Chương 217: Kiếm Thánh bi thương, kiếm gãy, rên rỉ một đêm, một khúc bi ca hát vang dội, một cỗ nồng đậm không khí sầu bi, trong lúc bất tri bất giác tại Đoạn Kiếm thành tràn ngập ra. Trong tiếng rên rỉ thê lương bi thương của kiếm gãy, một đêm, lặng lẽ trôi qua. Một đêm này, toàn thành người, một đêm không ngủ. Hôm sau, gió tuyết không ngừng. Khi ánh rạng đông tờ mờ sáng chiếu xuống nơi thành trì to lớn nằm giữa núi non trùng điệp này, cả thành bắt đầu sôi trào, một bầu không khí cực kỳ náo nhiệt trong khoảnh khắc bao trùm lấy toàn Đoạn Kiếm thành. Vù vù… Giờ khắc này, chỉ nghe vô số tiếng xé gió vang lên tại các nơi trong Đoạn Kiếm thành, từng bóng đen nhanh chóng lóe lên dưới ánh rạng đông, vô số khí tức dao động, mà hướng đi của bọn chúng, đều là quảng trường kiếm gãy nằm trong thành. Tiêu Hàn cùng Tiểu Y Tiên và những người khác cũng hòa vào dòng người như thủy triều kia. Thời điểm trời vừa sáng, vô số người trẻ tuổi đội gió tuyết bay, tụ tập xung quanh quảng trường kiếm gãy, nhìn từ xa, toàn là biển người đen nghịt, ai nấy đều ồn ào náo động, khó mà thấy được đầu. Giờ phút này, kết giới năng lượng bao phủ trên quảng trường kiếm gãy vẫn chưa tan đi. Kiếm gãy, vẫn rên rỉ trên quảng trường, không ai có thể hiểu, mà mọi người đều lẳng lặng chờ đợi bên ngoài quảng trường. Chẳng bao lâu, trên không quảng trường kiếm gãy, có một vị cường giả của Đoạn Kiếm sơn trang hạ xuống, vung tay áo lên, kết giới năng lượng trên quảng trường liền mở ra một cánh cửa nhỏ. Nhưng lúc này, bên ngoài quảng trường vẫn không ai dám đặt chân vào quảng trường kiếm gãy trước, vị cường giả này trông đã biết là rất đáng sợ, hắn không nói gì, mọi người tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở đây, phải tuân theo khuôn phép. "Hậu bối của bảy đại thế lực, trước tiến vào, những người còn lại chờ ở bên ngoài." Vị cường giả này mở miệng nói. Khu vực trung ương Nam hoang, các thế lực ngang dọc, nhưng thế lực thống trị chỉ có bảy đại, Ma môn, Phật môn, Y Thánh tông, Yêu tông, Hóa Huyết Môn, Thiên Vũ đế quốc, Đoạn Kiếm sơn trang, hợp xưng bảy đại thế lực, năm đó, chính bảy đại thế lực này đã bùng nổ đại chiến, mới có cảnh tượng cộng hưởng truyền thừa kiếm gãy hôm nay. Vị cường giả của Đoạn Kiếm sơn trang vừa dứt lời, trong đám người mỗi hướng liền có lần lượt từng bóng người đi ra. Phật môn, Vô Giới. Yêu tông, Yêu Nữ, Lạc Hàn Vũ Phi. Hóa Huyết Môn, Huyết Lưu Ngấn. Ba người này, Tiêu Hàn đều đã gặp, Tiêu Hàn không vội tiến vào quảng trường, hắn còn muốn nhìn xem thiên kiêu trẻ tuổi mà các thế lực khác phái ra. “Đó là Tam hoàng tử của Thiên Vũ đế quốc, Quân Lâm Thiên.” Tựa hồ biết Tiêu Hàn nghĩ gì trong lòng, Tiểu Y Tiên dùng ngón tay ngọc chỉ vào một thanh niên mặc hoa bào đang tiến về hướng trung tâm quảng trường, giới thiệu nói. “Tên ngược lại có khí thế đấy.” Tiêu Hàn khẽ cười, ánh mắt cũng tò mò đánh giá Quân Lâm Thiên kia, thân hình thon dài, đôi lông mày sắc bén, dưới sự phụ trợ của chiếc áo bào hoa lệ, khí chất đặc biệt nổi bật, nhìn kỹ lại, đúng là có vài phần khí độ vương giả. "Đó là Nhị tiểu thư Đoạn Kiếm sơn trang, Kiếm Linh Nhi." Tiểu Y Tiên lại chỉ sang một hướng khác, ở đó, có một nữ tử đang chậm rãi bước tới, nữ tử này có dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, hơn nữa còn cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ, trong khi nàng bước đi, xung quanh tựa như có một luồng kiếm ý vô hình khuấy động, khiến người không dám tùy tiện tới gần nàng. Khi Tiêu Hàn hiếu kỳ quan sát Kiếm Linh Nhi này, người sau dường như cũng cảm ứng được, đôi mắt đẹp của nàng quét tới, trong mắt như đột nhiên bắn ra hai đạo kiếm quang sắc bén, đâm thẳng vào linh hồn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn có chút kinh ngạc, nhưng với cường độ linh hồn của hắn tự nhiên bỏ qua ánh nhìn của Kiếm Linh Nhi. Thấy Tiêu Hàn không sao cả, Kiếm Linh Nhi nhíu mày, trong lòng dường như hơi nghi hoặc. “Chúng ta cũng đi vào thôi.” Tiêu Hàn không kéo dài thêm, nói với Tiểu Y Tiên một tiếng, lập tức hai người sóng vai đi về phía quảng trường kiếm gãy. Chốc lát sau, bảy vị hậu bối của bảy đại thế lực chúa tể, toàn bộ bước vào quảng trường kiếm gãy, bảy người vây quanh kiếm gãy của Kiếm Thánh, mỗi người chiếm một vị trí, hiện thành hình vòng tròn phân bố. “Truyền thừa của Kiếm Thánh ở ngay trước mắt, có lĩnh ngộ được hay không, xem tạo hóa của chính các ngươi.” Vị cường giả của Đoạn Kiếm sơn trang nói với Tiêu Hàn và những người khác một tiếng, rồi lập tức vung tay lên, cửa kết giới lại đóng lại, thân hình của hắn cũng theo đó biến mất quỷ dị ở chân trời, phảng phất chưa từng tới. Còn những con cháu các thế lực khác bên ngoài quảng trường thì ngưỡng mộ nhìn bảy người trong kết giới, bọn họ tuy cũng có thể đến Đoạn Kiếm thành, nhưng rõ ràng không thể hưởng thụ tư cách lĩnh ngộ kiếm gãy ở khoảng cách gần như vậy, thực lực vi tôn, vốn đã là như vậy, bảy đại thế lực chúa tể, mới là chúa tể của khu vực trung ương này, bọn họ đều phụ thuộc vào bảy đại thế lực này, nên mới có tư cách bước vào Đoạn Kiếm thành. Nhưng được đến đây để chứng kiến phong thái của các thiên kiêu trẻ tuổi trong các thế lực chúa tể, đối với họ mà nói, chính là một cơ hội mở mang tầm mắt, nếu may mắn chứng kiến người thừa kế Kiếm Thánh xuất hiện, vậy thì không thể nghi ngờ càng thêm may mắn. Trước kiếm gãy của Kiếm Thánh, Tiêu Hàn và bảy người đều an tĩnh đứng ở đó, bắt đầu lĩnh ngộ. Ong ong... Trong gió tuyết, chuôi kiếm gãy kia vẫn không ngừng rên rỉ, một khúc bi ca réo rắt thê thiết vang vọng bên tai Tiêu Hàn và bảy người, ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác của đám người Tiêu Hàn không thể nghi ngờ cũng càng rõ ràng hơn. Nhưng không ai có thể hiểu, kiếm gãy, rốt cuộc vì sao mà buồn? Hơn nữa, càng nghe, lông mày của Tiêu Hàn và bảy người càng nhíu chặt, khúc bi ca của kiếm gãy rõ ràng đang dẫn động những trải nghiệm bi thống trong sâu thẳm nội tâm của họ, đáng lẽ ra họ muốn lĩnh ngộ nỗi buồn của kiếm gãy, nhưng giờ phút này, kiếm gãy dường như đảo khách thành chủ, đang gợi lên những chuyện cũ bi thương của họ. Hơn nữa, tiếng rên rỉ phát ra từ kiếm gãy rõ ràng khiến người ta không thể kháng cự, Tiêu Hàn và bảy người cau mày, họ cảm giác rõ ràng trái tim mình dường như đang mơ hồ cảm thấy đau đớn. Không sai, là đau lòng. Bởi vì, tiếng rên rỉ đó đang dần gợi lên những hồi ức không muốn nhớ nhất trong đáy lòng của họ, ai cũng có một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại nhất, luôn có một câu chuyện, mỗi khi nhớ lại, liền cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, có hối hận, có tiếc nuối, có lòng buồn bã… Giờ phút này, dưới sự cảm nhiễm quỷ dị của tiếng rên rỉ của kiếm gãy, Tiêu Hàn và bảy người đang vây quanh kiếm gãy, đều phảng phất mất đi thần hồn, bọn họ dường như đang rơi vào một loại tâm cảnh khó tự kiềm chế. “Mau nhìn, Thánh nữ của Y Thánh tông, đang rơi lệ…” Lúc này, bên ngoài quảng trường, có người kinh ngạc lên tiếng, họ chăm chú nhìn Tiểu Y Tiên, trong mắt nghi hoặc mà kinh ngạc, Tiểu Y Tiên đứng ở đó, rõ ràng bắt đầu rơi lệ, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống theo gương mặt trắng nõn của nàng, nước mắt như mưa, khiến người ta thương tiếc, đó là nước mắt bi thương, không ai biết, rốt cuộc trong lòng nàng đang cất giấu bí mật gì. “Không đúng, các ngươi nhìn xem, Lạc Hàn Vũ Phi, Quân Lâm Thiên, Vô Giới, Kiếm Linh Nhi, Huyết Lưu Ngấn mấy người bọn họ, cũng đều đang rơi lệ một cách quỷ dị.” Lại có người lên tiếng kinh hô, khiếp sợ không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc nồng đậm. Cảnh tượng này, thật quá quỷ dị, mấy người chỉ đứng trước kiếm gãy không quá mấy phút, vậy mà toàn bộ lại rơi lệ quỷ dị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đây, là kiếm gãy đang khảo nghiệm họ sao? “A, kỳ lạ, tại sao Tiêu Hàn lại không rơi lệ?” Lúc này, mọi người lại kinh ngạc nói, trong bảy người, chỉ có một mình Tiêu Hàn không rơi lệ, mọi người rất không hiểu. Tiêu Hàn không rơi vào loại tâm cảnh bi thương quỷ dị kia, hắn tự nhiên không rơi lệ, khi kiếm gãy muốn khơi gợi bí mật bi thương trong lòng hắn, Thiên Đế Kiếm đột nhiên khiến hắn tỉnh lại. Đồng thời, dưới sự chỉ dẫn của Thiên Đế Kiếm, Tiêu Hàn không những không bị tiếng rên rỉ kia ảnh hưởng, ngược lại còn nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị mà tất cả mọi người không thấy. Con ngươi của Tiêu Hàn dần co lại, chỉ thấy, trên kiếm gãy, lại có máu tươi hiện lên, máu tươi chiếu rọi lấy lưỡi kiếm sắc bén, vô cùng quỷ dị. “Cái này?” Tiếp đó, một cảnh tượng còn khiến Tiêu Hàn kinh ngạc hơn xuất hiện, vẻ mặt của hắn dần lộ ra vẻ chấn kinh, máu tươi trên kiếm gãy đang ngọ nguậy, một bức tranh vô cùng rõ ràng hiện lên trong mắt hắn. Địa điểm mà hình ảnh đó hiển thị, cũng là Đoạn Kiếm thành, rất nhanh. Trong hình, có hai bóng người hiện lên, một nam một nữ, nam tử kia, một bộ bạch y, cầm một thanh kiếm trong tay, khí chất siêu nhiên, phong hoa tuyệt đại, nữ tử cũng có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức không gì sánh bằng, hai người đứng chung một chỗ, phảng phất như một đôi trời sinh, như một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng, khoảnh khắc sau, hoạ cảnh đột nhiên biến đổi, chỉ thấy, nữ tử khuynh thành kia đột nhiên đâm vào thanh trường kiếm của nam tử. Một kiếm xuyên tim! Máu tươi nhuộm đỏ trường kiếm, những giọt máu đỏ thẫm không ngừng theo lưỡi kiếm sắc bén chảy xuống, trong khoảnh khắc, gương mặt nữ tử, trắng bệch như tờ giấy, hơi thở hấp hối. "Đã chàng ham mê kiếm như mạng, cả ngày si mê kiếm thuật, vậy ta dùng máu mình nhuộm đỏ trường kiếm, có lẽ… như vậy, chàng sẽ có thể vĩnh viễn nhìn ta..." Những lời bi thương đứt quãng theo miệng nữ tử truyền ra, nói xong, đôi mắt đẹp của nữ tử chậm rãi nhắm lại, vĩnh viễn nhắm lại. Máu tươi, nhuộm đỏ trường kiếm, cũng nhuộm đỏ cả vùng tuyết. Cảnh tượng đột ngột đó khiến nam tử hoàn toàn bất ngờ, hắn nhìn nữ tử dưới kiếm của mình, con ngươi của nam tử dần co lại, tay cầm kiếm đang run rẩy, giờ khắc này, hốc mắt hắn muốn nứt ra, dường như có chút sụp đổ, một cỗ hối hận và tự trách chưa từng có dâng lên trong lòng nam tử. Đúng vậy, hắn hối hận, cả đời hắn si mê kiếm, theo kiếm chứng đạo, nhưng, hắn lại không đoái hoài đến một nữ tử vẫn luôn yêu thương hắn sâu đậm, một nữ tử luôn im lặng chờ đợi hắn, cho đến giờ phút này mất đi, hắn mới thực sự hối hận. Người, đôi khi là như vậy, mãi đến khi mất đi mới hối tiếc khôn nguôi, nhưng, hối hận, có ích không? "A... Vì sao? !" Nam tử quỳ gối trước thi thể nữ tử, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, quả thật thấu tim gan, thật đau đớn tột cùng, thật tan nát điên cuồng. Ngày hôm đó, dưới bầu trời, tuyết lớn đầy trời, dưới trời tuyết, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, nữ tử nằm trên đất tuyết, nam tử quỳ ở đó điên cuồng gào thét, hình ảnh kia, thật thê mỹ, thật khiến người đau lòng. Sau đó, nam tử bi thống vạn phần, tựa như điên rồi, kiếm gãy mà chết, một chuôi kiếm gãy, vĩnh viễn đứng sừng sững ở đó, chứng kiến đoạn tình cảm bi thương nghìn đời này. Ngày đó, là mùa đông đến, khúc bi ca của kiếm gãy, bắt đầu từ đó. Kiếm Thánh, một đời thiên kiêu, sinh ra vì kiếm, chết vì kiếm. Đó là một đoạn chuyện cũ thê mỹ chôn vùi trong dòng sông thời gian mà không muốn ai biết, tang thương trăm năm, đó chính là chuyện buồn của kiếm gãy, cũng là nỗi đau của Kiếm Thánh…