thể mang theo nô tỳ bên mình ạ." Hồng tụ mỉm cười nói. Tiêu Hàn đặt đũa xuống, trầm mặc không nói. Thấy thế, đôi mắt đẹp của Hồng tụ hơi sẫm lại, tận sâu trong đáy mắt thoáng qua một chút mất mát, lập tức lại cúi đầu, ngồi đó lặng lẽ ăn. Trong thoáng chốc, bàn tre trở nên yên tĩnh. "Hồng tụ, người nhà của ngươi đâu?" Rất lâu sau, Tiêu Hàn mới lên tiếng. Hồng tụ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, rồi lại cúi xuống, trầm mặc một lát, mới nói, gia tộc nàng vốn là thế lực phụ thuộc của Lạc Thần tộc, chẳng qua sau đó huyết Thần tộc phát động chiến tranh với Lạc Thần tộc, trong một đêm, gia tộc nàng bị huyết Thần tộc phá hủy tan hoang, khi đó, nàng còn rất nhỏ, cha mẹ nàng dùng thân thể bảo vệ nàng mới khiến nàng may mắn sống sót, là người của Lạc Thần tộc nhặt nàng từ trong chiến trường đổ nát về, có thể nói, nàng là người may mắn, nhưng cũng bất hạnh, chuyện số phận, ai có thể nói rõ đây? Trong lòng Hồng tụ, vẫn luôn chôn giấu một hạt giống, đó là báo thù, huyết Thần tộc đã phá hủy gia tộc nàng, khiến nàng mất đi cha mẹ yêu thương, mất đi cuộc sống hạnh phúc vốn có. Chỉ có điều, báo thù, cần thực lực, còn Hồng tụ, lại không có thực lực đó, nàng phải đối mặt, là một thế lực huyết Thần tộc ngang hàng với Lạc Thần tộc, thậm chí, còn mạnh hơn Lạc Thần tộc. "Tiêu Hàn tiên sinh, nếu nô tỳ cũng có được thực lực và thiên phú như ngươi thì tốt, như vậy ta liền có thể báo thù rửa hận!" Hồng tụ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ửng hồng nhìn Tiêu Hàn, lúc này đối diện, không hề nhút nhát, thậm chí còn có một chút sắc bén và lạnh lẽo. Tiêu Hàn nhìn Hồng tụ, ánh mắt lóe lên, cừu hận, dường như là một loại chất xúc tác vô hình. "Xin lỗi, Tiêu Hàn tiên sinh, để ngươi chê cười, như người như ta, có lẽ đời này sẽ báo thù vô vọng, an phận làm tỳ nữ, có lẽ, đó chính là mệnh của ta." Hồng tụ nói ra, đến cuối câu, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười thê lương, một hàng nước mắt trong veo, khẽ rơi xuống. "Cái gọi là vận mệnh. Vận, đó là lời nói khiêm tốn của kẻ mạnh, còn mệnh, đó là viện cớ của kẻ yếu. Nếu tâm hướng tới sự cường đại, thoát khỏi vận mệnh, chưa bao giờ là muộn cả!" Tiêu Hàn chậm rãi nói, lập tức lại đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Hồng tụ. "Thoát khỏi vận mệnh, chưa bao giờ là muộn…" Hồng tụ nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm. "Chẳng phải ngươi vừa nói, muốn đi theo bên cạnh ta sao?" Tiêu Hàn vừa cười vừa nói. "Tiêu Hàn tiên sinh đồng ý ạ?" Hồng tụ có chút vui mừng. "Đừng mừng quá sớm, ngươi có thể đi theo ta, nhưng không phải bây giờ." Tiêu Hàn nói. Hồng tụ nhìn Tiêu Hàn, chỉ nghe Tiêu Hàn tiếp tục nói: "Về sau, ta sẽ cho ngươi làm thủ tịch ngự trù của Đế Các." "Thủ tịch ngự trù của Đế Các?" Hồng tụ khẽ giật mình, có chút không rõ, Đế Các? Hình như chưa từng nghe qua. "Tiêu Hàn tiên sinh, trong Đại thiên thế giới có thế lực nào tên là Đế Các sao?" Hồng tụ hỏi. "Ừm… tạm thời chưa có." Tiêu Hàn xấu hổ cười cười, lập tức nói tiếp: "Nhưng ngươi nhớ kỹ một điểm là được, ngươi là thủ tịch ngự trù của Đế Các, sau này nếu ở Đại thiên thế giới nghe được danh tiếng Đế Các, ngươi liền đến nhậm chức trước, ta hứa với ngươi sẽ tiêu diệt huyết Thần tộc!" "À." Hồng tụ gật đầu nhẹ, hiểu ý cũng không hiểu ý lắm, làm thủ tịch ngự trù của Đế Các, liền có thể tiêu diệt huyết Thần tộc sao? "Ăn đi." Tiêu Hàn cười cười, không cần nói thêm, cầm đũa lên, tiếp tục thưởng thức những món ngon trên bàn. Nhưng vừa mới cầm đũa, lông mày của Tiêu Hàn đã nhíu lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía hàng rào tường viện của biệt viện. Chỉ thấy, một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác đang nằm sấp trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ tinh xảo, giờ phút này, đôi mắt long lanh như nước của tiểu nữ hài đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mỹ thực trên bàn của Tiêu Hàn, ngay cả nháy mắt cũng không hề, bộ dáng kia, đáng yêu vô cùng. Tiêu Hàn chớp mắt, lập tức không ngờ cười, đây là tiểu nha đầu nhà ai tham ăn vậy? Lúc này, chỉ thấy Hồng tụ bên cạnh nhanh chóng đứng dậy đi về phía tiểu nữ hài, nói: "Lạc Ly tiểu thư, mau xuống đi, ở trên tường nguy hiểm lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận