Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 33: Đi phòng ngươi

Chương 33: Đến phòng của ngươi
Hôm sau.
Vào thời điểm tia nắng mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu rọi vào căn phòng nhỏ, Tiêu Hàn đang nằm trên giường mở mắt ra.
Tiêu Hàn bật dậy khỏi giường, vươn vai một cái, toàn thân xương cốt vang lên răng rắc, bên trong cơ thể phảng phất có một nguồn sức mạnh vô tận đang trào dâng.
"Lên cấp Đấu Giả, cảm giác thân thể quả nhiên khác biệt." Cảm nhận được nguồn sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể, Tiêu Hàn vui mừng cười một tiếng, cảm giác này giống như được lột xác hoàn toàn, việc cảnh giới tăng lên thật sự khiến hắn rất thích thú.
Sau khi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Tiêu Hàn liền hăm hở bước ra ngoài, tất nhiên là để tìm Tiêu Tuyết Cầm.
—— ——
Tiêu Tuyết Cầm ở trong một khu nhà vắng vẻ của Tiêu gia, tuy có vẻ đơn sơ, nhưng lại được thiếu nữ dọn dẹp sạch sẽ, vừa bước vào liền cảm thấy tâm hồn thư thái, quả thật là một cô gái rất thích sự sạch sẽ.
Trong sân, dưới gốc cây liễu có một giếng cổ, lúc này, thiếu nữ đang ở bên giếng gội đầu, mái tóc đen xõa ra, gió nhẹ thoảng qua, những sợi tóc xanh bay bay trên gương mặt trắng nõn của nàng, trông vừa lộn xộn lại vừa quyến rũ.
Cộng thêm ánh mặt trời buổi sớm đang chiếu xiên xuống, cảnh tượng cây dương liễu, giếng cổ, mỹ nhân này đã tạo thành một bức họa mỹ lệ, đẹp đến mức khiến người ta say đắm.
Tiêu Hàn đứng ở trong sân lẳng lặng ngắm nhìn, khóe miệng nở nụ cười, trước đây những hình ảnh như thế này chỉ có thể tưởng tượng trong thế giới tiểu thuyết, giờ đây tận mắt chứng kiến, quả thật mỹ nhân như tranh vẽ.
Sau khi lặng lẽ thưởng thức một hồi, Tiêu Hàn cười hắc hắc, lập tức rón rén bước vào, hắn lặng lẽ đi đến phía sau thiếu nữ, rồi đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.
Đột nhiên bị người ôm từ phía sau lưng, thiếu nữ giật mình, vội vàng giãy giụa, nhưng với sức lực của nàng thì làm sao có thể thoát ra được? Trong cơn hoảng loạn, miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ trực tiếp cắn vào cánh tay của người kia.
"Ai da!"
Tiêu Hàn rùng mình, không nhịn được hét lên thảm thiết, hai tay cũng lập tức rụt lại.
"Tuyết Cầm, là ta đây mà." Tiêu Hàn xoa xoa cánh tay, khóe miệng giật giật, sao tình tiết lại không giống trong phim vậy, nam chính trong phim không phải đều ôm nữ chính từ phía sau sao? Ai, chỉ trách hắn quá ngây thơ, lại đi tin vào những bộ phim truyền hình kia.
"Tiêu Hàn?" Tiêu Tuyết Cầm quay người lại, thấy rõ người vừa ôm mình, đôi mắt đẹp hơi co lại, ngạc nhiên kinh hãi, vội vàng tiến lên trước, nói: "Thật xin lỗi, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, da ta dày." Tiêu Hàn cười lắc đầu, lại nói tiếp: "Chỉ là vừa nãy ôm chưa đã, để ôm lại cái nữa."
Nói xong, Tiêu Hàn lại đưa hai tay ra, khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, thân thể nghiêng sang một bên, tránh khỏi cái móng vuốt kia, nàng hờn dỗi: "Đừng có làm loạn."
"Được rồi, không làm loạn nữa, ta đến giúp ngươi chải đầu." Tiêu Hàn mỉm cười nói.
"Ừm." Thiếu nữ liếc nhìn Tiêu Hàn một cái, khẽ giật mình, rồi lập tức gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên một đường cong vui vẻ.
Dưới gốc cây liễu, bên giếng cổ, thiếu niên giúp thiếu nữ nghiêm túc chải mái tóc xanh, ánh mặt trời yên ả chiếu xuống, khung cảnh ấy, thật an bình, tháng năm tĩnh lặng.
"Xong rồi." Tiêu Hàn khẽ cười, rồi lập tức đi tới trước mặt Tiêu Tuyết Cầm, cẩn thận đánh giá thiếu nữ một phen, cười nói: "Ân, mang phong thái nữ thần mười phần."
Lúc này, mái tóc xanh của Tiêu Tuyết Cầm được buộc thành kiểu đuôi ngựa rủ xuống sau lưng, dung mạo tuyệt mỹ lộ rõ, gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc mai bên má bay bay, càng làm nổi bật lên khuôn mặt động lòng người của nàng.
Ánh nắng nhạt màu vàng nhạt vương lên dáng vẻ uyển chuyển của nàng, đường cong hoàn mỹ được phác họa rõ nét, lẳng lặng ngắm nhìn, như thể đang được tắm trong hào quang thần nữ, cảnh tượng đó, rất đẹp.
"Tuyết Cầm, bắt đầu từ hôm nay, ta muốn ngươi trở thành nữ thần sánh ngang với Huân Nhi!" Tiêu Hàn cười lớn, lập tức tiến lên kéo tay Tiêu Tuyết Cầm nói: "Đi, đi phòng của ngươi."
"Tiêu Hàn, ngươi...ngươi kéo ta đến phòng làm gì?" Tiêu Tuyết Cầm ngẩn người tại chỗ, đôi mắt đẹp có chút lo lắng nhìn Tiêu Hàn.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiêu Tuyết Cầm, Tiêu Hàn không nhịn được bật cười, lập tức hắn cười xấu xa nói: "Hắc hắc, đi phòng của ngươi, đương nhiên là làm chuyện xấu rồi!"
Nói xong, Tiêu Hàn bước tới bế ngang Tiêu Tuyết Cầm lên, rồi nhanh chóng lao vào trong phòng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận