Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 41: Sờ chân ngươi

Sau khi ăn một bữa ngon lành tại chỗ Tiêu Tuyết Cầm, Tiêu Hàn liền rời đi, bất quá hắn không có về phòng mình, bởi vì hắn không dám mà, buổi sáng Tiêu Ngọc đã nói, buổi tối muốn tới tìm hắn a.
"Thôi vậy, tối nay cứ ngủ tạm ở phía sau núi một đêm đi."
Trên đỉnh núi, Tiêu Hàn lười biếng nằm trên đồng cỏ, nghĩ tới lời Tiêu Ngọc nói nghiêm túc buổi sáng, hắn bất giác lắc đầu bất đắc dĩ, thật sự là tuyệt vọng, rõ ràng bị một nữ nhân bức đến có nhà không dám về, tuy nói là mỹ nữ, nhưng vẫn cực kỳ thảm a.
"Haizz, muốn trách thì trách ta làm người quá chính phái a, nếu không thì đã dùng phương pháp Tiêu Viêm giao cho ta, nữ nhân kia cũng không dám tới trêu chọc ta rồi chứ?"
Tiêu Hàn trong miệng lại nói thầm một tiếng, tựa như có chút cảm thán, phương pháp kia đương nhiên tốt, nhưng là hắn thực sự làm không được a.
"Tiêu Viêm giao cho ngươi phương pháp tốt gì vậy?"
Đúng lúc này, phía sau lưng Tiêu Hàn truyền đến một giọng cô gái rất nhẹ nhàng, ở dưới ánh trăng nghe được cực kỳ dễ nghe, cực kỳ dễ chịu.
"Cũng không tính là phương pháp tốt gì, cái đó chính là sờ..." Đang ở trạng thái mệt mỏi, Tiêu Hàn nghe được giọng cô gái dễ nghe này, vô ý thức liền thốt ra một câu như vậy, bất quá lời nói đến cuối cùng, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, cảm giác phía sau lưng có chút lạnh lẽo nha.
Tiêu Hàn ngồi dậy, xoay người, con ngươi đột nhiên co rút lại, một đôi chân dài gợi cảm đập vào mắt đầu tiên, tầm mắt chậm rãi di chuyển lên, thân hình cao gầy, cuối cùng, một đôi mắt lạnh lùng đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Tiêu Ngọc... Biểu tỷ, thật đúng dịp a!" Thấy rõ người tới, khóe miệng Tiêu Hàn mạnh mẽ kéo ra, "Cũng không phải trùng hợp lắm, ta là cố ý đến tìm ngươi." Tiêu Ngọc nói.
"Ngươi... Làm sao biết ta ở đây?" Tiêu Hàn trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Ày, đây là Truy Tung điệp của Già Nam học viện chúng ta, muốn tìm ngươi, dễ như trở bàn tay." Tiêu Ngọc giơ bàn tay lên, lòng bàn tay xòe ra, một con bướm dễ dàng đậu vào lòng bàn tay nàng.
"Ày..." Nhìn thấy con bướm này, Tiêu Hàn rõ là ngay cả hy vọng cũng hết, con bướm này từ buổi sáng đến đã luôn đi theo hắn, hắn còn tưởng rằng là do mị lực của mình quá lớn, đến cả bướm cũng yêu mến mình, hóa ra là điệp viên a!
"Biểu tỷ Tiêu Ngọc, cô nam quả nữ thế này, truyền ra ngoài không hay cho danh tiếng của tỷ, có gì không bằng ngày mai nói sau đi, vậy nha, ta đi trước đây." Tiêu Hàn nói với Tiêu Ngọc một tiếng, sau đó nhanh chân chạy đi.
"Cứu mạng a!" Tiêu Hàn điên cuồng chạy xuống chân núi, Tiêu Ngọc Lục Tinh Đấu Giả, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Vậy mà là thiên tài Tiêu gia, có chút gan đấy?" Nhưng mà, Tiêu Hàn mới vừa chạy được mấy bước, một thân thể mềm mại cao gầy đã thoắt đến trước mặt hắn, thân pháp cực nhanh.
"Ngươi... Muốn thế nào?" Tiêu Hàn nói, rõ là sợ người phụ nữ này.
"Rất đơn giản, đánh ngươi một trận, yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng, cũng chỉ tầm một tháng không xuống giường được mà thôi." Tiêu Ngọc khoanh hai tay trước ngực, thong thả nói.
"Ày..." Nghe vậy, trán Tiêu Hàn bất giác toát mồ hôi lạnh, cũng chỉ tầm một tháng không xuống giường được?
"Tiêu Ngọc, ngươi đừng có quá đáng, ta nói cho ngươi biết, ta là người tốt không muốn đấu với phụ nữ, nên mới nhường nhịn nhiều lần, nếu ngươi còn cố chấp, thì đừng trách ta không khách khí!" Sau một khắc, Tiêu Hàn bước chân hướng về phía trước, ưỡn ngực, trừng mắt Tiêu Ngọc, uy hiếp nói.
"Ngươi định không khách khí theo cách nào?" Thấy thế, khóe miệng Tiêu Ngọc hơi nhếch lên, trong đôi mắt đẹp có chút vẻ trêu tức, cùng với nàng không khách khí?
"Sờ chân ngươi!" Tiêu Hàn ngạo nghễ nói.
Tiêu Ngọc: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận