Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 183: Thụ giáo

Chương 183: Thụ giáo
Nghe được bên cạnh đột nhiên vang lên một tràng âm thanh thưởng thức rượu, Tiêu Hàn nhíu mày, lập tức nghiêng mắt nhìn qua. Chỉ thấy bên cạnh hắn, ngồi một vị lão đầu quần áo rách rưới, lúc này, lão đầu híp mắt, ôm vò rượu, không ngừng dùng mũi ngửi, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng hai phần, vẻ mặt hưởng thụ, như thể trong ngực ôm không phải rượu mà là mỹ nhân. Mà hũ rượu kia, chính là quế hoa nhưỡng của Tiêu Hàn. Thấy vậy, Tiêu Hàn đang nghiêng mắt, mặt lập tức đen lại, nhìn bộ dáng hưởng thụ tiện tiện của lão đầu, hắn có chút muốn xông lên đánh cho lão đầu một trận, bất quá vì kính trọng người già yêu trẻ, hắn nhịn.
"Ha ha, lão đầu, đó là rượu của ta." Tiêu Hàn nhẫn nhịn ý định đánh người, liếc xéo lão đầu, tức giận nói.
"A." Nghe vậy, lão đầu nhìn Tiêu Hàn một cái, rất nghiêm túc gật đầu, lập tức hắn ôm vò rượu, liên tục liếm mấy lần ở miệng vò rượu nhỏ kia, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiêu Hàn, lại đưa vò rượu đến trước mặt Tiêu Hàn, chân thành nói: "Này, tiểu tử, trả lại cho ngươi!"
Tiêu Hàn: "..."
Nhìn vò rượu đưa tới trước mặt, mặt Tiêu Hàn tối sầm lại, lại không phản bác được, cả người hắn có chút choáng váng đầu óc, khóe miệng run rẩy, cứ thế không dám đưa tay ra nhận.
"Xem như ngươi lợi hại!" Một lúc lâu sau, Tiêu Hàn cố nén xúc động muốn đánh người, hắn trừng mắt nhìn lão đầu vẻ mặt hài lòng kia, cuối cùng thốt ra ba chữ.
"Này, tiểu tử, chính ngươi không cần thì không liên quan đến ta, bất quá đã ngươi không cần, lão nhân ta liền nhận." Lão đầu lại ôm vò rượu về, còn liếc nhìn Tiêu Hàn với ánh mắt khinh bỉ, thở dài: "Haizzz, người trẻ tuổi bây giờ a, uống rượu không uống hết, thật là lãng phí!"
"..." Nghe vậy, mặt Tiêu Hàn co rúm lại, suýt chút nữa giận đến hộc máu mà chết tại chỗ, lão đầu, nói những lời này, lương tâm ngươi sẽ không đau sao? Mặt mũi của ngươi còn cần nữa không? Tiêu Hàn thật sự sắp tức đến nổ phổi rồi, trước mặt cướp rượu của hắn còn ngang nhiên nói lý như thế tươi mát thoát tục, chuyện này, quả thực không ai làm nổi. "Ta không tức giận." Tiêu Hàn trừng mắt lão đầu đang lộ ra vẻ mặt đáng đánh đòn kia, lúc này hắn cũng không ngừng tự an ủi trong lòng, hắn là người trẻ tuổi, cũng là người văn minh, ta không chấp nhặt với lão đầu này, nhưng mà, tại sao hắn lại có chút không kiềm chế được tay mình vậy?
"Người trẻ tuổi, đừng nên vọng động, xúc động là ma quỷ." Thấy Tiêu Hàn đang sắp bốc hỏa trong mắt, lão đầu uống một ngụm rượu, thấm thía nói.
Tiêu Hàn trừng lão đầu kia một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói gì, lập tức cũng chậm rãi tỉnh táo lại, hắn ngồi sang một bên, bắt đầu tò mò đánh giá vị lão đầu quần áo không chỉnh tề này. Theo tỉnh táo lại, Tiêu Hàn nhìn về phía lão đầu, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn cảm thấy, lão đầu này, có chút không đơn giản, có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào hành cung của hắn, còn có thể không một tiếng động lấy đi vò rượu trong tay hắn, lão đầu như vậy, sao có thể đơn giản được? Tiêu Hàn mắt lóe lên, trong mắt mang theo chút ý cười sâu xa, trong tiểu thuyết, lão đầu loại này xuất hiện, nơi nơi nói rõ là có cơ duyên.
"Vị lão tiên sinh này, ông xem, ông uống rượu của ta, lẽ nào không có gì tỏ bày một chút sao?" Tiêu Hàn lên tiếng, giơ hai tay ra, xòe bàn tay, cười nói với lão đầu kia.
"A, các người trẻ tuổi bây giờ ấy, thật là, làm gì cũng quá đặt nặng hiệu quả, đều muốn t·h·ù lao." Lão đầu nhìn Tiêu Hàn, lắc đầu, cảm thán không thôi, hắn lại vỗ vai Tiêu Hàn, nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, lòng tham danh lợi của ngươi nặng quá, rất bất lợi cho sự phát triển của ngươi sau này, từ xưa đến nay, những người làm nên đại sự, đâu phải là những người thông minh nhất, mà đa phần là những người thoạt nhìn có vẻ hơi vụng về, bởi vì bọn họ làm việc, suy nghĩ rất đơn giản, họ không cố gắng vì biết được điều gì, mà là khi làm việc, chỉ muốn làm tốt mọi chuyện, hơn nữa, người nhìn như vụng về này còn có một loại phẩm cách, đó chính là ý chí trong sáng vô tư, lạc quan khoáng đạt, họ sẽ không vì một thất bại nhất thời mà nản lòng bỏ cuộc, cũng không vì một sự được mất mà canh cánh trong lòng, người sống một đời, ai mà không từng chịu chút thiệt thòi nhỏ? Đôi khi, thiệt thòi là phúc, bởi vì hôm nay ngươi mất đi, có lẽ sau này xem ra, vừa hay là một cơ duyên lớn lao."
Lão đầu này khi nói những lời này, thần sắc rất chân thành, hắn vỗ vai Tiêu Hàn, lời nói đầy ý vị sâu xa, giống như một vị lão giả hòa ái đang chỉ dạy hậu bối. Trong lời nói tưởng như bình thản lại ẩn chứa trí tuệ nhân sinh, khiến người nghe như sấm bên tai.
Nghe xong những lời này của lão giả, Tiêu Hàn khẽ giật mình, trầm mặc rất lâu, trong lòng bất giác cũng cảm thấy xấu hổ.
"Vãn bối thụ giáo." Một lúc lâu sau, Tiêu Hàn mới hoàn hồn, lập tức hắn đứng dậy, đối diện lão đầu trước mặt, cung kính thi lễ một cái, trong lòng cũng nảy sinh mấy phần kính ý với lão đầu.
"Có thể tiếp thu lời ta nói, tâm tính của tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, trẻ con dễ dạy." Lão đầu uống một ngụm rượu, cười nhẹ, trong mắt lộ ra chút tán thưởng.
"Tiểu tử, ngươi tên là gì?" Lão đầu vừa cười vừa hỏi.
"Tiêu Hàn." Tiêu Hàn chi tiết trả lời.
"Tiêu Hàn, không tệ, tên của ngươi lão đầu ta nhớ rồi." Lão đầu cười với Tiêu Hàn, lập tức lại uống một ngụm rượu.
Mà khi lão đầu này uống rượu, thân thể của hắn dần dần mờ đi, lát sau, trên điện thờ, chỉ còn tiếng cười của lão đầu vang vọng.
Thấy vậy, Tiêu Hàn cũng bất đắc dĩ cười, lão đầu này, quả nhiên là một vị cao nhân.
—— ——
Hôm sau.
Khi ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống từ thiên khung, làn gió mát nhè nhẹ xen lẫn chút ấm áp, thổi tới mặt khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Hôm nay, sáng sớm, Âm điện đã trở nên vô cùng náo nhiệt, bởi vì, điện chủ Ma Âm đã tuyên bố một tin tức, hai ngày sau, nàng sẽ đích thân thụ ấn phong soái, thần âm quân chủ soái!
Ma môn chia làm ba điện, mỗi điện lập ra một đội quân, trong quân đội lại lập ra một chủ soái ba Đại thống lĩnh, phụ trách quản lý.
Mà thần âm quân, chính là quân đội tương ứng của Âm điện, nắm giữ sức chiến đấu cực mạnh, nơi đó đều là tinh anh của Âm điện, người của Âm điện đều lấy việc được vào thần âm quân làm vinh.
Thần âm quân trước kia vốn có chủ soái, bất quá cách đây không lâu, trong một trận chinh phạt chiến tranh đã bỏ mình, vì không ai thích hợp nên vị trí chủ soái vẫn bị bỏ trống. Phải biết rằng, chức vị thần âm quân chủ soái này ở Âm điện, địa vị chỉ đứng sau điện chủ Ma Âm, nắm giữ quyền lợi cực lớn, ít nhất trong thần âm quân, chủ soái có quyền sinh sát!
Hôm nay, Ma Âm đột nhiên tuyên bố, hai ngày sau, nàng muốn thụ ấn phong soái, hơn nữa còn đích thân ra mặt thụ ấn tứ phong, đây là lần đầu tiên, ai mà có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến điện chủ đích thân tứ phong?
Tin tức này, không thể nghi ngờ vô cùng hấp dẫn sự chú ý.
Vì vậy, tin tức vừa được công bố đã lập tức dấy lên một hồi bàn tán xôn xao trong Âm điện, vô số người đều suy đoán trong lòng. Vị tân chủ soái này, rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận