Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 315: Bằng không, vậy liền chết!

Chương 315: Bằng không, vậy thì c·h·ế·t!
Giờ phút này, Tử Nghiên triệu hồi ra Đồ Long k·i·ế·m, trên gương mặt xinh đẹp cũng bất ngờ hiện lên một vệt tái nhợt. Đồ Long k·i·ế·m, chí bảo như thế, nếu có người đủ sức mạnh sử dụng, uy lực của nó đủ để hủy t·h·i·ê·n diệt địa. Bất quá, nếu thực lực không đủ, chí bảo lại chẳng khác nào gân gà.
Vì vậy, thấy Tử Nghiên triệu hồi Đồ Long k·i·ế·m, ba đại long vương tuy kinh ngạc tột độ, nhưng lại không tỏ vẻ quá e ngại. Chỉ cần cố cầm cự một lúc, đấu khí của Tử Nghiên sẽ hao hết, đến lúc đó không cần bọn chúng ra tay, Tử Nghiên cũng bại.
Tử Nghiên cầm Đồ Long k·i·ế·m trong tay, đôi mắt đẹp lãnh đạm lướt qua ba đại long vương. Nàng đương nhiên biết sử dụng Đồ Long k·i·ế·m tai hại thế nào, nhưng vào lúc này, nàng chỉ còn cách dốc toàn lực đánh cược một lần. Nếu không, toàn bộ Đông Long đảo sẽ bị chôn vùi!
Tử Nghiên tay phải cầm k·i·ế·m, tay trái bấm k·i·ế·m quyết. Phù văn màu tím huyền diệu, khó hiểu quấn quanh thân nàng. K·i·ế·m khí khuấy động, khí tức của nàng cũng vì thế mà mạnh hơn. Đôi mắt yêu dị của nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm ba đại long vương. Đồ Long k·i·ế·m nhắm thẳng vào ba người. K·i·ế·m khí kinh khủng đang hội tụ. Trên t·h·i·ê·n khung, phong vân gào thét, không khí đặc biệt ngột ngạt.
Giờ phút này, các cuộc chiến đấu ở mọi nơi trên Đông Long đảo đều ngừng lại. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía không tr·u·ng Long đảo. Họ đều biết, người thực sự quyết định trận chiến tàn khốc này không phải là họ mà là cuộc đại chiến giữa long hoàng và long vương!
Bởi vậy, ánh mắt mọi người đều căng thẳng dõi theo vùng không gian bị bão đấu khí k·h·ủ·n·g b·ố tàn phá. Lòng họ hồi hộp, căng như dây đàn. Họ chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Dù là người của Đông Long đảo hay của ba đảo khác, họ đều biết nếu người mà họ ủng hộ thua, chắc chắn họ sẽ phải hứng chịu một cuộc huyết tẩy tàn khốc!
Trên t·h·i·ê·n khung, Tử Nghiên tay cầm Đồ Long k·i·ế·m, khí thế quanh người đã mạnh mẽ đến mức k·h·ủ·n·g b·ố. Phía sau nàng, thiên địa triều tịch điên cuồng dâng trào, uy lực vô biên của t·h·i·ê·n địa ập đến như muốn p·h·á hủy hư không. Bóng dáng xinh đẹp tay cầm trường k·i·ế·m khiến người ta kinh hãi, nếu Đồ Long k·i·ế·m chém xuống, uy lực sẽ đáng sợ đến mức nào?
"Dừng tay đi, một k·i·ế·m này mà đi xuống, ngươi sợ là sẽ biến trở về đứa nhóc con thích ăn kẹo đấy."
Nhưng ngay khi Tử Nghiên chuẩn bị vung k·i·ế·m đại chiến với ba đại long vương thì một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ đường chân trời. Âm thanh bình thản nhưng lại vô cùng rõ ràng, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Nghe được âm thanh này, bàn tay ngọc cầm k·i·ế·m của Tử Nghiên khựng lại, con ngươi cũng dần co rụt. Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc. Thanh âm này, quá quen thuộc, vô tình năm xưa hình ảnh một đạo thân ảnh thanh sam trong nội viện hiện lên trong đầu nàng.
Sau một khắc, ánh mắt Tử Nghiên đột nhiên dừng lại ở phía trước không xa. Chỉ thấy nơi đó, không gian chập chờn rồi hai thân ảnh, một thanh sam, một áo đen, từ từ bước ra. Cả hai đều mang ý cười nhìn nàng.
"Tiêu Hàn? Tiêu Viêm?"
Thấy rõ người tới, Tử Nghiên run lên, một hồi lâu mới hoàn hồn. Trên gương mặt xinh đẹp nhanh chóng nở một nụ cười vui mừng. Tiêu Viêm thì nàng đã gặp trước đó, còn Tiêu Hàn, đã rất nhiều năm rồi không gặp mặt. Năm xưa chia tay ở Nội viện, hai người mỗi người một ngả. Nay gặp lại, không khỏi có chút xúc động.
Vừa mừng rỡ thoáng chốc, ánh mắt xinh đẹp của Tử Nghiên đã ngưng lại. Nàng thúc giục: "Nơi này nguy hiểm, các ngươi mau rời đi đi!"
Lúc này, ba đại long vương đang lâm trận, đại chiến bao trùm lên tộc Thái Hư Cổ Long, hai người Tiêu Hàn vào lúc này đến, Tử Nghiên tự nhiên không muốn gây họa cho họ.
Nghe vậy, Tiêu Hàn cười: "Sao vậy, nhiều năm không gặp, đây mới khó khăn lắm gặp lại, ngay cả một chén rượu cũng không chiêu đãi đã muốn đuổi chúng ta đi rồi, như vậy có tốt không?"
Tiêu Viêm nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Nghiên, cười nói: "Yên tâm đi, hôm nay có gia hỏa này ở đây, Đông Long đảo của các ngươi không có chuyện gì đâu."
"Thu kiếm lại đi!" Tiêu Hàn lướt mắt nhìn Đồ Long k·i·ế·m, khẽ cười nói.
Nghe vậy, thấy hai người Tiêu Hàn vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, Tử Nghiên ngẩn ra. Mày liễu nhíu lại, đôi mắt đẹp hơi nghi hoặc nhìn hai người. Nàng nhìn ra được thực lực của Tiêu Viêm, Nhị tinh Đấu Thánh, nàng biết Tiêu Viêm có thể vượt cấp chiến đấu. Nhưng trước tình thế hiện tại, dù Tiêu Viêm có thể vượt cấp cũng vô ích, mà Tiêu Viêm vẫn bình tĩnh như vậy thì chỉ có một lý do, đó là Tiêu Hàn.
Nghĩ đến đó, đôi mắt đẹp của Tử Nghiên có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiêu Hàn. Với thực lực Ngũ tinh Đấu Thánh của mình, nàng lại không nhìn thấu thực lực của Tiêu Hàn. Thậm chí từ Tiêu Hàn, nàng không cảm nhận được một chút dao động Đấu khí nào. Tình huống này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, và nhìn thái độ của Tiêu Hàn, dường như chỉ có một khả năng, đó là thực lực của Tiêu Hàn còn k·h·ủ·n·g b·ố hơn nàng. Dù sao, năm xưa Tiêu Hàn từng bộc lộ tài năng tu luyện yêu nghiệt ở Nội viện.
Nghĩ đến đây, lông mày Tử Nghiên bất ngờ hơi giãn ra, trong lòng cũng không hiểu sao lại nhẹ nhõm thở phào. Nếu hai người Tiêu Hàn đã nói vậy, vậy thì hôm nay Đông Long đảo chắc sẽ không sao rồi.
Tử Nghiên tay ngọc khẽ vẫy, lập tức Đồ Long k·i·ế·m được thu về, khí tức hủy diệt quét sạch quanh thân nàng cũng lập tức tản đi như thủy triều. Nàng lẳng lặng đứng đó, chiến giáp ôm sát cơ thể phác họa những đường cong mềm mại, toát lên một vẻ cao quý khó tả.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, đứa nhóc con ngày xưa theo m·ô·n·g ta xin kẹo, không ngờ chớp mắt đã trở nên quyến rũ động lòng người như vậy." Tiêu Hàn nhìn Tử Nghiên, cười nói. Hắn vẫn không quen với việc nàng "dậy thì" quá nhanh, dường như trước mắt hắn, nàng vẫn chỉ là đứa nhóc con ngày nào.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng mỉm cười nhẹ, đều là những hình ảnh của những ngày cùng trưởng thành trong Nội viện, hắn tự nhiên vẫn còn nhớ. Giống như lời Tiêu Hàn nói, thời gian trôi nhanh quá, trong nháy mắt, những thiếu niên tiểu đả tiểu nháo ở Nội viện ngày xưa giờ đã là những siêu nhiên tồn tại nổi danh ở đại lục Đấu Khí.
Thời đại này, bọn họ đã bước lên vũ đài lịch sử của riêng mình.
Tử Nghiên lườm Tiêu Hàn một cái, bĩu môi, có vẻ bất mãn. Nơi đây là tộc Thái Hư Cổ Long, nàng đường đường là long hoàng uy nghiêm mà hắn lại trước mặt mọi người gọi nàng là đứa nhóc con. Dù ngoài miệng có chút bất mãn nhưng trong lòng nàng vẫn âm thầm vui vẻ, bất luận ở đâu gặp lại bạn cố tri, đều là một chuyện đáng mừng.
"Hai thằng nhãi ranh từ đâu đến, chuyện của tộc Thái Hư Cổ Long ta, các ngươi cũng muốn nhúng tay vào à?" Lúc này, Bắc Vương quan sát nãy giờ lạnh nhạt nói. Hắn đã cảm thấy, thanh niên áo bào đen chỉ là Nhị tinh Đấu Thánh, không đáng ngại. Còn thanh niên thanh sam kia tuy không nhìn ra thực lực nhưng chắc cũng không cao hơn là bao. Có lẽ chỉ là cố ý dùng pháp bảo che giấu thực lực mà thôi.
"Long hoàng đã xuất hiện rồi mà các ngươi vẫn dám tạo phản, thật sự là quá to gan. Cho các ngươi một cơ hội nữa, quy thuận tân long hoàng, chuyện hôm nay sẽ bỏ qua. Bằng không, vậy thì c·h·ế·t!"
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Hàn quét về phía ba người Bắc Vương. Hắn lạnh lùng mở miệng, vừa nói xong đã bước chân ra. Khí tức Lục tinh Đấu Thánh bộc phát!
Trong nháy mắt, t·h·i·ê·n địa r·u·ng chuyển, phong vân thất sắc. Sau lưng Tiêu Hàn, vô tận lôi đình màu tím điên cuồng dâng trào, băng hàn xen lẫn, hỏa diễm quét sạch. Sức mạnh to lớn của t·h·i·ê·n địa đáng sợ gào thét t·h·i·ê·n khung. Cảnh tượng như ngày tận thế ập đến. Trong khung cảnh k·h·ủ·n·g b·ố đó, Tiêu Hàn như một ma thần từ Địa ngục bước ra, giống như muốn xé tan tất cả. K·h·ủ·n·g b·ố đến tột cùng.
Bằng không, vậy thì c·h·ế·t!
Nghe Tiêu Hàn nói, nhìn thấy khí thế đáng sợ của hắn, mọi người đều ngây người, kinh hãi vạn phần!
"Sáu... Lục tinh Đấu Thánh?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận