Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu
Chương 483: Thánh Thành đệ nhất mỹ nhân
Bên bờ Thư Giang, nơi đây đã biến thành một thế giới băng giá, trời đất đóng băng, tuyết rơi khắp nhân gian, hơi lạnh thấu xương lan tỏa khắp nơi, trong không khí tràn ngập cái lạnh xâm nhập cả linh hồn.
Trong thế giới băng hàn, trời đất tĩnh lặng, tràn đầy cảm giác cô quạnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên Thư Giang, vào bóng dáng áo xanh đạp không đứng đó, gió lạnh thổi đến khiến y phục hắn tung bay phấp phới, tóc đen cũng theo đó bay lên, thêm vào vẻ mặt anh tuấn của hắn, hắn đứng ở nơi đó, trông vô cùng tiêu sái, thoát tục.
Dưới Thiên Tôn, duy ta vô song.
Nhất là khi câu nói này từ miệng người áo xanh phát ra, càng làm cho người ta cảm thấy một cỗ bá khí ngông nghênh, coi thường thiên hạ.
Dưới Chí Tôn, hắn dám nói duy ta vô song, thật là cuồng vọng đến bực nào.
Nhưng, sau trận chiến vừa rồi, ai nấy đều cảm thấy hắn hoàn toàn có thực lực để cuồng ngạo như vậy, Sở Trần Vũ là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi ở Thánh Thiên thành, Chí Tôn đại viên mãn, thực lực đã được công nhận là cường đại, nhưng vẫn thảm bại trong tay Tiêu Hàn, mọi người rất tò mò, nếu như người này dùng toàn lực mà chiến, thật sự sẽ mạnh đến mức nào?
Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Sở Trần Vũ đang ở phía sau, sau đó liền thu hồi ánh mắt, khí tức thu lại, băng phong trời đất tan ra, sinh cơ lại lần nữa hồi phục.
Tiêu Hàn cất bước, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt hai anh em Bạch Dạ.
"Về thôi." Tiêu Hàn nói.
"Với thực lực của Tiêu huynh, nếu cứ tiếp tục rong chơi trên Thư Giang này, đêm nay nhất định tùy tiện ôm mỹ nhân về đấy." Bạch Dạ cười nói, trên Thư Giang, thuyền hoa dập dềnh, mỹ nữ như mây, anh hùng thích mỹ nhân, mỹ nhân sao lại không thích anh hùng cơ chứ?
"Văn vẻ bại hoại!" Bạch Thu Linh liếc nhìn Bạch Dạ bằng ánh mắt khinh bỉ, lập tức nói với Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, gần mực thì đen, sau này ngươi vẫn nên giữ một chút khoảng cách với hắn, tên này cả ngày không học không thuật, ăn chơi cờ bạc gái gú, khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, ngươi tuyệt đối đừng bị hắn làm hư."
Bạch Dạ: "..."
—— ——
Cuộc đại chiến trên bờ Thư Giang đã kết thúc, nhưng trận chiến này lại trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của Thánh Thiên thành trong một khoảng thời gian dài sau đó, đồng thời khiến cho danh tiếng của Tiêu Hàn nổi như cồn, thậm chí lấn át cả Thánh Thành tứ tú, dù rằng không ai biết tên của Tiêu Hàn, nhưng bóng dáng áo xanh phong thái ngời ngời của hắn, đã sớm được toàn thành biết đến.
Thành danh, chỉ một trận chiến là đủ.
Dùng câu này để hình dung Tiêu Hàn thật chính xác không gì bằng.
Đánh xong một trận, toàn thành xôn xao bàn tán, nên trong khoảng thời gian này, Tiêu Hàn cũng không xuất hiện trong thành nữa, mà luôn ở lại trong Bạch phủ.
Mấy ngày nay, đối với Tiêu Hàn, người trong thành cũng liên tục suy đoán, người này chắc hẳn là một vị thiên chi kiêu tử từ bên ngoài đến, lần này đến Thánh Thiên thành, rất có thể là để tham gia hội chọn đồ mười năm một lần của Thánh Thư cung, vì cuối cùng bảy vị thư pháp gia Chí Tôn của Thánh Thư đại lục chính là nổi danh khắp Đại thiên thế giới, nên không thiếu những thiên kiêu yêu thích thư pháp, không quản xa xôi đến đây bái sư học nghệ.
Do đó, người của Thánh Thiên thành cũng có chút chờ mong, nếu Tiêu Hàn đến để tham gia hội chọn đồ của Thánh Thư cung, vậy có nghĩa người này không chỉ có thiên phú tu luyện kinh người mà còn có khả năng đạt được thành tựu bất phàm trong thư pháp.
Điểm này, khiến mọi người vô cùng mong đợi.
Trong khoảng thời gian này, ngoài trận chiến giữa Tiêu Hàn và Sở Trần Vũ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, thì chuyện chọn đồ của Thánh Thành cũng thu hút sự chú ý của mọi nơi, liên tục có người trẻ tuổi từ khắp nơi đổ về Thánh Thư thành, vì danh tiếng của Thánh Thư cung đã quá vang dội, mà đây lại là hội chọn đồ mười năm một lần của bảy vị thư pháp gia Chí Tôn.
Thịnh sự như vậy, làm sao không khiến người ta chú ý cho được?
Thời gian trôi đi, Thánh Thiên thành - thành phố phồn hoa nhất của khối đại lục này - càng thêm náo nhiệt, ngày đêm dòng người không ngớt, dù là đêm khuya, đèn vẫn sáng trưng, ca quán trà lâu, hiệu sách thanh lâu, các phường kỹ thuật Thư Giang, mỗi ngày đều có vô số người trẻ tuổi lui tới, hội chọn đồ của Thánh Thư cung, dù sao cũng là nơi chọn lựa tài tử phong lưu kiệt xuất nhất đại lục, nên những người lặn lội đường xa đến đây tự nhiên đều là các thanh niên nam nữ.
Khi bước vào Thánh Thành hùng vĩ và phồn hoa nhất này, một vài nam nữ trẻ tuổi đến từ các vùng đất xa xôi, đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, do vậy, tự nhiên không tránh khỏi việc đi dạo chơi khắp thành một phen.
Những địa điểm nổi tiếng ở Thư Giang trong thành không nghi ngờ gì nữa là lựa chọn hàng đầu, trong phường kỹ thuật thư pháp, mỗi ngày đều có người vẩy mực, dùng văn chương kết bạn, tao nhã lịch sự vô cùng.
Bên bờ Thư Giang, ca hát thâu đêm, tài tử giai nhân, tề tựu nơi đây, trước mặt người đẹp, những tài tử này đương nhiên không thể thiếu việc thể hiện, ngâm thơ làm phú, dùng bút trao tình, người tài hoa cao thì ban đêm sẽ được ôm mỹ nhân về, tài tử giai nhân, suy cho cùng cũng là người thường, tất nhiên không tránh được cảnh nam nữ hoan hỉ mây mưa.
Từ xưa, tài tử thường phong lưu, khoảng thời gian này, số lượng lớn thanh niên nam nữ tụ tập tại thành, không biết bao nhiêu nơi đã diễn ra cảnh tài tử giai nhân vừa gặp đã yêu, hoặc là phong lưu một đêm, đó chính là thời tuổi trẻ, năm tháng ngông cuồng nhất, không thể thiếu chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, dù cho đã là những nhân vật hô phong hoán vũ, cũng không thể thoát khỏi lệ thường, vị thư si suốt đời si mê thư pháp, há chẳng lẽ khi còn trẻ lại không có những chuyện phong lưu tao nhã?
Tối nay, là đêm trước ngày hội chọn đồ của Thánh Thư cung, đèn đuốc của Thánh Thư thành sáng rực như ban ngày, náo nhiệt vô cùng.
Khi đêm đến, Bạch Dạ lén lút kéo Tiêu Hàn ra khỏi Bạch phủ.
"Tiêu huynh, tối nay dẫn ngươi đến một nơi tốt." Trên con phố phồn hoa, Bạch Dạ cười nói, tối nay Bạch Thu Linh say rượu múa bút, say khướt rồi, đúng vậy, nhân cơ hội tốt thế này, Bạch Dạ liền kéo Tiêu Hàn đi ra ngoài.
"Những cảnh điểm của Thánh Thành chẳng phải đã đi dạo hết rồi sao? Còn có nơi nào tốt nữa?" Tiêu Hàn nói.
"Dẫn ngươi đi gặp đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành." Bạch Dạ cười nói.
—— ——
Tiêu Dao Lâu.
Là thanh lâu số một ở Thánh Thư thành, vô số tài tử phong lưu đều từng đến đây vui vẻ, nơi này mỹ nữ như mây, tư sắc đều thuộc hàng thượng hạng, không chỉ thế, mỹ nhân nơi này đều đa tài đa nghệ, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi, tất nhiên, trên giường chiếu lại càng tinh thông mười tám kỹ nghệ.
Bởi vậy, nơi này trở thành thiên đường để tài tử phong lưu tìm hoan tác lạc, mỗi đêm, Tiêu Dao Lâu đều kín khách, đến đêm khuya thì không cần phải nói nữa, tiếng thở gấp gáp, tiếng nói cười bên tai không dứt, có thể nói là mê hoặc lòng người, đối với những người dân sống gần Tiêu Dao Lâu, mỗi đêm đều là sự tra tấn, có vợ thì còn đỡ, không có thì thật thê thảm vô cùng.
Tiêu Dao Lâu, tọa lạc tại phía Nam thành, có núi có nước, phong cảnh tú lệ, đi qua một cây cầu cửu khúc, có thể nhìn thấy lầu các ẩn hiện sau những hàng dương liễu, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, phía dưới đèn lồng, có những cô gái thanh tú đang mời chào khách bộ hành, người định lực cao có thể rời chân, còn người định lực kém thì nào chịu nổi hương vị ôn nhu này, trực tiếp ôm lấy hai mỹ nhân kiều diễm liền nóng lòng đi vào, bàn tay không ngừng vuốt ve trên mình những cô gái phong trần kia, tiếng cười duyên dáng quyến rũ thúc giục ham muốn nguyên thủy nhất của các nam tử, các cô gái của Tiêu Dao Lâu đều đã trải qua quá trình tập luyện nghiêm ngặt, không chỉ đa tài đa nghệ, mà còn tinh thông mị thuật, những nam tử tâm tính không vững vàng rất dễ sa vào nơi này, đương nhiên, đối diện với sắc đẹp, nói không rung động, e rằng đó không phải là một người đàn ông bình thường.
Tóm lại, Tiêu Dao Lâu làm ăn cực kỳ phát đạt, đứng đầu trong số các thanh lâu ở Thánh Thành.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Tiêu Dao Lâu mỗi ngày có khách không ngớt, vẫn là bởi vì một vị danh kỹ ở đây, cũng chính là chiêu bài sống của Tiêu Dao Lâu, vị hoa khôi có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành.
Liễu Khuynh Thành.
Tương truyền, cô gái này có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thân phận vô cùng thần bí, người ở Thánh Thành, cũng chỉ mới nghe đến tên tuổi, chứ chưa ai từng thấy mặt thật, danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành cũng là do Tiêu Dao Lâu tự quảng bá về người đẹp này, chưa ai từng thấy được dung mạo thật của nàng.
Thế nhưng, vì chưa ai được nhìn thấy, mới càng làm cho nàng thêm phần thần bí, và cũng chính vì thế, mà khách nhân đổ về Tiêu Dao Lâu không ngớt, vị hoa khôi thần bí của Tiêu Dao Lâu khiến vô số nam nhân không kìm được lòng tìm kiếm.
Dù vị hoa khôi thần bí này làm người hiếu kỳ, nhưng không ai dám ép buộc để khám phá ra khuôn mặt thật của vị hoa khôi này, về phần nguyên nhân, đương nhiên là do thế lực phía sau Tiêu Dao Lâu, có thể mở một thanh lâu ở Thánh Thành phồn hoa nhất của Thánh Thư đại lục, và còn có thể duy trì hưng thịnh như vậy, dù là kẻ ngốc cũng hiểu, ông chủ đứng sau Tiêu Dao Lâu nhất định phải có một thân phận bối cảnh to lớn.
Bởi vậy, cho dù danh tiếng của hoa khôi Tiêu Dao Lâu vang xa, vẫn không có ai dám đến nơi này giương oai, tất cả, đều phải dựa theo quy tắc ở đây mà làm.
Tại Tiêu Dao Lâu, muốn gặp vị hoa khôi này cũng không phải không có cách, nơi này có quy định, vào mỗi đêm rằm, Tiêu Dao Lâu sẽ cho mọi người một cơ hội để gặp hoa khôi, đó chính là thể hiện bản thân thông qua thơ văn, thư pháp, rất lịch sự tao nhã, và cũng vô cùng phù hợp với Thánh Thư đại lục, nơi thư pháp được tôn sùng.
Đêm trăng tròn, dùng thơ văn thư pháp tranh tài, nếu tài hoa xuất chúng, được hoa khôi thưởng thức, sẽ được nhìn thấy dung nhan thật của nàng.
Đây chính là quy tắc của Tiêu Dao Lâu.
Mà tối nay, lại là một đêm trăng tròn nữa, do vậy mà tối nay có rất nhiều văn nhân mặc khách đều đổ về Tiêu Dao Lâu, cho dù những văn nhân sợ vợ, cũng bất chấp nguy hiểm phải quỳ bàn giặt đồ mà trộm chạy đến đây, đủ để thấy được vị hoa khôi thần bí này có sức hấp dẫn cực lớn đến thế nào.
Dù cho danh xưng hoa khôi đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành do chính Tiêu Dao Lâu đưa ra nhưng ngược lại không ai nghi ngờ điểm này, bởi vì đêm trăng tròn, vị hoa khôi kia sẽ ở sau màn che xem các tài tử bày biện thơ văn thư pháp, tuy không thể nhìn thấy mặt thật của hoa khôi, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua bóng dáng tuyệt mỹ đó qua lớp màn, đã đủ khiến người rung động, sau lớp màn ấy, nhất định là một giai nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.
Hoa khôi Liễu Khuynh Thành, thần bí khiến người khao khát tìm kiếm, cách thức nhìn hoa khôi cũng đầy tính thử thách như vậy, nếu như thơ văn thư pháp của mình có thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi, để có thể nhìn thấy dung nhan mỹ nhân, vậy chắc chắn là một vinh hạnh vô cùng.
Vừa có cảm giác thần bí, vừa mang tính thách thức, nên không lạ khi Tiêu Dao Lâu làm ăn ngày một phát đạt.
Lúc này, qua cầu cửu khúc, Tiêu Hàn và Bạch Dạ cũng đến được tòa thanh lâu vô cùng nổi tiếng này.
"Thanh lâu?" Khi Tiêu Hàn nhìn thấy tòa lầu các tú lệ sáng đèn trước mắt, không khỏi kinh ngạc: "Đây là chỗ ngươi nói đến để ngắm đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành sao?"
Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Bạch Dạ, một bộ dạng 'ta tin ngươi thì mới lạ'.
"Tiêu huynh, thật sự không gạt ngươi đâu, đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành, chính là hoa khôi ở Tiêu Dao Lâu này, tên là Liễu Khuynh Thành, hơn nữa hoa khôi này cực kỳ thần bí, cho đến giờ chưa có ai nhìn thấy dung mạo thật của nàng, nói chung cứ mỗi đêm trăng tròn, hoa khôi sẽ ngắm nhìn thơ văn thư pháp của mọi người qua lớp màn, nếu lọt vào mắt xanh của nàng thì có thể thấy dung nhan thật."
Bạch Dạ giải thích, trước đây hắn cũng vài lần đến thanh lâu, chính là vì hoa khôi này mà đến, chỉ tiếc, lần nào cũng đều không thành công mà phải quay về, cho dù là hắn thân là một trong Thánh Thành tứ tú, tài nghệ xuất chúng, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của hoa khôi, có thể thấy hoa khôi đó có con mắt cao đến mức nào.
"Nghe như vậy thì lại có chút ý vị." Tiêu Hàn cười, cũng bị vị hoa khôi thần bí này gợi lên chút hứng thú.
"Đi thôi, chậm chút nữa là không có chỗ ngồi trống đấy." Bạch Dạ cười nói, lập tức đi vào trước, Tiêu Hàn cũng cười rồi đi theo...
Trong thế giới băng hàn, trời đất tĩnh lặng, tràn đầy cảm giác cô quạnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên Thư Giang, vào bóng dáng áo xanh đạp không đứng đó, gió lạnh thổi đến khiến y phục hắn tung bay phấp phới, tóc đen cũng theo đó bay lên, thêm vào vẻ mặt anh tuấn của hắn, hắn đứng ở nơi đó, trông vô cùng tiêu sái, thoát tục.
Dưới Thiên Tôn, duy ta vô song.
Nhất là khi câu nói này từ miệng người áo xanh phát ra, càng làm cho người ta cảm thấy một cỗ bá khí ngông nghênh, coi thường thiên hạ.
Dưới Chí Tôn, hắn dám nói duy ta vô song, thật là cuồng vọng đến bực nào.
Nhưng, sau trận chiến vừa rồi, ai nấy đều cảm thấy hắn hoàn toàn có thực lực để cuồng ngạo như vậy, Sở Trần Vũ là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi ở Thánh Thiên thành, Chí Tôn đại viên mãn, thực lực đã được công nhận là cường đại, nhưng vẫn thảm bại trong tay Tiêu Hàn, mọi người rất tò mò, nếu như người này dùng toàn lực mà chiến, thật sự sẽ mạnh đến mức nào?
Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Sở Trần Vũ đang ở phía sau, sau đó liền thu hồi ánh mắt, khí tức thu lại, băng phong trời đất tan ra, sinh cơ lại lần nữa hồi phục.
Tiêu Hàn cất bước, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt hai anh em Bạch Dạ.
"Về thôi." Tiêu Hàn nói.
"Với thực lực của Tiêu huynh, nếu cứ tiếp tục rong chơi trên Thư Giang này, đêm nay nhất định tùy tiện ôm mỹ nhân về đấy." Bạch Dạ cười nói, trên Thư Giang, thuyền hoa dập dềnh, mỹ nữ như mây, anh hùng thích mỹ nhân, mỹ nhân sao lại không thích anh hùng cơ chứ?
"Văn vẻ bại hoại!" Bạch Thu Linh liếc nhìn Bạch Dạ bằng ánh mắt khinh bỉ, lập tức nói với Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, gần mực thì đen, sau này ngươi vẫn nên giữ một chút khoảng cách với hắn, tên này cả ngày không học không thuật, ăn chơi cờ bạc gái gú, khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, ngươi tuyệt đối đừng bị hắn làm hư."
Bạch Dạ: "..."
—— ——
Cuộc đại chiến trên bờ Thư Giang đã kết thúc, nhưng trận chiến này lại trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của Thánh Thiên thành trong một khoảng thời gian dài sau đó, đồng thời khiến cho danh tiếng của Tiêu Hàn nổi như cồn, thậm chí lấn át cả Thánh Thành tứ tú, dù rằng không ai biết tên của Tiêu Hàn, nhưng bóng dáng áo xanh phong thái ngời ngời của hắn, đã sớm được toàn thành biết đến.
Thành danh, chỉ một trận chiến là đủ.
Dùng câu này để hình dung Tiêu Hàn thật chính xác không gì bằng.
Đánh xong một trận, toàn thành xôn xao bàn tán, nên trong khoảng thời gian này, Tiêu Hàn cũng không xuất hiện trong thành nữa, mà luôn ở lại trong Bạch phủ.
Mấy ngày nay, đối với Tiêu Hàn, người trong thành cũng liên tục suy đoán, người này chắc hẳn là một vị thiên chi kiêu tử từ bên ngoài đến, lần này đến Thánh Thiên thành, rất có thể là để tham gia hội chọn đồ mười năm một lần của Thánh Thư cung, vì cuối cùng bảy vị thư pháp gia Chí Tôn của Thánh Thư đại lục chính là nổi danh khắp Đại thiên thế giới, nên không thiếu những thiên kiêu yêu thích thư pháp, không quản xa xôi đến đây bái sư học nghệ.
Do đó, người của Thánh Thiên thành cũng có chút chờ mong, nếu Tiêu Hàn đến để tham gia hội chọn đồ của Thánh Thư cung, vậy có nghĩa người này không chỉ có thiên phú tu luyện kinh người mà còn có khả năng đạt được thành tựu bất phàm trong thư pháp.
Điểm này, khiến mọi người vô cùng mong đợi.
Trong khoảng thời gian này, ngoài trận chiến giữa Tiêu Hàn và Sở Trần Vũ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, thì chuyện chọn đồ của Thánh Thành cũng thu hút sự chú ý của mọi nơi, liên tục có người trẻ tuổi từ khắp nơi đổ về Thánh Thư thành, vì danh tiếng của Thánh Thư cung đã quá vang dội, mà đây lại là hội chọn đồ mười năm một lần của bảy vị thư pháp gia Chí Tôn.
Thịnh sự như vậy, làm sao không khiến người ta chú ý cho được?
Thời gian trôi đi, Thánh Thiên thành - thành phố phồn hoa nhất của khối đại lục này - càng thêm náo nhiệt, ngày đêm dòng người không ngớt, dù là đêm khuya, đèn vẫn sáng trưng, ca quán trà lâu, hiệu sách thanh lâu, các phường kỹ thuật Thư Giang, mỗi ngày đều có vô số người trẻ tuổi lui tới, hội chọn đồ của Thánh Thư cung, dù sao cũng là nơi chọn lựa tài tử phong lưu kiệt xuất nhất đại lục, nên những người lặn lội đường xa đến đây tự nhiên đều là các thanh niên nam nữ.
Khi bước vào Thánh Thành hùng vĩ và phồn hoa nhất này, một vài nam nữ trẻ tuổi đến từ các vùng đất xa xôi, đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, do vậy, tự nhiên không tránh khỏi việc đi dạo chơi khắp thành một phen.
Những địa điểm nổi tiếng ở Thư Giang trong thành không nghi ngờ gì nữa là lựa chọn hàng đầu, trong phường kỹ thuật thư pháp, mỗi ngày đều có người vẩy mực, dùng văn chương kết bạn, tao nhã lịch sự vô cùng.
Bên bờ Thư Giang, ca hát thâu đêm, tài tử giai nhân, tề tựu nơi đây, trước mặt người đẹp, những tài tử này đương nhiên không thể thiếu việc thể hiện, ngâm thơ làm phú, dùng bút trao tình, người tài hoa cao thì ban đêm sẽ được ôm mỹ nhân về, tài tử giai nhân, suy cho cùng cũng là người thường, tất nhiên không tránh được cảnh nam nữ hoan hỉ mây mưa.
Từ xưa, tài tử thường phong lưu, khoảng thời gian này, số lượng lớn thanh niên nam nữ tụ tập tại thành, không biết bao nhiêu nơi đã diễn ra cảnh tài tử giai nhân vừa gặp đã yêu, hoặc là phong lưu một đêm, đó chính là thời tuổi trẻ, năm tháng ngông cuồng nhất, không thể thiếu chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, dù cho đã là những nhân vật hô phong hoán vũ, cũng không thể thoát khỏi lệ thường, vị thư si suốt đời si mê thư pháp, há chẳng lẽ khi còn trẻ lại không có những chuyện phong lưu tao nhã?
Tối nay, là đêm trước ngày hội chọn đồ của Thánh Thư cung, đèn đuốc của Thánh Thư thành sáng rực như ban ngày, náo nhiệt vô cùng.
Khi đêm đến, Bạch Dạ lén lút kéo Tiêu Hàn ra khỏi Bạch phủ.
"Tiêu huynh, tối nay dẫn ngươi đến một nơi tốt." Trên con phố phồn hoa, Bạch Dạ cười nói, tối nay Bạch Thu Linh say rượu múa bút, say khướt rồi, đúng vậy, nhân cơ hội tốt thế này, Bạch Dạ liền kéo Tiêu Hàn đi ra ngoài.
"Những cảnh điểm của Thánh Thành chẳng phải đã đi dạo hết rồi sao? Còn có nơi nào tốt nữa?" Tiêu Hàn nói.
"Dẫn ngươi đi gặp đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành." Bạch Dạ cười nói.
—— ——
Tiêu Dao Lâu.
Là thanh lâu số một ở Thánh Thư thành, vô số tài tử phong lưu đều từng đến đây vui vẻ, nơi này mỹ nữ như mây, tư sắc đều thuộc hàng thượng hạng, không chỉ thế, mỹ nhân nơi này đều đa tài đa nghệ, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi, tất nhiên, trên giường chiếu lại càng tinh thông mười tám kỹ nghệ.
Bởi vậy, nơi này trở thành thiên đường để tài tử phong lưu tìm hoan tác lạc, mỗi đêm, Tiêu Dao Lâu đều kín khách, đến đêm khuya thì không cần phải nói nữa, tiếng thở gấp gáp, tiếng nói cười bên tai không dứt, có thể nói là mê hoặc lòng người, đối với những người dân sống gần Tiêu Dao Lâu, mỗi đêm đều là sự tra tấn, có vợ thì còn đỡ, không có thì thật thê thảm vô cùng.
Tiêu Dao Lâu, tọa lạc tại phía Nam thành, có núi có nước, phong cảnh tú lệ, đi qua một cây cầu cửu khúc, có thể nhìn thấy lầu các ẩn hiện sau những hàng dương liễu, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, phía dưới đèn lồng, có những cô gái thanh tú đang mời chào khách bộ hành, người định lực cao có thể rời chân, còn người định lực kém thì nào chịu nổi hương vị ôn nhu này, trực tiếp ôm lấy hai mỹ nhân kiều diễm liền nóng lòng đi vào, bàn tay không ngừng vuốt ve trên mình những cô gái phong trần kia, tiếng cười duyên dáng quyến rũ thúc giục ham muốn nguyên thủy nhất của các nam tử, các cô gái của Tiêu Dao Lâu đều đã trải qua quá trình tập luyện nghiêm ngặt, không chỉ đa tài đa nghệ, mà còn tinh thông mị thuật, những nam tử tâm tính không vững vàng rất dễ sa vào nơi này, đương nhiên, đối diện với sắc đẹp, nói không rung động, e rằng đó không phải là một người đàn ông bình thường.
Tóm lại, Tiêu Dao Lâu làm ăn cực kỳ phát đạt, đứng đầu trong số các thanh lâu ở Thánh Thành.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho Tiêu Dao Lâu mỗi ngày có khách không ngớt, vẫn là bởi vì một vị danh kỹ ở đây, cũng chính là chiêu bài sống của Tiêu Dao Lâu, vị hoa khôi có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành.
Liễu Khuynh Thành.
Tương truyền, cô gái này có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thân phận vô cùng thần bí, người ở Thánh Thành, cũng chỉ mới nghe đến tên tuổi, chứ chưa ai từng thấy mặt thật, danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành cũng là do Tiêu Dao Lâu tự quảng bá về người đẹp này, chưa ai từng thấy được dung mạo thật của nàng.
Thế nhưng, vì chưa ai được nhìn thấy, mới càng làm cho nàng thêm phần thần bí, và cũng chính vì thế, mà khách nhân đổ về Tiêu Dao Lâu không ngớt, vị hoa khôi thần bí của Tiêu Dao Lâu khiến vô số nam nhân không kìm được lòng tìm kiếm.
Dù vị hoa khôi thần bí này làm người hiếu kỳ, nhưng không ai dám ép buộc để khám phá ra khuôn mặt thật của vị hoa khôi này, về phần nguyên nhân, đương nhiên là do thế lực phía sau Tiêu Dao Lâu, có thể mở một thanh lâu ở Thánh Thành phồn hoa nhất của Thánh Thư đại lục, và còn có thể duy trì hưng thịnh như vậy, dù là kẻ ngốc cũng hiểu, ông chủ đứng sau Tiêu Dao Lâu nhất định phải có một thân phận bối cảnh to lớn.
Bởi vậy, cho dù danh tiếng của hoa khôi Tiêu Dao Lâu vang xa, vẫn không có ai dám đến nơi này giương oai, tất cả, đều phải dựa theo quy tắc ở đây mà làm.
Tại Tiêu Dao Lâu, muốn gặp vị hoa khôi này cũng không phải không có cách, nơi này có quy định, vào mỗi đêm rằm, Tiêu Dao Lâu sẽ cho mọi người một cơ hội để gặp hoa khôi, đó chính là thể hiện bản thân thông qua thơ văn, thư pháp, rất lịch sự tao nhã, và cũng vô cùng phù hợp với Thánh Thư đại lục, nơi thư pháp được tôn sùng.
Đêm trăng tròn, dùng thơ văn thư pháp tranh tài, nếu tài hoa xuất chúng, được hoa khôi thưởng thức, sẽ được nhìn thấy dung nhan thật của nàng.
Đây chính là quy tắc của Tiêu Dao Lâu.
Mà tối nay, lại là một đêm trăng tròn nữa, do vậy mà tối nay có rất nhiều văn nhân mặc khách đều đổ về Tiêu Dao Lâu, cho dù những văn nhân sợ vợ, cũng bất chấp nguy hiểm phải quỳ bàn giặt đồ mà trộm chạy đến đây, đủ để thấy được vị hoa khôi thần bí này có sức hấp dẫn cực lớn đến thế nào.
Dù cho danh xưng hoa khôi đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành do chính Tiêu Dao Lâu đưa ra nhưng ngược lại không ai nghi ngờ điểm này, bởi vì đêm trăng tròn, vị hoa khôi kia sẽ ở sau màn che xem các tài tử bày biện thơ văn thư pháp, tuy không thể nhìn thấy mặt thật của hoa khôi, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua bóng dáng tuyệt mỹ đó qua lớp màn, đã đủ khiến người rung động, sau lớp màn ấy, nhất định là một giai nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.
Hoa khôi Liễu Khuynh Thành, thần bí khiến người khao khát tìm kiếm, cách thức nhìn hoa khôi cũng đầy tính thử thách như vậy, nếu như thơ văn thư pháp của mình có thể lọt vào mắt xanh của hoa khôi, để có thể nhìn thấy dung nhan mỹ nhân, vậy chắc chắn là một vinh hạnh vô cùng.
Vừa có cảm giác thần bí, vừa mang tính thách thức, nên không lạ khi Tiêu Dao Lâu làm ăn ngày một phát đạt.
Lúc này, qua cầu cửu khúc, Tiêu Hàn và Bạch Dạ cũng đến được tòa thanh lâu vô cùng nổi tiếng này.
"Thanh lâu?" Khi Tiêu Hàn nhìn thấy tòa lầu các tú lệ sáng đèn trước mắt, không khỏi kinh ngạc: "Đây là chỗ ngươi nói đến để ngắm đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành sao?"
Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Bạch Dạ, một bộ dạng 'ta tin ngươi thì mới lạ'.
"Tiêu huynh, thật sự không gạt ngươi đâu, đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành, chính là hoa khôi ở Tiêu Dao Lâu này, tên là Liễu Khuynh Thành, hơn nữa hoa khôi này cực kỳ thần bí, cho đến giờ chưa có ai nhìn thấy dung mạo thật của nàng, nói chung cứ mỗi đêm trăng tròn, hoa khôi sẽ ngắm nhìn thơ văn thư pháp của mọi người qua lớp màn, nếu lọt vào mắt xanh của nàng thì có thể thấy dung nhan thật."
Bạch Dạ giải thích, trước đây hắn cũng vài lần đến thanh lâu, chính là vì hoa khôi này mà đến, chỉ tiếc, lần nào cũng đều không thành công mà phải quay về, cho dù là hắn thân là một trong Thánh Thành tứ tú, tài nghệ xuất chúng, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của hoa khôi, có thể thấy hoa khôi đó có con mắt cao đến mức nào.
"Nghe như vậy thì lại có chút ý vị." Tiêu Hàn cười, cũng bị vị hoa khôi thần bí này gợi lên chút hứng thú.
"Đi thôi, chậm chút nữa là không có chỗ ngồi trống đấy." Bạch Dạ cười nói, lập tức đi vào trước, Tiêu Hàn cũng cười rồi đi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận