Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 514: Hàn Đế trở về

Chương 514: Hàn Đế trở về Đấu Khí đại lục. Từ khi mở ra kỷ nguyên song Đế, diện mạo Đấu Khí đại lục trở nên rực rỡ hẳn lên, các nơi giao thương qua lại, kinh tế nhanh chóng phát triển, Đấu Khí đại lục đón nhận cảnh tượng phồn hoa chưa từng có. Tất cả những điều này, tự nhiên đều nhờ vào việc song Đế mở đầu thời đại mới, dẹp yên chiến tranh, đại lục ổn định, thêm nữa song Đế hạ lệnh khai thông các lỗ sâu không gian ở khắp đại lục, làm cho sự liên hệ giữa các nơi càng chặt chẽ hơn, như vậy đại lục muốn không phồn hoa cũng khó. Thời đại song Đế, đại lục đổi mới, khu vực Trung Châu phồn hoa nhất, thế lực tự nhiên cũng phát sinh thay đổi, năm đó, bố cục bên ngoài Trung Châu là một điện nhất tháp hai tông tam cốc tứ phương các. Còn bây giờ, là một các một phủ nhất tháp một tông hai cốc. Trong đó mạnh mẽ nhất, tự nhiên thuộc về một các một phủ, đây là thế lực do song Đế gây dựng nên, cho dù mấy cổ tộc còn sót lại cũng khó lòng so bì, theo mệnh lệnh được phát ra từ Đế các, Thiên Phủ, đủ để làm thay đổi toàn bộ đại lục. Đế các, Thiên Phủ, đứng sừng sững ở trung tâm Trung Châu, giữa hai thế lực chỉ cách nhau một con sông Trung Châu. Hai bên bờ sông, sừng sững hai pho tượng lớn, hai pho tượng này đối mặt nhau qua sông, đó dĩ nhiên là song Đế, nhân vật truyền kỳ trên Đấu Khí đại lục, là đối tượng sùng bái của vô số người, trong khi người đời đang tranh nhau tiếng tăm trên Đấu Khí đại lục, thì song Đế đã phá vỡ gông xiềng, tiến vào thế giới mới. Lúc đó, việc song Đế rời đi đã làm chấn động không biết bao nhiêu thế hệ. Trên đời này, có một số người, chung quy chỉ có thể là tồn tại để người khác ngưỡng vọng. Bờ sông Trung Châu, cỏ xanh như tấm thảm, có hai vị nữ tử tuyệt sắc hẹn nhau đạp thanh, gió nhẹ thổi tung xiêm y của các nàng, ánh nắng chiếu xuống, giống như tiên tử hạ trần, đó chính là Mộc Tuyết Cầm và Huân Nhi, hai người quen biết ở Tiêu gia trong thành Ô Thản, một đường thân thiết, là những người tri kỷ, giữa các nàng có tình bạn không tầm thường. "Bọn hắn đi hình như gần năm năm rồi..." Lúc này, Huân Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng áo đen bên kia bờ sông. "Ta có một loại dự cảm, hắn sắp trở về." Mộc Tuyết Cầm ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn về phía pho tượng thanh sam bên cạnh. "Ta cũng có loại dự cảm này." Huân Nhi cười nói. Ba ngày sau, trên không Trung Châu, trời sinh dị tượng, mây đen cuồn cuộn, lôi đình gầm thét, gió bão hú dữ dội, sấm sét vang dội cả vạn dặm bầu trời, giống như ngày tận thế đến. "Chuyện gì thế này?" Vô số người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trở nên kinh hãi không thôi, dưới khung cảnh tận thế này, bọn họ cảm nhận được một sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn, một luồng uy áp mênh mông đập vào mặt, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, dị tượng thiên địa này, họ chưa bao giờ thấy qua. Giờ phút này, toàn bộ người Trung Châu đều bị sự sợ hãi sâu sắc bao trùm. Sự kinh khủng nằm ở chỗ không ai biết. Họ không biết rõ khung cảnh tận thế này mang ý nghĩa gì, nhưng mơ hồ cảm giác có nhân vật đáng sợ nào đó giáng xuống, khí tức mơ hồ tràn ra kia làm người sợ hãi, bởi vì cho dù là song Đế đã từng cũng chưa từng có khí tức đáng sợ như vậy. Nếu có cường giả đến từ bên ngoài, vượt trên cả Đấu Đế giáng xuống, thì không thể nghi ngờ đó là tai họa ngập đầu của Đấu Khí đại lục. Không ít người trong lòng hoảng sợ, đại lục Đấu Khí đang yên bình, chẳng lẽ lại vì vậy mà lâm vào rung chuyển sao? Thiên uy bao phủ Trung Châu, cũng bao trùm lên trái tim của mỗi người, khiến người ta căng thẳng bất an cực độ. Là Đế các và Thiên Phủ, thế lực mạnh nhất Trung Châu lúc này cũng đã trong trạng thái cảnh giác, từng đạo thân ảnh cường hãn không ngừng xuất hiện trên hư không. Trên không Đế Các, Lãnh Hàn Sương, Lãnh Hàn Kiều, Mộc Tuyết Cầm cùng rất nhiều cường giả cổ tộc Đông Hải tụ họp. Về hướng Thiên Phủ, Dược Lão, Vân Vận, Huân Nhi, Tử Nghiên cùng các cường giả tụ tập. Tất cả đều là cường giả Đấu Thánh, thánh uy tràn ra, tạo thành một luồng khí tràng cực kỳ cường đại. Lúc này, lại có một bóng người xuất hiện ở phía trước Thiên Phủ, là một nam tử bạch bào, phong thái trang nghiêm, mang theo vẻ uy nghiêm, nam tử thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi không nói nên lời, đó là uy áp đến từ vô hình, như bao trùm cả đất trời, cảm giác này, bọn họ đã từng cảm nhận được trên người song Đế. Nam tử này, là một cường giả Đấu Đế. "Phụ thân!" Huân Nhi đi lên phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia mừng rỡ, nam tử trước mắt dĩ nhiên là Cổ Nguyên, năm đó song Đế dẫn nguyên khí vào Đấu Khí đại lục, khiến các cường giả của đại lục có thể thuận lợi đột phá Đế cảnh, Cổ Nguyên vốn đã là Cửu tinh Đấu Thánh đỉnh phong, có nguyên khí phía sau đương nhiên có khả năng tấn cấp Đấu Đế, chỉ là Cổ Nguyên một mực rất kín tiếng, sau khi tấn cấp Đấu Đế cũng không hề lộ diện, nếu không phải hôm nay Trung Châu có dị tượng thì hắn cũng sẽ không hiện thân. "Là tộc trưởng của Cổ tộc, thì ra hắn cũng đã tấn cấp Đấu Đế!" Không ít người đều nhận ra Cổ Nguyên, sau song Đế, trong một thời gian ngắn ngủi, Đấu Khí đại lục lại có thêm một Đế. "Mọi người cẩn thận!" Cổ Nguyên nói với mọi người, mặt hắn vô cùng ngưng trọng, uy áp mơ hồ phát ra trên bầu trời, cho dù là hắn cũng có cảm giác tim đập nhanh, nếu như có cường giả từ giới vực khác giáng xuống, thì e rằng lại là một cuộc hạo kiếp khác. Mọi người tự nhiên không dám xem thường, bọn họ đều cảm nhận được thiên uy thần bí mà kinh khủng đến từ bầu trời, cho dù là Cổ Nguyên trước mặt cũng không có uy thế như vậy, Cổ Nguyên thế nhưng là cường giả Đấu Đế, có thể tưởng tượng sự đáng sợ của sự tồn tại thần bí đến từ bầu trời đó nên như thế nào. "Hy vọng không phải là địch nhân..." Vô số người âm thầm cầu nguyện, đối với thế giới bên ngoài đại lục, bọn họ có lẽ không rõ lắm, thế nhưng cũng mơ hồ biết rằng bên ngoài còn có những cường giả đáng sợ hơn, cuộc chiến hạo kiếp năm xưa, chính là do một Hắc Vũ Tà Hoàng từ bên ngoài đại lục giáng xuống. Xuy xuy! Trên bầu trời Trung Châu, dị tượng vẫn kéo dài, hơn nữa theo thời gian trôi đi, càng trở nên khủng bố, khiến đất trời đều tối sầm lại, những tia sét to lớn tàn phá bầu trời bốn phía, khiến bầu trời nơi đó như muốn sụp đổ. Sau một lát, bầu trời Trung Châu thật sự rách toạc, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một vết nứt dài vạn trượng lan ra ở chân trời. Vết rách trời, nằm ngang giữa trời. Khung cảnh đó cực kỳ chấn động, lôi đình gào thét, gió bão rít gào, không gian hỗn loạn tàn phá xung quanh, như ác quỷ há mồm rộng muốn nuốt chửng Trung Châu. Ngay sau đó, không ít người tim run rẩy, con ngươi co rút lại, ánh mắt đều chăm chú nhìn bầu trời. Chỉ thấy, trong vết nứt trên bầu trời vạn trượng kia, có một bóng dáng thanh sam chậm rãi bước ra, đạp lên lôi đình, đón gió bão, cứ thế ung dung bước ra. Giờ phút này, Trung Châu tĩnh lặng. Một bóng thanh sam, đứng ở phía trước vết nứt bầu trời, áo bào bay phất phới, phong thái vẫn như năm nào. "Đó là... Hàn Đế!" Hồi lâu, người Trung Châu mới hoàn hồn từ trong kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ nhiệt huyết, bóng hình này, bọn họ quá quen thuộc. Một trong song Đế, Hàn Đế đã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận