Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 199: Ta để ngươi mò

"Thế nào, đối với cảnh đẹp ngày tốt này mà sinh lòng tư xuân sao?"
Trong gió đêm, khi Tiêu Hàn đang ngắm vầng trăng sáng suy tư, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Lời vừa dứt, một thân hình mềm mại đã quỷ dị xuất hiện bên cạnh Tiêu Hàn.
Nàng đứng trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu rọi, làn da trắng như tuyết của nàng lấp lánh ánh sáng trong suốt, nhìn nghiêng, những sợi tóc mái lòa xòa trên khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, trông rất đẹp, nàng như tiên tử dưới trăng, khiến người ta muốn đến gần.
Nhưng khi ánh mắt nhìn trực diện vào nàng, cái cảm giác muốn thân cận ấy liền biến mất hoàn toàn, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử rất lạnh, lạnh như băng, nói chung, hình dung nàng thì chính là Lãnh Hàn Sương, hẳn là đến tìm Tiêu Hàn để trừ bỏ nghiệp hỏa bằng Thần Băng lực lượng.
"Đúng vậy đó, tư xuân, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, nữ ma đầu cô đến đúng lúc ghê, lại đây, lại đây, cho ta ôm một cái." Tiêu Hàn liếc nhìn Lãnh Hàn Sương đang đứng cạnh, huýt sáo, trêu chọc nói.
"Ngứa da?" Lãnh Hàn Sương mặt lạnh tanh, đôi mắt đẹp quét về phía Tiêu Hàn, trong mắt như có hai luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn ra, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Haiz, ngày tốt cảnh đẹp thế này mà lại gặp phải cô nàng không hiểu phong nguyệt, lạnh như tảng băng, e là cả đời này cô không lấy được chồng." Tiêu Hàn liếc nhìn Lãnh Hàn Sương một chút rồi nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, không khỏi lắc đầu thở dài.
"Việc ta có lấy chồng hay không thì liên quan gì đến ngươi, mà ngươi cũng đâu có cưới ta!" Lãnh Hàn Sương nói.
"Ha, với một người phụ nữ không hiểu phong tình như cô, cho ta ta cũng không thèm." Tiêu Hàn nói.
"Ngươi!" Nghe vậy, Lãnh Hàn Sương đôi mắt đẹp trở nên lạnh lẽo, quanh thân có khí tức đáng sợ gào thét, nàng nghiến chặt răng trắng trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt giận dữ, thật muốn cho tiểu tử thối này một bàn tay để hắn chết luôn, mỗi lần đều cố tình tranh cãi với nàng.
"Này này, nữ ma đầu, bình tĩnh, bình tĩnh nào, hễ mà tức giận là nghiệp hỏa lại bùng lên đấy." Tiêu Hàn nhảy dựng lên, nhìn Lãnh Hàn Sương vừa không hợp ý liền muốn động thủ, vội vàng nói.
"Hừ!" Nghe vậy, Lãnh Hàn Sương hừ lạnh một tiếng, liếc Tiêu Hàn một cái rồi quay mặt sang một bên, tay nhỏ khoanh trước ngực, nhưng nhìn sự lên xuống của đôi gò bồng đảo ấy thì cũng đủ thấy Lãnh Hàn Sương giận đến thế nào.
"Ha, nữ ma đầu, ta cãi nhau với cô, thực ra là muốn tốt cho cô thôi, ta đang rèn luyện tâm của cô đấy, tâm của cô, nhất định phải luôn giữ bình tĩnh, như vậy mới không dễ bị nghiệp hỏa cắn trả, sao cô cứ không hiểu cái dụng tâm lương khổ của ta vậy?"
Tiêu Hàn tiến lên, tay phải nâng lên, đặt lên vai thơm của Lãnh Hàn Sương, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ cảm thấy xúc cảm rất không tồi, vẻ mặt của hắn cảm thán.
"Tay của ngươi, cũng là để rèn luyện tâm của ta?" Lãnh Hàn Sương vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tiêu Hàn.
"Đương nhiên rồi, cô muốn không bị nghiệp hỏa cắn trả thì hãy nhớ kỹ hai câu vàng ngọc của ta." Tiêu Hàn luyến tiếc thu tay phải lại, sau đó hắn hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt trang nghiêm, tựa như một cao nhân thoát tục.
"Hai câu nào?" Lãnh Hàn Sương đôi mắt đẹp chớp chớp hỏi.
"Bị ta hận mà không tức giận, bị ta sờ mà không loạn tâm!" Tiêu Hàn nghiêm trang nói.
Nói xong, Tiêu Hàn thu tầm mắt từ chân trời về, ánh mắt nhìn Lãnh Hàn Sương, nghiêm túc nói: "Lãnh tiểu thư, cô có muốn thử hai câu vàng ngọc này một chút không?"
"Được." Lãnh Hàn Sương nói.
"Ừ, vậy chúng ta thử xem, vậy trước hết hận cô đã." Tiêu Hàn gật đầu, sau đó sắc mặt lạnh tanh, nói: "Bà cô của cô, cái nữ ma đầu này, rõ ràng mang khuôn mặt xinh đẹp vậy mà cứ suốt ngày trưng ra vẻ lạnh lùng, lại đây, cười cho ta xem một cái!"
Nghe vậy, Lãnh Hàn Sương nhìn Tiêu Hàn một cái, lập tức lộ ra một nụ cười nhạt đối với Tiêu Hàn, nụ cười đó, phảng phất như cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua ngọn núi băng ngàn năm, đẹp đến mê hồn.
"Ừm, trẻ con dễ dạy, sau này nhớ phải cười nhiều vào." Tiêu Hàn có chút hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Bước thứ nhất, cô làm rất tốt, tiếp theo, chúng ta sẽ tăng độ khó lên, bước vào giai đoạn hai, bắt đầu sờ."
"Chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn bắt đầu, nhất định phải nhớ kỹ nhé, bị sờ mà không loạn tâm." Tiêu Hàn hắng giọng một cái, trịnh trọng nói, sau đó hắn xoa xoa hai bàn tay, bắt đầu đưa tay về phía bộ ngực của Lãnh Hàn Sương, vẻ mặt như một tên trộm.
Trước khi sờ, Tiêu Hàn còn cố ý liếc trộm Lãnh Hàn Sương một cái, phát giác thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của người sau vẫn còn nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng hoàn toàn yên tâm, còn ở trong lòng khen ngợi Lãnh Hàn Sương một câu, tâm cảnh thật tốt.
Nhưng mà, hắn không hề phát hiện, trong nụ cười của người sau ẩn chứa một tia nguy hiểm, dường như bão táp sắp đến.
Ngay lúc tay Tiêu Hàn sắp chạm vào hai ngọn núi sừng sững đó thì hắn đột nhiên phát hiện, hai tay của mình không thể cử động.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Hàn nháy mắt, nhìn quanh hai tay mình, khó hiểu nói.
"Tiêu Hàn, ta thật sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như ngươi!" Lúc này, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm của Lãnh Hàn Sương đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lãnh Hàn Sương mặt lạnh băng, nào còn thấy nụ cười mê người vừa nãy, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ, cơn giận dữ kinh khủng quét qua xung quanh thân hình mềm mại của nàng, đôi mắt đẹp như lưỡi dao băng sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lửa giận ngút trời.
Giờ phút này, Lãnh Hàn Sương hoàn toàn bùng nổ.
Mặt Tiêu Hàn run lên, vô thức rụt đầu về sau, cả người run rẩy.
"Sờ tiếp đi, sao không sờ nữa?" Lãnh Hàn Sương tức giận trừng mắt Tiêu Hàn.
"Dùng tay không được." Tiêu Hàn yếu ớt nói.
"Đến đây, ta cho ngươi sờ!" Lãnh Hàn Sương giận dữ nói, hai tay Tiêu Hàn lại có thể động, Lãnh Hàn Sương nâng bộ ngực lên, đôi mắt đẹp trừng Tiêu Hàn.
Thấy Lãnh Hàn Sương bộ dạng này, mặt Tiêu Hàn co rút một hồi, tay lơ lửng giữa không trung không dám sờ xuống, hắn đang nghĩ, nếu như mình mà sờ xuống thì có lẽ sẽ chết mất?
"Tốt lắm, biểu hiện của cô rất tốt, hận mà không tức giận, lại còn chủ động để cho ta sờ, ừm, tâm cảnh thản nhiên tự nhiên này, thật là hiếm thấy, ta cảm thấy bội phục sâu sắc, bất quá đối với loại hành động sờ ngực này, từ trước đến nay ta luôn khinh thường, ta không phải là loại người như vậy." Tiêu Hàn khôi phục vẻ nghiêm nghị, hai tay thu lại, chắp sau lưng, hài lòng gật gù, nghiêm trang nói, lộ rõ phong thái cao nhân.
Nhìn thấy Tiêu Hàn bỗng dưng lại nghiêm túc, nghe được những lời đó, Lãnh Hàn Sương khẽ giật mình, đôi mắt đẹp chớp chớp, hành động sờ ngực, từ trước đến nay khinh thường?
Lập tức mặt Lãnh Hàn Sương tối sầm lại, tiểu tử này, thật sự quá vô sỉ.
"Tiêu Hàn, ngươi là người vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy trong đời, không có ai thứ hai." Lãnh Hàn Sương nói.
"Vô liêm sỉ, là có ý gì? Sao ta không hiểu? Mỹ nữ tỷ tỷ, có phải cô đang khen ta không?" Tiêu Hàn vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Lãnh Hàn Sương: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận