Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 12: Tiêu Tuyết Cầm

Trên vách núi, có một bóng dáng thiếu niên chật vật, toàn thân đều cháy đen. Là Tiêu Hàn lại bị sét đánh, bất quá hắn thật có chút muốn than thở, hắn làm sao lại trở thành người ác ý vay mượn thế này? Cái hệ thống này, có độc! Một lúc lâu sau, Tiêu Hàn mới tỉnh táo lại. "Tiểu Nhu, ta chẳng phải có 10 điểm tích lũy sao, ta dùng điểm tích lũy đổi một ít kim tệ chẳng phải được sao?" Tiêu Hàn nói. "Có thể, 10 điểm tích lũy, có thể đổi được 1000 kim tệ." Tiểu Nhu nói. "Đinh..." Lập tức trong tay Tiêu Hàn có thêm một tấm thẻ, trong thẻ có 1000 kim tệ. Tiêu Hàn cười một tiếng, điểm tích lũy quả nhiên là một thứ tốt, lập tức hắn cao hứng xuống núi, đi ngang qua sườn núi, hắn còn ném cho Tiêu Viêm một cái ánh mắt khinh bỉ, tìm con gái vay tiền sao? Không thể có chuyện đó. -- -- Hôm sau. Trời vừa sáng, Tiêu Hàn liền một mình ra khỏi cửa, đi đến phường thị trong thành Ô Thản, về phần Tiêu Viêm, hắn tất nhiên không gọi, người ta tiểu tình lữ một lát sẽ đi dạo phố cùng nhau, hắn cũng không đi làm kỳ đà cản mũi, ăn thức ăn cho chó, hắn cũng không có giác ngộ đó. Phường thị, mang một vẻ cổ xưa, phong cách trang trí rất đẹp. Đi dạo một chút, Tiêu Hàn liền có chút mất hứng, lập tức đi mua hết vật liệu có liên quan đến điều chế Trúc Cơ linh dịch. "Ha ha, có những thứ này, thời gian ta quật khởi không còn xa nữa!" Tiêu Hàn tâm tình rất tốt, mua được một phần tài liệu cuối cùng sau đó, hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha hả, người đi đường trên phố thì như xem kẻ ngốc nhìn hắn. Phát giác được ánh mắt xung quanh, mặt Tiêu Hàn đỏ lên, có chút lúng túng, lập tức vội vàng trở về Tiêu gia, Tiêu Viêm cũng chưa về, tất nhiên, tiểu tình lữ dạo phố, chắc là không dạo đến trời tối không về. "Tiêu Viêm, ngươi tên này vận khí thật tốt, những năm tháng vô dụng vậy mà vẫn có thể gặp được hồng nhan tri kỷ như vậy." Tiêu Hàn nhịn không được lắc đầu, thở dài. Đúng lúc này, từ quảng trường cách đó không xa truyền đến một hồi ồn ào, rất nhiều thế hệ trẻ tuổi của Tiêu gia đang tụ tập ở đó. Lông mày Tiêu Hàn khẽ nhếch lên, có chút hiếu kỳ, lập tức cũng đi về phía đám người. Ở giữa đám người vây thành một vòng tròn, giờ phút này, có hai bóng người, một nam một nữ, là tiêu điểm của cả đám đông. Một vị thiếu niên, trên mặt lại mang theo một vẻ bất cần đời, đó là Tiêu Ninh, Tiêu Hàn đương nhiên nhận ra. Đối diện Tiêu Ninh, là một thiếu nữ, quần áo của thiếu nữ có vẻ cũ kỹ, đó là quần áo của hạ nhân, bất quá thiếu nữ có một đôi mắt sáng, cực kỳ trong trẻo, khiến cho người ta cảm thấy vui mắt. Thực tế, thiếu nữ có một khuôn mặt trái xoan rất tinh xảo, chỉ là bị mái tóc xanh xõa xuống che mất, cộng thêm việc nàng mặc quần áo cũ kỹ, bởi vậy, vẻ đẹp của nàng rất dễ dàng bị mọi người coi nhẹ. Vị thiếu nữ này, tên là Tiêu Tuyết Cầm, chính là cô nhi Tiêu gia nhận nuôi, từ nhỏ đã ở Tiêu gia làm hạ nhân, thêm vào việc nàng không có duyên với việc tu luyện Đấu Khí, chỉ là một người bình thường, ở Tiêu gia luôn là một người không có tiếng tăm gì. Ngay vừa rồi, Tiêu Tuyết Cầm không cẩn thận va vào Tiêu Ninh, làm bẩn quần áo của Tiêu Ninh, Tiêu Ninh không chịu bỏ qua cho nàng, cho nên, mới có cảnh tượng bị vây xem như vậy. "Ngươi làm bẩn y phục của ta, ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Tiêu Ninh lạnh nhạt nói. "Thật xin lỗi." Tiêu Tuyết Cầm xin lỗi, Tiêu Ninh này chính là cháu trai của Đại trưởng lão, thân phận tôn quý, nàng không thể đắc tội nổi. "Quần áo đều đã bẩn hết rồi, nói xin lỗi còn có tác dụng gì?" Khuôn mặt Tiêu Ninh có chút lạnh, lập tức hắn híp mắt lại, nói: "Tiêu Tuyết Cầm, chi bằng ngươi học sủa ba tiếng như chó, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào?" Nghe vậy, không ít thế hệ trẻ tuổi Tiêu gia đang xem náo nhiệt cũng hùa theo ồn ào. Tiêu Tuyết Cầm lắc đầu, tự nhiên không chịu, nàng lui về sau mấy bước, giờ phút này trong lòng cũng có chút sợ hãi. "Nếu ngươi không kêu, có tin ta lột sạch quần áo của ngươi không!" Tiêu Ninh uy hiếp nói, nói xong, định động thủ. "Này này, khi dễ con gái nhà người ta, có ý tứ sao?" Lúc này, một giọng nói lười biếng truyền đến, đương nhiên là Tiêu Hàn, hắn đi tới, chắn trước người Tiêu Tuyết Cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận