Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 281: Đông hoang Thánh giả phủ xuống

Chương 281: Thánh giả Đông Hoang giáng thế Nghe Nghiệp Hỏa Thần Quân nói vậy, ánh mắt Tiêu Hàn thoáng dao động, ngược lại không mấy kinh ngạc.
Nghiệp Hỏa Thần Quân nhắc tới sự thiếu hụt lực lượng thần bí, chính là nguyên khí!
Đại lục Đấu Khí, vào thời viễn cổ đã từng xuất hiện rất nhiều cường giả Đấu Đế, nhưng về sau không rõ vì sao nguyên khí đại lục cạn kiệt, Đấu Đế cũng từ đó trở thành truyền thuyết.
Cảnh giới Đế, đã gần ngàn năm không người nào bước tới.
Theo ghi chép lịch sử của đại lục Đấu Khí, vị Đấu Đế cuối cùng của đại lục chính là Đà Xá Cổ Đế.
Đà Xá Cổ Đế không phải người, mà là do thôn phệ tất cả dị hỏa trên đại lục mà thành, cuối cùng lấy dị hỏa chứng đạo thành Đế, tạo nên một vị thiên cổ nhất đế!
“Nhận lấy ý chí của ta, tâm nguyện của ta...” Hình ảnh Nghiệp Hỏa Thần Quân vẫn còn lẩm bẩm trong miệng, một lát sau liền hóa thành một đạo linh quang xuyên thấu trời xanh rồi tan biến.
Tiêu Hàn cúi mình bái một cái về phía hình ảnh Nghiệp Hỏa Thần Quân đang tan đi, bày tỏ lòng kính trọng, nếu vị Nghiệp Hỏa Thần Quân này đã chạm đến loại lực lượng thần bí như nguyên khí, ắt hẳn ông ta phải là một vị siêu cấp cường giả cấp bậc Cửu tinh Đấu Thánh đỉnh phong, việc dừng bước ở cảnh giới thánh không phải do thiên phú của ông ta không đủ.
Có những chuyện, cũng cần phải có cơ duyên nhất định.
“Tiền bối yên tâm, tâm nguyện của người, ta sẽ thay người hoàn thành.” Tiêu Hàn lẩm bẩm, cảnh giới phong quang của Đế, hắn sẽ thấy.
Vù vù!
Lúc này, không gian trước mặt Tiêu Hàn chấn động, từng đợt sóng không gian nổi lên, sau đó, một khối băng toàn thân đỏ thẫm từ từ nhô lên từ trong không gian.
Trong khối băng đỏ thẫm đó ẩn chứa một sức mạnh vô cùng mạnh, dù chưa từng chạm vào, nhưng khi đứng trước khối băng đỏ thẫm này, vẫn có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hủy diệt gần như đáng sợ kia.
Và thứ này, đương nhiên là một trong lục đại Thần Băng - Nghiệp Hỏa Thần Băng!
Nhìn Nghiệp Hỏa Thần Băng trước mặt, gương mặt Tiêu Hàn cũng không ngờ hiện lên một tia vui mừng, tâm tình cũng có phần xúc động, cuối cùng thì cũng có được!
Tiêu Hàn xòe bàn tay, Nghiệp Hỏa Thần Băng liền dịu dàng ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.
Khi Nghiệp Hỏa Thần Băng vừa rơi vào tay, tâm thần Tiêu Hàn không ngờ chấn động, một loại cảm giác kỳ diệu nảy sinh trong lòng hắn, từ nơi sâu thẳm, giữa hắn và Nghiệp Hỏa Thần Băng có một loại cảm ứng vi diệu, tựa như cảm giác tâm đầu ý hợp.
Sau khi phát giác ra loại cảm giác này, Tiêu Hàn không ngờ khẽ cười, hắn biết, đây là Nghiệp Hỏa Thần Băng đã nhận chủ.
Tâm niệm Tiêu Hàn vừa động, Nghiệp Hỏa Thần Băng liền biến mất khỏi tay hắn, tự nhiên là đã được hắn đưa vào trong cơ thể.
Lập tức Tiêu Hàn đồng thời mở hai tay, trên hai lòng bàn tay, tay trái hiện Lôi Đình Thần Băng, tay phải hiện Nghiệp Hỏa Thần Băng.
Hai khối Thần Băng màu tím và đỏ thẫm xuất hiện, hai màu sắc xen lẫn nhau, vô cùng mê người.
Tay trái lôi đình, tay phải nghiệp hỏa.
Giờ khắc này, tay cầm hai loại Thần Băng, Tiêu Hàn cảm thấy thoải mái vô cùng, loại cảm giác nắm giữ sức mạnh cường đại này mê người và ngây ngất, khiến người ta không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Thoải mái!” Hai tay Tiêu Hàn lập tức nắm chặt thành quyền, hét lớn một tiếng, Thần Băng thu vào trong cơ thể, một luồng sức mạnh cường đại như thủy triều chỉ trong thoáng chốc đã quét sạch vào tứ chi bách hài của hắn, đồng thời, trong không gian này, nghiệp hỏa quét sạch, lôi đình gào thét, một khung cảnh khủng bố tột cùng.
Cảm giác đó, không có lời nào diễn tả được, một chữ “thoải mái” chính là điều mà Tiêu Hàn muốn diễn đạt.
Một lát sau, Tiêu Hàn cũng bình tĩnh lại, lại nghĩ đến cái gì, miệng lẩm bẩm:
“Năm đó ta dung hợp Lôi Đình Thần Băng cùng Tuyết Cầm Phong Ấn Thần Băng, cho nên mới xuất hiện tung tích của khối Thần Băng thứ ba, chắc hẳn bây giờ phải dung hợp ba khối Thần Băng, mới có thể biết được tung tích khối Thần Băng thứ tư..."
Ánh mắt Tiêu Hàn lóe lên, nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ, giờ đây hắn vẫn chưa biết rõ Tuyết Cầm ở đâu.
“Hy vọng tin tức về sự xuất hiện của Nghiệp Hỏa Thần Băng lần này có thể đến tai Tuyết Cầm.” Tiêu Hàn khẽ thở dài một tiếng, hắn biết, nếu thiếu nữ biết tin tức về Nghiệp Hỏa Thần Băng, chắc chắn sẽ tìm đến, giờ hắn đã có được Nghiệp Hỏa Thần Băng, ắt tin tức chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra ở Nam Hoang, nếu thiếu nữ nghe được, ắt muốn tìm tới hắn cũng không phải việc khó gì.
Hiện tại, Tiêu Hàn chỉ có thể yên lặng chờ tin tức.
“Nên đi ra rồi...” Tiêu Hàn lẩm bẩm, lập tức không chần chừ, tâm niệm vừa động, không gian trước mặt chấn động, thân thể hắn trực tiếp đi ra ngoài.
Giờ đây, Tiêu Hàn đã là chủ nhân của Nghiệp Hỏa Thần Băng, không gian nghiệp hỏa này, hắn tự nhiên có thể đi lại tự nhiên.
Mỹ Đỗ Toa đám người không chỉ vừa bị phun ra cùng Nghiệp Hỏa Thần Băng, mà là bị phun trực tiếp ra di tích cổ.
Tiêu Hàn tự nhiên cũng không ở lại lâu trong di tích cổ, cũng trực tiếp rời di tích cổ, hắn có chút lo lắng.
Dù sao thì đám người Viêm núi cao Đông Hoang vẫn còn, giờ đây hắn có được tin tức Nghiệp Hỏa Thần Băng, chắc hẳn đã bị mọi người biết, cho nên hắn có chút lo lắng, không biết những tên Đông Hoang kia sẽ làm ra chuyện gì, dù sao thực lực của đám người đó hoàn toàn nghiền ép thế hệ trẻ tuổi của Nam Hoang.
Và tình huống cũng đúng như Tiêu Hàn đã dự liệu.
Giờ phút này, trên hoang nguyên Tây Vực, đám người Viêm núi cao Đông Hoang đang cùng mọi người Nam Hoang tiến hành đại chiến.
Nguyên nhân nổ ra đại chiến tự nhiên là do Nghiệp Hỏa Thần Băng, Tiêu Hàn có năng lực chống lại dục vọng, hơn nữa còn là người duy nhất ở lại trong không gian nghiệp hỏa, đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện rõ ràng một điều.
Tiêu Hàn đã đạt được sự chấp nhận của Nghiệp Hỏa Thần Băng.
Do đó, Viêm núi cao muốn tóm lấy người thân cận nhất của Tiêu Hàn, đồng thời dùng việc này để uy hiếp Tiêu Hàn giao ra Nghiệp Hỏa Thần Băng!
Trước đây, Viêm núi cao đã giao đấu sơ bộ với Tiêu Hàn, mơ hồ cũng cảm giác được Tiêu Hàn có một loại lực lượng Thần Băng, giờ Tiêu Hàn lại có thêm một loại Thần Băng, nếu tái chiến, dù là Viêm núi cao cũng không dám chắc bắt được Tiêu Hàn.
Vì vậy, biện pháp tốt nhất đương nhiên là bắt giữ những người thân thiết với Tiêu Hàn trước, uy hiếp Tiêu Hàn giao Thần Băng ra.
Mà những người thân cận với Tiêu Hàn nhất, đương nhiên là Mỹ Đỗ Toa và Ma Âm.
Hai nàng Mỹ Đỗ Toa đã trở thành mục tiêu của Viêm núi cao.
Bất quá, do trước đó Tiêu Hàn đã từng ra tay che chắn dục vọng trong không gian hỏa giúp mọi người thoát khỏi một kiếp, cho nên rất nhiều người cảm niệm ân tình của Tiêu Hàn, tự nhiên cũng ra tay giúp đỡ, huống chi, bọn họ là người Nam Hoang, nếu mặc kệ người Đông Hoang tùy ý bắt nạt người Nam Hoang thì họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Nguyên nhân chính là như vậy, trên bầu trời hoang nguyên Tây Vực nổ ra một trận đại chiến quy mô lớn, vô số dải lụa đấu khí đủ màu sắc xen lẫn nhau ở chân trời, tạo thành một vòng chiến khủng bố hoa cả mắt.
Khi Tiêu Hàn từ trong di tích cổ bước ra, trận đại chiến trên bầu trời hoang nguyên Tây Vực tự nhiên đập vào mắt hắn ngay tức thì.
Nhìn thấy hai nàng Mỹ Đỗ Toa trong vòng chiến, Tiêu Hàn nhíu mày, ánh mắt lạnh đi, làm sao không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Dừng tay!” Tiêu Hàn lập tức quát khẽ một tiếng vào vòng chiến, trong thanh âm có lẫn đấu khí cường hãn, do đó tiếng hét vang vọng cả trời, rõ ràng vọng đến tai mọi người.
Nghe tiếng quát đột ngột xuất hiện, mọi người đang đại chiến nhất thời dồn dập dừng tay.
Thấy Tiêu Hàn, Viêm núi cao nhíu mày, không ngờ Tiêu Hàn lại ra nhanh như vậy.
Mỹ Đỗ Toa và Ma Âm thì thân thể mềm mại thoáng động, nhanh chóng đến bên Tiêu Hàn.
“Không sao chứ?” Tiêu Hàn đảo mắt nhìn lướt qua hai nàng, hỏi.
“Không sao, bọn chúng tuy mạnh, nhưng may là chúng ta đông người, liên thủ cũng có thể chống lại một hai.” Hai nàng lắc đầu, nói.
Thấy Tiêu Hàn xuất hiện, mọi người Nam Hoang cũng nhẹ nhàng thở ra, giờ đây có lẽ chỉ có Tiêu Hàn mới trấn áp được đám người Đông Hoang này.
“Giở trò chút thủ đoạn hèn hạ, đây chính là cái gọi là thiên kiêu Đông Hoang sao?” Ánh mắt Tiêu Hàn đạm mạc quét về phía đám người Viêm núi cao, lạnh nhạt nói.
“Tiêu Hàn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Thần Băng, ngươi giao hay không giao?” Viêm núi cao cũng nhìn về phía Tiêu Hàn, đạm mạc nói.
Tiêu Hàn đạm mạc nhìn Viêm núi cao, căn bản lười nói nhảm, giao Thần Băng ra, có thể sao?
“Tốt, hy vọng ngươi đừng hối hận!” Ánh mắt Viêm núi cao lạnh lẽo, vẫy tay một cái, một không gian ngọc đồng xuất hiện, sau đó, hắn trực tiếp bóp nát ngọc đồng không gian.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Hàn ngưng lại, tự nhiên biết Viêm núi cao đang làm gì.
Xuy xuy...
Chỉ trong thoáng chốc, Không Gian Chi Lực quét ra, một không gian thông đạo khổng lồ từ từ xuất hiện trên đường chân trời.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp cực kỳ mênh mông lập tức tuôn ra từ trong thông đạo, đó là uy áp đáng sợ đến từ cường giả Đấu Thánh.
Thánh giả Đông Hoang, giáng thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận