Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 474: Lau lau lưng

Trong rừng hoang, đống lửa bập bùng, mùi thơm của thịt nướng hấp dẫn lan tỏa trong đêm. Bên đống lửa chập chờn, mỹ nhân rơi lệ, nước mắt như mưa, quyến rũ mê người. Linh Khê thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt đẹp ửng đỏ mang theo vài phần sợ hãi nhìn chằm chằm vào thân ảnh thanh sam đang nhìn mình chòng chọc như một con sói xám lớn. Hình tượng cao lớn mà Tiêu Hàn tạo dựng khi vừa cứu nàng đã sụp đổ trong nháy mắt. Cảm giác của nàng giống như vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào tay hổ. Thế giới này thật không tốt đẹp như tưởng tượng. Người thoạt nhìn là người tốt chưa chắc đã là người tốt. Chẳng phải, cái tên có dáng vẻ người trước mặt đây là một con sói đội lốt cừu sao?
"Sao ngươi có thể như vậy!" Linh Khê cố lấy chút dũng khí, đôi mắt đẹp ửng hồng trừng mắt Tiêu Hàn, hoàn toàn không nghĩ tới người vừa mới ra tay cứu mình đảo mắt liền biến thành như vậy, lại muốn bắt nàng làm nha hoàn, hơn nữa còn có khả năng bán nàng đi đổi tiền. Thật đáng ghét.
"Mau ăn đi, cứ trân trọng đêm cuối cùng này khi còn là đại tiểu thư đi. Từ ngày mai, ngươi sẽ là nha hoàn theo ta hầu hạ. Sau này ăn uống sinh hoạt hằng ngày sẽ do ngươi lo liệu." Tiêu Hàn đưa xâu thịt nướng đến trước mặt Linh Khê.
"Không ăn!" Linh Khê nghiêng mặt đi, biểu thị sự phản kháng của mình.
"Vẫn còn bướng bỉnh nhỉ, ngươi thử nói thêm một câu không ăn xem, có tin ta xử ngươi tại chỗ không?" Tiêu Hàn đảo mắt nhìn lướt qua thân thể mềm mại của Linh Khê. Linh Khê rụt người, thân thể mềm mại run rẩy, tự nhiên hiểu "xử tại chỗ" của Tiêu Hàn có nghĩa gì. Ngay lập tức, Tiêu Hàn lần nữa đưa thịt nướng tới trước mặt Linh Khê, nói: "Sao nào, giờ thì muốn ăn chưa?"
Bị uy áp của Tiêu Hàn ép buộc, Linh Khê dùng đôi mắt đẹp ửng hồng trừng Tiêu Hàn, giận mà không dám nói gì. Tuy nhiên, vẫn đưa tay nhận lấy thịt nướng.
"Ngoan!" Tiêu Hàn cười, rồi lấy ra một bầu rượu, tự mình uống.
"Ngươi có thể tha cho ta được không?" Linh Khê cẩn thận nói.
"Có một nha hoàn theo bên mình tốt như vậy, sao có thể tùy tiện buông tha." Tiêu Hàn liếc nhìn, cười nói.
"Ta không biết hầu hạ người." Linh Khê nói.
"Không biết hầu hạ thì học. Nếu như học không được thì bán ngươi đi đổi tiền." Tiêu Hàn nói.
"Ngươi!" Linh Khê có chút cạn lời, nhất thời nói không ra, gia hỏa này thật ghê tởm, nhưng nàng cũng không làm gì được. Thực lực của người này quá đáng sợ, muốn trốn căn bản là chuyện không thể nào. Nghĩ đến đây, Linh Khê chỉ có thể thầm mắng tên hỗn đản này trong lòng.
Nhìn thiếu nữ cứ trừng mắt mình, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm, Tiêu Hàn cười cười, uống ngụm rượu rồi chậm rãi nói: "Ở cạnh ta, ngươi sẽ không thiệt, ít nhất ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi. Nếu ngươi đi một mình, chắc chắn không thoát khỏi sự truy sát của Phật Cổ tộc, kết cục cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Ở bên cạnh ta, ngươi không chỉ không chết mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn."
Nghe vậy, Linh Khê chớp chớp đôi mắt đẹp, không lên tiếng phản bác. Những lời này không phải không có đạo lý. Với thực lực của nàng, muốn trốn khỏi sự truy đuổi của Phật Cổ tộc thực sự rất khó. Chỉ là việc phải hầu hạ một nam tử mỗi ngày có vẻ hơi khó chấp nhận. Ai biết được gia hỏa này có thể sẽ đưa ra những yêu cầu vô lễ gì không nữa...
"Chỉ cần ngươi không bắt ta làm chuyện gì quá đáng, ta có thể chấp nhận." Linh Khê nói.
"Ta không có ý định thương lượng với ngươi. Từ đêm nay trở đi, ngươi chính là nha hoàn theo ta. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó." Tiêu Hàn nói.
Linh Khê trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, giận mà không dám nói gì, miệng nhỏ thì lẩm bẩm liên tục.
Sau khi ăn no nê, Tiêu Hàn lại chữa thương cho Linh Khê. Trên đường bị truy sát, nội tạng của Linh Khê bị thương nặng, bên ngoài cơ thể cũng có vài vết thương. Tiêu Hàn lấy ra mấy viên đan dược cao cấp cho Linh Khê dùng. Thứ Tiêu Hàn không thiếu nhất chính là loại đan dược chữa thương cao cấp này, cuối cùng cũng là đi cướp được không ít.
Sau khi dùng đan dược, Linh Khê ngồi xếp bằng trên mặt đất. Tiêu Hàn thì ngồi trước mặt nàng, dùng Đế Tịnh Quyết tịnh hóa lực lượng giúp nàng ôn dưỡng nội tạng bị trọng thương. Qua một hồi điều trị của Tiêu Hàn, trạng thái của Linh Khê cũng đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt xinh đẹp khôi phục thần sắc, đôi gò má ửng hồng ẩn hiện, mang một vẻ đẹp lay động lòng người.
Nhìn Tiêu Hàn đang nghiêm túc chữa thương cho mình, Linh Khê chợt cảm thấy gia hỏa này dường như không tệ như vậy. Chỉ là nghe thấy câu tiếp theo của Tiêu Hàn, mặt nàng lập tức đen lại, xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi.
"Cởi quần áo ra." Tiêu Hàn nói.
"Ngươi muốn làm gì!" Linh Khê rụt thân người về sau, hai tay ôm trước ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Hàn. Vừa rồi chữa thương còn ra vẻ quân tử, không ngờ nhanh như vậy đã lộ nguyên hình.
"Lưng ngươi, cánh tay ngươi đều bị thương. Ngươi không cởi quần áo thì ta xử lý vết thương thế nào?" Tiêu Hàn thản nhiên nói.
"Ta tự mình làm là được." Linh Khê vẫn cảnh giác nhìn Tiêu Hàn.
"Đến chết vẫn sĩ diện... Thôi được, tùy ngươi." Tiêu Hàn không phản đối, trực tiếp ném bình thuốc và băng gạc đến trước mặt Linh Khê. Sau đó thân hình hắn lóe lên, bay lên một nhánh cây cổ thụ, tùy ý nằm trên đó vắt chéo chân, hai tay gối sau gáy, ngửa mặt ngắm trăng treo trên trời, tự nhiên tự tại, bầu trời muôn thuở, một khi có gió trăng thì có người nhàn hạ mà thưởng ngoạn.
Linh Khê ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn trên cây, lườm một cái, liền cầm bình thuốc đi vào trong rừng, tự mình xử lý vết thương.
Một lúc lâu sau, Linh Khê mới từ trong rừng đi ra, trên trán bóng loáng có mồ hôi lạnh. Đúng như Tiêu Hàn nói, tự bôi thuốc thật là khổ.
"Mau nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi Bắc Thương đại lục." Lúc này, trên cây truyền đến giọng nói của Tiêu Hàn.
Linh Khê gật đầu, cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù sao cũng có người của Phật Cổ tộc ngã xuống ở đây, chắc chắn rất nhanh sẽ có người tìm tới, khối đại lục này tuyệt đối không nên ở lại lâu.
Đêm đó, Linh Khê nghỉ ngơi bên đống lửa, Tiêu Hàn thì nghỉ trên nhánh cây, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, trong rừng bốc lên sương mù nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gầm rú của Linh Thú trong rừng, nhưng chúng không dám lại gần nơi này. Linh Thú rất nhạy bén, ở đây chúng đã nhận ra được một khí tức nguy hiểm tột độ.
Linh Khê tỉnh lại, thấy Tiêu Hàn vẫn còn ngủ say trên nhánh cây, miệng nhỏ của nàng lại lẩm bẩm nghĩ linh tinh.
Một lúc sau, Tiêu Hàn mới từ trên cây nhảy xuống, lập tức lấy ra một thùng gỗ, bên trong đầy nước. Phất tay một cái, nhiệt độ nước trong thùng tăng lên, chuẩn bị tắm nước nóng.
"Nha đầu, tới thay đồ cho ta. Đợi ta tắm xong thì sẽ xuất phát." Tiêu Hàn đi đến trước mặt Linh Khê, vươn vai một cái, uể oải nói.
"Thay đồ cho ngươi?" Linh Khê có chút kinh ngạc, phải thay đồ cho một nam tử sao?
"Sao, nhanh vậy đã quên ngươi là nha hoàn của ta rồi à?" Tiêu Hàn liếc nhìn.
"Chính ngươi có tay mà, tự ngươi làm đi!" Linh Khê nghiêng mặt đi, bĩu môi, bất mãn nói.
"Nếu chuyện gì cũng muốn ta ra tay thì ta muốn nha hoàn ngươi làm gì?" Tiêu Hàn nói.
Linh Khê quay mặt đi, hừ lạnh trong miệng, không thèm để ý đến Tiêu Hàn.
"Cái này không phải nha hoàn mà là tổ tông ấy chứ. Haizzz, tính ra ban đầu muốn tìm một nha hoàn nghe lời để hầu hạ, xem ra không mong chờ được rồi. Vậy thì mang ngươi đi bán vậy. Ngươi nói bán vào Nội viện hoàng cung hay là bán vào thanh lâu đây? Ây da, để ta nghĩ xem nào, người có tính khí bướng bỉnh như ngươi lại có chút thực lực như vậy, ta cảm thấy bán vào thanh lâu chắc là lời hơn đấy. Ừ, quyết định vậy đi." Tiêu Hàn tự mình nói.
Nhìn xem, đúng là một con buôn tinh ranh.
"Ngươi!" Linh Khê cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn Tiêu Hàn. Tuy nhiên, vẫn tự giác đi tới trước mặt Tiêu Hàn. Với tính khí của gia hỏa này, nếu không nghe lời, có khi nàng thật sự sẽ bị bán vào thanh lâu mất.
"Ta giúp ngươi thay đồ được chưa!" Linh Khê đưa tay ra, bắt đầu mở dây lưng của Tiêu Hàn. Tuy nhiên, hai tay của nàng cũng không ngừng run rẩy, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng thay xong đồ cho Tiêu Hàn, tai đã đỏ bừng, lần đầu tiên thay đồ cho nam nhân.
Sau khi thay đồ xong, Linh Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng của Tiêu Hàn lại vang lên.
"Lại đây, giúp ta lau lưng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận