Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 274: Tần Mộng Y

Chương 274: Tần Mộng Y Vị đạo sĩ trẻ tuổi kia, thật thảm.
Bởi vì hắn đào nhầm hố, lại đào hố trước mặt Hố Đại Tiên, chỉ có thể nói hắn rất có gan, mà cái giá phải trả của việc có gan đó là bị Hố Đại Tiên mạnh tay đánh cho tê người.
“Hố gia gia, ta sai rồi. Van cầu ngươi, đừng đánh nữa.” Lúc này, vị đạo sĩ trẻ tuổi đã không xong rồi, sắp khóc vội vàng cầu xin tha thứ với Tiêu Hàn. Vừa rồi Tiêu Hàn nói mình là Hố Đại Tiên, nên đạo sĩ trẻ tuổi mới gọi là hố gia gia. Vị Hố Đại Tiên này thực lực quá khủng bố, hôm nay hắn xem như tự đào cho mình một cái hố sâu rồi, Đạo gia cảm thấy rất phiền muộn, rốt cuộc hắn gặp phải cái quái gì vậy.
“Công tử, được rồi, đừng đánh chắc hắn cũng biết sai rồi.” Lúc này, Lạc U U cũng đi đến kéo Tiêu Hàn lại. Lúc này đạo sĩ trẻ tuổi đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trước mắt bị Tiêu Hàn đánh cho biến dạng vô cùng thê thảm.
"Còn dám giả thần giả quỷ lừa người không?" Tiêu Hàn đi lên tát thêm một cái, trực tiếp quạt bay đạo sĩ trẻ tuổi. Lại có người dám đào hố trước mặt Hố Đại Tiên như hắn, đây chẳng phải đang đập vào bảng hiệu của hắn sao, quả thật chán sống rồi, hắn đương nhiên phải giáo huấn một chút.
“Không dám, hố gia gia, ta không dám nữa.” Đạo sĩ trẻ tuổi từ dưới đất bò dậy, hai tay che lấy khuôn mặt sưng đỏ, vội vàng nói, sợ bị đánh.
"Ừm, thái độ nhận sai coi như thành khẩn." Tiêu Hàn vừa ý gật đầu, còn đạo sĩ trẻ tuổi thì âm thầm oán thầm trong lòng, nếu không thành khẩn, còn chẳng bị tên hỗn đản này đánh cho ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
"Hố gia gia, bây giờ ta có thể đi được chưa?" Đạo sĩ trẻ tuổi hỏi.
"Có thể đi, nhưng đồ vật thì phải để lại!" Tiêu Hàn xòe bàn tay ra, nói.
“Đồ vật gì?” Đạo sĩ trẻ tuổi giật mình, có chút không hiểu ra sao.
"Ngươi nói cái gì đồ vật? Ngươi tên này chắc chắn đã lừa rất nhiều tiền tài bất nghĩa. Hôm nay, bản Đại Tiên sẽ thay trời hành đạo. Những tiền tài bất nghĩa kia, sau này sẽ do bản Đại Tiên thay mặt quản lý, bản Đại Tiên sẽ đi tìm người bị mất, sau đó trả lại cho bọn họ." Tiêu Hàn nghiêm túc nói.
Nghe vậy, mặt đạo sĩ trẻ tuổi giật mạnh, đây chẳng phải là lừa người không thành phản bị lừa sao, quá thảm rồi. Đồng thời, trong lòng hắn cũng đang âm thầm khinh bỉ tên hỗn đản này.
Thay trời hành đạo?
Thay mặt quản lý?
Tìm người bị mất?
Ngươi dám nói ra mà không thấy hổ thẹn chút nào à?
“Cướp bóc mà nói nghe nghĩa hiệp vậy, không hổ là Hố Đại Tiên, đạo hạnh của Đạo gia ta còn chưa đủ à, hôm nay bị vố đau này coi như không oán...” Trong lòng thì chửi Tiêu Hàn, nhưng những lời này đạo sĩ trẻ tuổi tuyệt đối không dám nói ra miệng. Vừa rồi bị đánh có hơi thảm, hắn cũng không muốn bị đánh nữa.
"Cho." Đạo sĩ trẻ tuổi gỡ chiếc nạp giới trên tay, mò đi mò lại mấy lần rồi cực kỳ đau lòng ném cho Tiêu Hàn. Hắn không còn muốn gặp lại vị Hố Đại Tiên này, quá là hố người, mà còn hố một cách đường hoàng.
Lạc U U bên cạnh che miệng cười trộm, không nhịn được lườm Tiêu Hàn một cái, tên này đúng là quá xấu rồi.
"Ừm, tiểu đạo sĩ, bản Đại Tiên thấy ngươi rất có tiền đồ, ngươi đi đi, sau này còn gặp lại!" Tiêu Hàn lập tức dùng lực lượng linh hồn cưỡng ép xông vào nạp giới của đạo sĩ trẻ tuổi, đảo mắt một vòng rồi hài lòng gật gật đầu với người sau.
Nghe thấy lời này, lại cảm nhận được ấn ký trong nạp giới của mình bị xóa đi, đạo sĩ trẻ tuổi đau lòng đến mức muốn thổ huyết, tên vương bát cao tử này, còn dám nói sau này gặp lại, cút mẹ đi!
Liếc nhìn Tiêu Hàn đầy phiền muộn, đạo sĩ trẻ tuổi không dám ở lâu nữa, trực tiếp rời đi. Bóng lưng của hắn là một hình ảnh đáng thương, rất cô độc.
"Công tử, ngươi quá xấu rồi." Nhìn Tiêu Hàn đang vui vẻ đánh giá nạp giới, Lạc U U cười khúc khích, nói.
"Ngươi là một đại mỹ nhân đứng bên cạnh ta, ta còn không bắt nạt ngươi, ta xấu ở chỗ nào?" Tiêu Hàn nhướn mày, nói tiếp: "Được rồi, bây giờ không có việc gì thì ngươi đi nhanh đi!"
Nghe vậy, Lạc U U lập tức thay đổi sắc mặt, cái miệng nhỏ cũng chu lên, mỹ mâu u oán trừng mắt Tiêu Hàn, nói: "Ngươi chính là xấu!"
Nói xong, Lạc U U dậm chân nhỏ, lập tức thân thể mềm mại lóe lên, hậm hực rời đi.
Tiêu Hàn liếc nhìn bóng lưng Lạc U U đang đi xa, khẽ thở dài một tiếng, lập tức hắn cất nạp giới đi, sau đó lười biếng nằm bên cạnh đống lửa, lấy ra một bình rượu, một mình uống.
—— —— Cùng lúc đó, đạo sĩ trẻ tuổi vừa bị Tiêu Hàn đánh cho một trận cũng gặp phải phiền toái, một mỹ nhân đang chặn đường hắn.
Lúc này, một thanh trường thương toàn thân u hàn, chỉ thẳng vào hắn.
"Ngươi tên thần côn vô sỉ kia, mau trả đồ lại cho ta!"
Vị mỹ nhân kia mặt phủ đầy sương giá, thêm vào khí chất cao quý bẩm sinh, nên giọng nói của nàng rất uy nghiêm, một đôi mỹ mâu của nàng đang tĩnh lặng nhìn chằm chằm đạo sĩ trẻ tuổi, trước đó nàng cũng bị đạo sĩ trẻ tuổi này lừa gạt.
"Ha ha, vị mỹ nữ kia, ta cũng muốn trả đồ lại cho ngươi, nhưng nạp giới của ta bị người ta đoạt mất rồi, ngươi xem đi, ta mới bị tên kia đánh cho một trận đó, không tin, ngươi có thể tự mình đi xem, hắn ở ngay phía hướng kia, có lẽ còn chưa đi." Đạo sĩ trẻ tuổi dang hai tay ra, phiền muộn nói, nói xong hắn vung tay lên, một tấm phù văn lóe lên, sau đó thân thể hắn nhanh chóng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã ở ngoài mấy chục trượng, thủ đoạn cực kỳ lợi hại.
Nghe vậy, mỹ nhân tay cầm trường thương u hàn mỹ mâu lạnh lẽo, cũng không quản đạo sĩ trẻ tuổi, nhìn bộ dạng kia không giống như đang nói dối, lập tức thân thể mềm mại của nàng lóe lên, trực tiếp lao về hướng mà đạo sĩ trẻ tuổi vừa chỉ.
Rất nhanh, mỹ nhân đi đến phía khu đất trống kia, một đống lửa bập bùng, một thân ảnh thanh sam đang quay lưng về phía nàng, lười biếng nằm ở đó một mình uống rượu.
Mỹ mâu của nàng ngưng lại, tự nhiên nhận ra thân ảnh thanh sam kia, trước đó tại bên ngoài di tích cổ, vị hòa thượng mập vô sỉ kia, huynh đệ của Kiếm Thánh truyền nhân, Tiêu Hàn!
Mà mỹ nhân này, chính là công chúa điện hạ của Đại Tần đế quốc Đông Vực, Tần Mộng Y.
"Tiêu Hàn, mời ngươi trả đồ vật cho ta!" Tần Mộng Y đi tới bên cạnh đống lửa, đưa bàn tay ngọc ra, yêu cầu Tiêu Hàn trả lại đồ.
Tiêu Hàn đang uống rượu khẽ giật mình, ngẩng lên nhìn Tần Mộng Y, hắn cũng có chút không hiểu ra sao.
"Này, vị mỹ nữ kia, hình như ta không quen ngươi thì phải?" Tiêu Hàn đứng dậy, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Mộng Y. Hắn chỉ biết người đẹp trước mắt này đến từ Đại Tần đế quốc Đông Vực, nhưng hai người trước kia căn bản không hề có chút tiếp xúc nào, nhìn Tần Mộng Y có vẻ như là mình thiếu tiền của nàng vậy.
"Tần Mộng Y, đến từ Đại Tần đế quốc Đông Vực, trước đó bị tên đạo sĩ vô sỉ kia lừa đồ." Tần Mộng Y tóm tắt nói.
"À!" Tiêu Hàn nhẹ gật đầu, coi như đã hiểu, hẳn là Tần Mộng Y vừa rồi đụng phải đạo sĩ trẻ tuổi bị đánh cho tê người nên mới tìm đến.
"Hắn lừa của ngươi những đồ gì, ta tìm ra trả lại cho ngươi." Tiêu Hàn nói.
Nghe vậy, Tần Mộng Y giật mình, trong đôi mắt đẹp có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ tới người này lại dễ nói chuyện đến vậy, người khác khi cướp được đồ vật thì chỉ muốn chiếm làm của riêng, so ra thì nàng đột nhiên cảm thấy nhân phẩm của Kiếm Thánh truyền nhân này dường như cũng không quá tệ.
Lập tức, Tần Mộng Y kể lại chuyện mình bị lừa mất bảo vật, Tiêu Hàn dùng linh hồn lực quét một lượt trong nạp giới, rồi trả hết lại cho Tần Mộng Y.
"Cảm ơn!" Thấy đồ vật hoàn hảo không chút tổn hại trở về, Tần Mộng Y cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói lời cảm tạ với Tiêu Hàn, rồi nàng mỹ mâu chớp chớp, tò mò nhìn Tiêu Hàn, hỏi: "Tiêu Hàn, sao ngươi lại dễ nói chuyện như vậy?"
Thật sự, Tần Mộng Y rất ngạc nhiên, với thực lực của Tiêu Hàn, hẳn là không e ngại nàng, thế nên việc Tiêu Hàn dễ nói chuyện làm nàng rất ngạc nhiên.
"Mỹ nữ yêu cầu, ta thường sẽ không cự tuyệt." Tiêu Hàn nói.
Nghe vậy, Tần Mộng Y khẽ giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, mặt nàng đỏ ửng lên, nháy mắt, lại hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Tiêu Hàn liếc Tần Mộng Y một cái, rồi lại lười biếng ngồi xuống bên đống lửa, lẳng lặng uống rượu, tự tại vô cùng.
"Ngươi người này, ngược lại là rất có ý tứ." Tần Mộng Y cười, lập tức nàng thu trường thương về, ngồi xuống phía đối diện Tiêu Hàn, rồi cũng lấy ra một bình rượu, cười nói: "Đêm dài đằng đẵng, một mình uống rượu thật chán, ta cùng ngươi uống."
Thấy vậy, Tiêu Hàn khựng lại, ánh mắt có chút kỳ quái liếc nhìn Tần Mộng Y.
"Sao, xem thường ta à? Tại Đại Tần đế quốc, ta nhiều năm chinh chiến sa trường, tửu lượng không hề yếu đâu!" Tần Mộng Y nheo mắt cười nói.
"Không ngờ, lại là một nữ hào kiệt, đến, cạn ly!" Tiêu Hàn vung bình rượu, cười nói.
"Tối nay bản tiểu thư nhất định phải chuốc cho ngươi say mèm!" Tần Mộng Y chạm cốc với Tiêu Hàn, rồi uống một hơi cạn sạch.
Nghe vậy, Tiêu Hàn vừa muốn nâng ấm rượu lên thì khựng lại, mặt hắn khẽ giật một cái, những lời này, chuốc hắn say?
"Sao ngươi không uống?" Tần Mộng Y nhìn Tiêu Hàn không nhúc nhích, thúc giục.
“Khụ khụ, đến, làm làm, ta cạn ly với ngươi!” Tiêu Hàn cười, rồi ngửa cổ uống.
Lúc này, Tần Mộng Y dường như nhận ra điều gì, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hàn đang uống rượu, lập tức cúi gằm mặt xuống, hai má đỏ bừng, vừa rồi, có vẻ như nàng đã lỡ lời…
Bạn cần đăng nhập để bình luận