Chương 144: Các ngươi, tìm bản Các chủ có chuyện gì? Cầm Các. Từ khi thành lập đến nay, Tiêu Hàn và Tiêu Tuyết Cầm liền chuyển đến nơi này, trong trang viên Cầm Các rộng lớn, hai người đều có lầu các riêng của mình. Đêm đã khuya. Trong không khí tràn ngập hơi lạnh, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có vầng trăng sáng trên trời cao lẳng lặng tỏa ánh trăng trong trẻo. Lúc này, một bóng đen lén lút vụng trộm chạy vào lầu các của Tiêu Tuyết Cầm. "Ai đó?" Tiêu Tuyết Cầm giác quan cũng không hề yếu, nàng lập tức nhận ra, từ trên giường nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng đen ngoài cửa sổ, mặt lộ vẻ lạnh lùng, quát lên một tiếng, trong không khí lập tức có hàn ý băng giá quét sạch. "Tuyết Cầm, là ta." Bên ngoài phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên. Nghe vậy, Tiêu Tuyết Cầm mới thu liễm khí tức, lập tức đi tới mở cửa phòng. "Sao ngươi toàn thân trên dưới toàn là lá cây và cỏ, quần áo thì rách tươm vậy?" Mở cửa phòng, nhìn thấy Tiêu Hàn có vẻ hơi chật vật, Tiêu Tuyết Cầm nhíu mày liễu lại, lập tức nàng đi tới trước mặt Tiêu Hàn, giúp hắn phủi đi những thứ dính trên quần áo. Vừa nghe Tiêu Tuyết Cầm nhắc đến điều này, sắc mặt Tiêu Hàn lập tức đen lại, lại ở trong lòng đem tên Tiêu Viêm, cái tên hố huynh đệ này, chửi mắng không thương tiếc mười bảy mười tám lần. Tiêu Viêm cái tên hỗn đản, rõ ràng là hố huynh đệ mà, quá ghê tởm, làm hại hắn bị đầu Tuyết Ma Thiên Viên cấp Đấu Vương cùng mấy vị lão sinh Đấu Linh đỉnh phong như Lâm Tu Nhai, rượt đuổi gần tám con phố, không đúng, là tám mươi con phố! "Ấy, Tuyết Cầm, đừng nói nữa, lần này ta sơ ý quá, không ngờ bị tên hỗn đản Tiêu Viêm kia hố." Tiêu Hàn lắc đầu, khẽ thở dài, trong lòng có chút buồn bực, không thể ngờ được hắn đường đường là Hố Đại Tiên, lại có một ngày sẽ rơi vào cảnh này, bao nhiêu danh tiếng đổ sông đổ bể, nghĩ lại càng thấy buồn bực, chuyện này nhất định phải tìm cơ hội hố lại, nếu không thể diện Hố Đại Tiên để ở đâu? "Tiêu Viêm hố ngươi?" Nghe Tiêu Hàn nói vậy, tay Tiêu Tuyết Cầm đang giúp Tiêu Hàn phủi cỏ dại trên tóc bất giác dừng lại, đôi mắt sáng của nàng có chút ngờ vực nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt có chút kỳ lạ, cái tên bại hoại này lại bị hố ư? "Ta không tin, Tiêu Viêm so với ngươi còn đàng hoàng hơn, hắn không phải người như vậy, ngươi hố hắn thì có." Tiêu Tuyết Cầm nói thêm. "Phụt!" Nghe vậy, thân thể Tiêu Hàn mềm nhũn, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Tiêu Tuyết Cầm nói, Tiêu Viêm là người thành thật ư? "..." Trán Tiêu Hàn nổi đầy gân xanh, nhất thời lại không phản bác được, đây là vợ hắn sao? Sao lại có thể "lấy tay bắt cá" thế này? "Tuyết Cầm, ta cũng là người thành thật, nói đều là lời thật lòng, Tiêu Viêm vừa rồi thật sự đã hố ta, ngươi tin ta không?" Tiêu Hàn nhìn thiếu nữ, yếu ớt nói. "Không tin." Thiếu nữ lắc đầu, nói. Tiêu Hàn: "..." Tiêu Hàn bị tổn thương nặng nề, vẻ mặt đầy ủy khuất, hắn không muốn sống nữa, hắn đi đến bên cửa sổ, định nhảy từ lầu các xuống. Thấy bộ dạng Tiêu Hàn, Tiêu Tuyết Cầm có chút dở khóc dở cười, lập tức đi qua, chủ động kéo tay hắn, mỉm cười nói: "Thôi, đùa ngươi thôi." Nghe vậy, Tiêu Hàn liếc nhìn Tiêu Tuyết Cầm, lập tức cánh tay lại cọ vào trước ngực thiếu nữ, sau đó, nỗi đau khổ vừa lắng xuống trong lòng hắn mới khá hơn chút ít. "Tuyết Cầm, đây là Địa Tâm Thối Thể Nhũ, đối với tu luyện rất có ích lợi." Lập tức, Tiêu Hàn đưa cho Tiêu Tuyết Cầm một bình Địa Tâm Thối Thể Nhũ, lông mày hắn chớp chớp, lại dặn dò: "Tuyết Cầm, mấy ngày nay nếu có người đến Cầm Các tìm ta, ngươi cứ nói ta không có ở đây, ta chuẩn bị bế quan xung kích Đấu Vương." Lúc mới đến Già Nam học viện, Tiêu Hàn là Tam tinh Đấu Linh, cộng thêm thời gian này tu luyện, hắn đã đạt đến Thất tinh Đấu Linh, vì vậy, hắn muốn mượn Địa Tâm Thối Thể Nhũ trong tay để bế quan xung kích cảnh giới Đấu Vương. "Có người tìm?" Nghe vậy, Tiêu Tuyết Cầm lẩm bẩm, nghi ngờ nhìn Tiêu Hàn, xem bộ dáng Tiêu Hàn, tựa hồ là lại gây ra chuyện gì. Tiêu Hàn xấu hổ cười cười, lập tức trực tiếp rời đi. —— —— Hôm sau. Đúng như Tiêu Hàn nói, sáng sớm đã có người tìm đến cửa, hơn nữa từng người sắc mặt đều có chút khó chịu. Tìm tới cửa, tự nhiên là Lâm Tu Nhai, Hàn Nguyệt, Nghiêm Hạo cùng một đám lão sinh mạnh mẽ trong Cường Bảng, đêm qua bọn họ trở về Nội viện xong liền lập tức vẽ chân dung của Tiêu Hàn, sau khi nghe ngóng thì bọn họ nhanh chóng biết được, hóa ra người kia chính là Tiêu Hàn, một tân sinh đang có danh tiếng vang xa tại Nội viện thời gian gần đây. Vì vậy, sáng sớm, đám người Lâm Tu Nhai hùng hổ đến Cầm Các. "Trời ơi, ta không nhìn nhầm chứ, lại là Lâm Tu Nhai, Hàn Nguyệt, Nghiêm Hạo, toàn là những nhân vật nổi tiếng top mười Cường Bảng Nội viện đó!" "Sao bọn họ lại kéo nhau đến Cầm Các, lẽ nào cũng muốn gia nhập Cầm Các?" "Gia nhập cái đầu ngươi á, ngươi không thấy sắc mặt của Lâm học trưởng không được tốt sao, hình như đã xảy ra chuyện gì đó." Đám người Lâm Tu Nhai đột nhiên tới khiến mọi người ở Cầm Các đều kinh ngạc vô cùng, trong chốc lát, tiếng xôn xao nổi lên như thủy triều, mấy người này có danh tiếng lớn quá, không ngờ hôm nay lại cùng đến Cầm Các, đây là muốn làm gì? "Các chủ Tiêu Hàn của các ngươi có ở đó không?" Trước cửa Cầm Các, Lâm Tu Nhai hỏi những người vây quanh, sắc mặt có vẻ không được vui. Rõ ràng là đến tìm Các chủ của bọn họ ư? Nghe vậy, mọi người ở Cầm Các khẽ giật mình, xem ra thật là đã xảy ra chuyện. "Hắn đang bế quan tu luyện, mấy ngày nay không tiếp khách, xin lỗi, Lâm học trưởng, các vị mời trở về đi!" Lúc này, trong đám người, một bóng người xinh đẹp bước ra, không ai khác chính là Tiêu Tuyết Cầm, nhìn thấy bộ dạng đám Lâm Tu Nhai, giờ phút này nàng cũng đã đoán được tối qua đã xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tên bại hoại này đúng là đủ khả năng gây họa. "Không sao, chúng ta chờ hắn xuất quan cũng được." Lâm Tu Nhai nhìn Tiêu Tuyết Cầm, trong mắt cũng thoáng qua một tia kinh diễm, một cô gái xinh đẹp như vậy, trong Nội viện cũng không thấy nhiều. "Lâm Tu Nhai, các ngươi đến Cầm Các gây chuyện hả?" Lúc này, Tử Nghiên bước đến, ánh mắt đảo qua mấy người, nói. "Tử Nghiên học tỷ, chúng ta không đến Cầm Các gây chuyện, cũng không có ác ý, lần này đến đây, chỉ là có chút chuyện cần tìm Tiêu Hàn để đòi lại đồ, vì vậy xin Tử Nghiên học tỷ đừng nhúng tay vào chuyện này, chúng ta sẽ không làm tổn thương Tiêu Hàn." Lâm Tu Nhai nói, hắn nhã nhặn, lịch thiệp, rất có phong độ. Nghe vậy, Tử Nghiên cũng không thể nói gì hơn, dù sao đám người Lâm Tu Nhai cũng không phải tìm đến gây chuyện. Tử Nghiên liếc nhìn Lâm Tu Nhai, lập tức rời đi, vừa đi vừa bỏ kẹo vào miệng, không tiếp tục để ý. "Lâm học trưởng, vậy các người cứ chờ đi." Tiêu Tuyết Cầm nói xong cũng quay người rời đi, trong lòng không khỏi cười bất đắc dĩ, nếu như đợi đến khi tên kia xuất quan, e là đám Lâm Tu Nhai cũng không dám mở miệng nữa đâu? Lâm Tu Nhai, Hàn Nguyệt mấy người cũng thật kiên nhẫn, liền thật sự ở bên ngoài Cầm Các lặng lẽ chờ đợi, bọn họ cũng không gây khó dễ cho người Cầm Các, bọn họ chỉ vì Tiêu Hàn mà đến. Đám người Lâm Tu Nhai đều là nhân vật nổi tiếng trong Nội viện, bọn họ tụ tập trước cửa Cầm Các chờ tin Tiêu Hàn, chuyện này nhanh chóng lan truyền điên cuồng trong Nội viện. Mọi người hết sức nghi hoặc, Tiêu Hàn rốt cuộc đã làm gì mà khiến đám người Lâm Tu Nhai phải đến trước cửa cầu kiến? "Tiêu Viêm ca ca, ngươi biết Tiêu Hàn đã làm gì với Lâm Tu Nhai không?" Trong phòng, Huân Nhi tò mò hỏi Tiêu Viêm. "À, chuyện này... có lẽ tên kia nợ Lâm Tu Nhai tiền thôi." Tiêu Viêm gãi gáy, có chút chột dạ nói. "Nợ tiền?" Huân Nhi nhỏ giọng nói thầm, đôi mắt đẹp ngờ vực nhìn Tiêu Viêm. —— —— Đám người Lâm Tu Nhai ngồi chờ, vậy mà đã một tháng trôi qua. Thế nhưng một tháng đã qua, Tiêu Hàn vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, chuyện này khiến đám người Lâm Tu Nhai có chút nóng ruột. Người đầu tiên không ngồi yên được chính là Nghiêm Hạo. "Mau đi gọi Các chủ của các ngươi ra đây, bọn ta đã đợi một tháng rồi, đã cho hắn đủ mặt mũi rồi, nếu hắn còn không ra, hôm nay lão tử sẽ dỡ luôn Cầm Các của các ngươi!" Nghiêm Hạo trầm giọng nói với hai học viên giữ cửa, nhưng thực ra là đang nín một bụng tức giận, nóng lòng muốn đánh tên hỗn đản kia một trận. Nghe vậy, hai học viên giữ cửa sợ hết hồn, lập tức chạy vào Cầm Các gọi người. Không bao lâu sau, Tiêu Tuyết Cầm cùng một nhóm thành viên trung tâm Cầm Các nhanh chóng xông ra. "Rầm!" Thế nhưng, còn chưa đợi hai bên mở miệng nói thêm gì, lúc này, toàn bộ Cầm Các đột nhiên rung chuyển kịch liệt, giống như có động đất, nhà cửa xung quanh đều rung chuyển. Mọi người đều giật mình, rất nhiều học viên chạy ra khỏi phòng, tất cả đều nhìn về phía Cầm Các. Đã xảy ra chuyện gì vậy? "Ầm!" Sau một khắc, ở chỗ sâu bên trong Cầm Các, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, dường như có một gian nhà nổ tung. "Xoạt!" Ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ sâu trong Cầm Các, một cột sáng năng lượng phóng thẳng lên trời, trong cột sáng có dòng năng lượng đáng sợ dũng động, hoàn toàn không phải sức mạnh mà học viên bình thường có thể sở hữu, chỉ có ở những trưởng lão của Nội viện mới có thể cảm nhận được. Đó là, Đấu Vương! Giờ phút này, trong nội viện, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cột sáng phóng lên tận trời ở chỗ sâu Cầm Các. Mọi người mặt mày chấn kinh, trong Cầm Các lại có người tấn cấp Đấu Vương ư? Ngay sau đó, trước vô số ánh mắt kinh ngạc của các học viên trong nội viện, chỉ thấy một bóng người mặc áo xanh, sau lưng mọc lên đôi cánh đen thẫm, từ trong cột sáng phóng thẳng lên trời từ từ bước ra. "Vút!" Lúc này, chỉ thấy đôi cánh đen sau lưng bóng áo xanh vỗ nhẹ, lập tức biến mất tại chỗ, khi thân ảnh của hắn một lần nữa xuất hiện, đã lơ lửng trên vùng trời trước cửa lớn Cầm Các. Sau lưng bóng áo xanh mọc đôi cánh đen, u quang lưu chuyển trên cánh, mơ hồ tỏa ra một năng lượng đáng sợ, nhìn qua như một đôi ma dực bá đạo. Giờ phút này, bóng áo xanh ngạo nghễ đứng đó, gió thổi khiến áo hắn tung bay phấp phới, cả người lộ ra một khí thế bức người, rõ ràng là phong thái của kẻ bề trên. Cùng lúc đó, ánh mắt uy nghiêm của hắn quét về phía đám người Lâm Tu Nhai, Hàn Nguyệt bên dưới, giọng nói lờ mờ vang lên: "Các ngươi, tìm bản Các chủ có chuyện gì?"